Cho dù là tối mùa hè nhưng trời vẫn lành lạnh, Tần Phóng dìu Nhan Nặc ra ngoài cửa khách sạn, cô lúc thì kêu nóng lúc thì kêu lạnh, giằng co muốn vứt áo vét của anh xuống đất. Anh nắm chặt vai cô để cô không gây chuyện, chau mày nói: “Rõ là không biết uống rượu sao còn uống nhiều thế? Ngoan ngoãn cho anh, đợi xe đến, anh sẽ đưa em về nhà.”
Nhan Nặc mặt đã đỏ bừng như trái đào, dựa vào anh, cười ngây ngô nhìn anh, mười ngón tay thon dài đang túm lấy áo anh như chơi đàn, cảm giác lúc có lúc không thế này khiến trái tim Tần Phóng loạn nhịp, ngay cả hơi thở cũng nặng nề hơn, cánh tay bất giác giữ chặt hơn, cho tới khi Nhan Nặc kêu đau anh mới buông nhẹ một chút, nhưng hai người vẫn dán lấy nhau, vô cùng thân mật.
Gió mùa hè nhẹ nhàng thổi, trong lòng mỗi người đều khẽ dấy lên những rung động.
Hôm nay, Tần Phóng cũng uống vài cốc rượu, mặc dù không say nhưng bên cạnh có một cô gái say thế này thì anh cũng không thể nào lái xe được, nhân viên phục vụ khách sạn giúp hai người gọi taxi, anh dìu Nhan Nặc ngồi vào ghế sau, sau đó nói địa chỉ nhà cô rồi rời khỏi khách sạn.
Ban đầu, Nhan Nặc còn ngoan ngoãn ngồi dựa vào vai anh ngủ, nhưng không lâu sau cô dụi hẳn vào lòng anh, hơi thở dịu dàng và sự dung chạm ấy khiến các dây thần kinh của Tần Phóng căng như dây đàn, nhưng vẫn phải kìm nén ngọn lửa đang bùng bùng cháy trong lòng, anh nói: “Anh lái xe, phiền anh đi nhanh một chút.”
“OK!” Lái xe rất thoải mái, nhân tiện còn hỏi: “Bạn gái uống say rồi à? Vậy phải chăm sóc cẩn thận.”
Tần Phóng “Vâng” một tiếng, sự chú ý vẫn tập trung vào Nhan Nặc, có điều cũng nhắc nhở anh để cô một mình ở nhà cũng không thỏa đáng, Liễu Tư Thần lại không có nhà, anh nghĩ rồi bảo lái xe tới thẳng nhà anh, như thế sẽ tốt hơn.
Chỉ là Nhan Nặc luôn miệng nói khó chịu. Tần Phóng để cô nằm lên đù* mình, lấy áo vét đắp cẩn thận cho cô, hai ngón tay day day thái dương cô, nhẹ nhàng, dịu dàng, trong mắt anh chỉ có cô. Đột nhiên Nhan Nặc túm lấy tay anh áp lên má mình, hai bàn tay đan xen vào nhau, Tần Phóng giật mình định rút tay ra, nhưng lại bị cô giữ chặt, bàn tay chạm vào khuôn mặt mịn màng của cô, trái tim anh rung động, anh mỉm cười rồi mặc kệ cô.
Gần nửa đêm, không tắc đường nên họ đã tới chung cư của Tần Phóng rất nhanh.
Tần Phóng bế Nhan Nặc vào thang máy và lên nhà anh, cửa mở, nhẹ nhàng đặt cô lên sofa. Lúc anh mang khăn nóng vào thì phát hiện cô chẳng chịu nằm yên, áo của anh đã bị cô ném xuống đất, cô tháo giày rồi ngồi xiêu vẹo cạnh bàn uống trà, một bên dây áo đã tuột xuống cánh tay, bộ lễ phục màu trắng đến đầu gối bị cuộn lên, cảnh tượng rất đẹp mắt.
Tần Phóng cảm thấy khó thở, bước chân khựng lại, đưa tay nới lỏng cà vạt, cảm thấy cổ họng khát khô, dường như nóng tới mức không thể chịu được. Anh nắm chặt tay cố gắng để tỉnh táo, đột nhiên cảm thấy dường như mình đã quyết định sai lầm, quân tử chẳng phