Thanh Nhàn lên tiếng:
– Tủn với Na trả kẹo lại cho bác Nhi đi, ăn vào không khéo mắc nghẹn đấy con.
Diệu Nhi nghe Thanh Nhàn nói vậy thì dừng lại không bóc nữa còn Tủn và Na nhìn mẹ nó rồi quay sang nhìn cô. Cô biết Thanh Nhàn chắc ghét cô vì chuyện lúc trước nên nói với bọn trẻ:
– Hai chị em đem ra ngoài ăn đi để bác nói chuyện với mẹ Nhàn nhé.
– Dạ.
Hai đứa dắt nhau đi ra ngoài sân ăn, cô đi lại bàn ngồi xuống. Mẹ chồng từ lúc nãy tới giờ im lặng không nói gì nên cô liền nói với Thanh Nhàn:
– Chuyện tôi với cô, bọn trẻ nó không liên quan gì cả. Cô đừng đem mấy chuyện vặt vãnh đó ra áp đặt lên bọn nhỏ, chúng nó không biết gì đâu.
– Làm như chị yêu thương con của tôi lắm không bằng.
– Bọn trẻ rất đáng yêu nên tôi yêu thương tụi nó không có gì là sai. Nhưng việc cô là mẹ nó mà không chăm sóc, nấu ăn cho con mà qua đây xin xỏ bòn rút bên này về nhà chồng của cô là sai hoàn toàn đấy.
– Nhà này nhà của ba mẹ tôi, tôi muốn lấy muốn đem gì về mặc xác tôi. Chị chỉ là con dâu nhà này, người dưng khác máu tanh lòng thôi, chị chẳng có quyền gì lên tiếng nói tôi đâu.
Vừa nói Thanh Nhàn vừa trêu ngươi cô, nói thật lúc đó cô kiềm chế dữ lắm chứ không cô ta đã ăn mấy cái tát tai của cô rồi. Diệu Nhi không trả lời Thanh Nhàn mà quay sang mẹ chồng hỏi:
– Thưa mẹ, con gái mẹ nói con là người dưng khác máu tanh lòng với mọi người kìa. Vậy từ mai, đồ ăn đồ dùng gì con muốn đem về nhà con đều được phải không.
Bà Linh nghe xong thì đập mạnh xuống bàn trả lời:
– Ai cho phép cô làm như vậy, đi lấy chồng không lo phục vụ nhà chồng mà có tư tưởng bòn rút đem về bên ấy à.
– Con gái mẹ vừa nói như vậy mà, nhà này đồ ăn đồ dùng toàn con sắm thì con có quyền chứ. Sẵn đây con nói luôn, không phải con keo kiệt, bủn xỉn gì nhưng con cũng đi làm vất vả kiếm tiền lo cho gia đình chồng. Mọi người không yêu thương con thì thôi còn hạch họe con này nọ, con gái mẹ cũng đi làm dâu, mẹ thử nghĩ nếu con gái mẹ bị nhà chồng đối xử như thế mẹ nghĩ sao.
Tiếng Diệu Nhi vừa dứt thì bên ngoài vang lên tiếng nói quen thuộc, cả ba người quay mặt ra thì thấy chồng cô đang đi vào:
– Nhà có chuyện gì mà ai cũng căng thẳng quá vậy.
Cô đứng dậy đi lại cầm balo cho anh rồi nói :
– Mấy mẹ con đang nói chuyện vui thôi anh.
Mẹ chồng và Thanh Nhàn thấy Hoàng Sơn về thì cũng giả vờ mỉm cười nói giống như Diệu Nhi, bà nói:
– Mới về có mệt không con, mau vào trong tắm rửa thay quần áo cho khoẻ rồi ra ăn cơm nha con.
– Dạ.
Sau đó cô cùng anh đi vào phòng, cô mở balo lấy cho anh bộ đồ rồi đem cất vào tủ. Bất ngờ anh đứng từ phía sau ôm lấy cô thủ thỉ nói:
– Anh nhớ vợ quá.
– Nhớ vợ mà có chịu về đây làm gần vợ đâu, suốt ngày lang thang ngoài đường.
– Thì công việc mà, anh cũng muốn kiếm thật nhiều tiền lo cho vợ và con của chúng ta sau này mà.
– Ừ, thôi anh đi tắm cho mát rồi ra ăn cơm.
Hoàng Sơn buông vợ ra rồi móc túi để điện thoại lên bàn, đưa tay nhận lấy bộ đồ trên tay vợ rồi đi tắm.
Diệu Nhi thấy anh đi rồi nên cũng ra ngoài hâm đồ ăn lại. Thanh Nhàn và mẹ chồng lên phòng nên không ai phụ cô hết. Cô cứ loay hoay hơn 15 phút thì cũng dọn xong bữa cơm thịnh soạn. Vừa lúc đó thì ba chồng cũng về, ông nhìn mâm cơm trên bàn thì hỏi tôi:
– Thằng Sơn về rồi hả Nhi.
– Dạ ảnh mới về á ba, ảnh đang đi tắm rồi ạ. Ba có lên phòng không, nếu có ba gọi mẹ và cô Nhàn với hai đứa nhỏ xuống ăn luôn giúp con nhé.
– Ừ, để ba gọi cho.
Diệu Nhi dạ rồi đi lại tủ lạnh lấy dĩa trái cây để ra bàn. Một lát sau thì anh tắm ra, ba mẹ chồng và Thanh Nhàn cũng xuống nên ăn cơm luôn. Trong bữa cơm, ba chồng cô hỏi:
– Công việc ở công trình có ổn không Sơn.
– Dạ cũng ổn ba à,
– Hay là con xin chuyển công tác về gần đây cho gần vợ đi, có vợ có chồng vẫn tốt hơn.
– Dạ, để con xem rồi tính.
– Ừ, ba mẹ cũng lớn tuổi bây giờ chỉ mong gia đình thuận hòa, con cái sum vầy hạnh phúc là vui lắm rồi.
Ba chồng nói xong thì không khí đột nhiên trở nên nặng nề, ai nấy cũng tranh thủ ăn hết bát cơm rồi rời khỏi bàn. Lúc này chỉ còn anh ở lại phụ còn Thanh Nhàn thì đưa bọn trẻ về nhà nội ngủ. Sau khi dọn dẹp rửa chén xong thì vợ chồng cô về phòng nghỉ trưa. Cảm giác xa chồng mấy tháng bây giờ được nằm trong lòng của anh, cô hạnh phúc lắm nên cứ cười tủm tỉm. Hoàng Sơn thấy vợ cứ cười thì hỏi:
– Sao không ngủ đi mà cứ cười thế?
– Thì tại anh về nên em mừng, hay là anh chuyển công tác về gần đây đi. Không có anh, em buồn lắm.
– Để anh xem sao đã nha. Chiều anh đưa em đi dạo rồi đi ăn nhé, lâu rồi vợ chồng mình không đi.
– Dạ.
Sau đó Diệu Nhi cùng chồng ngủ đến 4 giờ chiều thì cô dậy trước tranh thủ soạn giáo án để tối đi với anh cho thoải mái. Vừa mở laptop lên thì cô nhìn thấy điện thoại Hoàng Sơn báo có tin nhắn nên cô có chút tò mò liền cầm lên xem thì phát hiện điện thoại anh cài mật khẩu. Diệu Nhi thấy lạ lẫm vì trước nay điện thoại Hoàng Sơn có bao giờ cài mật khẩu đâu, trong lòng cô bỗng dấy lên một cảm giác bất an. Phải chăng Hoàng Sơn đang có điều gì đó giấu cô nên mới làm vậy, cô định gọi anh dậy để hỏi nhưng nghĩ lại chỉ vì vậy mà gọi anh thì cũng không hay nên thôi, cô đặt điện thoại xuống tiếp tục soạn giáo án. Lúc cô soạn xong thì Hoàng Sơn cũng dậy, cô gấp laptop lại rồi đi lại giường xếp mền gối cho gọn gàng. Anh nhìn cô nói:
– Em dậy lúc nào vậy, sao không gọi anh.
– Em dậy soạn giáo án mà, thấy anh ngủ ngon quá nên em không nỡ gọi.
– Bây giờ là mấy giờ rồi em.
– 5 giờ hơn rồi anh ạ.
– Vậy anh đi tắm trước rồi chờ em chúng ta đi dạo nha.
Diệu Nhi gật đầu đi lấy quần áo cho anh rồi đi ra ngoài trước tìm mẹ chồng để nói chuyện tối nay vợ chồng cô không ăn cơm nhà. Ra trước sân, thấy mẹ chồng đang nói chuyện với bác hàng xóm nên cô đi vào trong phòng khách chờ. Một lát sau thì mẹ chồng đi vào, cô liền nói:
– Mẹ ơi, tối nay vợ chồng con không ăn cơm nhà. Ba mẹ ăn trước đừng đợi tụi con nhé.
– Nhà có cơm sao không ăn. Thằng Sơn mới về còn mệt, cô lại bắt nó đưa đi đâu đấy hả.
Diệu Nhi chưa kịp trả lời thì tiếng nói của Hoàng Sơn phía sau vang lên:
– Con muốn đưa vợ con đi ra ngoài dạo thôi, sao mẹ nặng lời với vợ con quá vậy.
– Tôi nặng lời với vợ anh khi nào, bây giờ lại bênh vợ mà hạnh hoẹ mẹ anh phải không?
– Tính mẹ xưa nay con còn lạ gì, nếu mẹ cứ thế con đưa vợ con ra ngoài ở đấy.
– Ôi làng nước ơi, bà con ra đây mà xem con trai tôi nó bênh vợ nó trách móc cái thân già này đây.
Vừa nói mẹ chồng vừa ngồi bệt xuống đất ăn vạ. Tiếng ồn ào khiến ba chồng đang ở vườn phải chạy lên hỏi:
– Có chuyện gì đấy, còn bà nữa sao lại ngồi đây.
Diệu Nhi định nói không có gì đâu ba nhưng Hoàng Sơn liền kể lại hết cho ba nghe, nghe xong ba chồng quay sang nhìn mẹ nói:
– Bà đứng dậy đi, chuyện không có gì mà bà cứ làm lớn lên không thế hả. Lâu lâu chồng nó về, bà không để tụi nó có không gian riêng tư à.
Mặc dù ba đã nói vậy nhưng mẹ chồng vẫn một mực ăn vạ không chịu đứng dậy. Bực quá nên ba nói:
– Mặc kệ bà ấy đi, hai đứa đi đâu thì đi đi.
Ba nói xong thì đi ra sau vườn còn cô bị Hoàng Sơn kéo vào trong phòng.
Bà Linh thấy chồng và con trai một mực bênh Diệu Nhi mà không bênh bà khiến bà lúc trước đã không thích Diệu Nhi nay lại càng ngày càng ghét hơn. Bà đứng dậy phủi tay rồi bực bội đi sang nhà hàng xóm chơi.
….
Ở trong phòng, cô nói với anh:
– Mai mốt anh đừng cãi nhau với mẹ như thế, anh càng bênh em chỉ khiến mẹ ghét em thêm thôi.
– Trong thời gian anh vắng nhà, mẹ hay như thế lắm phải không.
Diệu Nhi không trả lời mà chỉ gật đầu, quả thật cô chỉ mong anh mau chuyển công tác về đây rồi vợ chồng sẽ dọn ra ngoài sống thôi. Không gian trở nên im lặng, Hoàng Sơn ôm lấy Diệu Nhi rồi nói:
– Chờ anh thêm thời gian nữa rồi chúng ta sẽ dọn ra ngoài ở nhé.
– Dạ, thôi em đi tắm đã.
Nói xong cô lấy quần áo đi tắm. Hoàng Sơn thấy Diệu Nhi đã đi thì anh lấy điện thoại ra bấm. Thấy tin nhắn đến Hoàng Sơn mở ra đọc thì ra là cô nhân tình của anh nhắn, sợ Diệu Nhi biết nên anh liền gọi lại cho cô ta.
Ở phòng trọ, cô nhân tình của Hoàng Sơn đang ngồi gác chân lên bàn ăn trái cây, thấy Hoàng Sơn gọi lại cô ta liền nhấn nghe:
“Anh yêu đấy à, sao cả ngày nay anh không gọi cho em. Về nhà có con Nhi phục vụ nên anh quên em rồi phải không”
Cô ta cứ thế nói một lèo, vừa nói cô ta vừa giở giọng ấm ức tủi thân ra làm cho Hoàng Sơn nghe thấy xót nên liền nói:
“Anh lúc nào mà không nhớ em, ráng 1 tuần nữa anh về lại rồi anh bù cho nha”
“Nhớ em mà không gọi cho em mà nhớ gì, anh lừa em à”
“Diệu Nhi ở nhà mà, gọi cho em lỡ cô ấy biết là có chuyện lớn đó”
“Anh sợ nó biết sao, sớm muộn gì nó không biết hay anh định vui chơi qua đường với em”
“Em lại suy nghĩ lung tung rồi đó, chuyện này nếu Diệu Nhi mà biết anh nhất định không tha cho em đâu. Ngoan ngoãn thì muốn gì anh cũng sẽ chiều, đừng để anh phải nói những lời không hay với em”
Vừa nói xong, Hoàng Sơn nghe có tiếng bước chân đang đi lại khá gần. Nghĩ Diệu Nhi đã tắm xong nên anh nói:
“Thôi em đừng gọi hay nhắn tin gì cho anh nữa nha, khi nào rảnh anh nhắn cho, anh tắt máy đây”
“Anh…. anh… anh..”
Cô nhân tình đầu dây bên kia tức giận, thì ra Hoàng Sơn chỉ muốn vui chơi qua đường với mình chứ không hề như những gì cô ta nghĩ. Cô ta cuộn tròn tay lại, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải giành được Hoàng Sơn từ tay Diệu Nhi. Nếu không được thì phải làm bọn họ tan rã thì mới hả dạ được.
Hoàng Sơn nói xong là tắt máy ngay, anh nhanh chóng xoá tin nhắn khi nãy rồi để điện thoại lên bàn xem như không có gì. Khẽ hít thở thật sâu để lấy lại trạng thái bình thường, rồi anh đi lại giường ngồi thì cánh cửa phòng mở ra..
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.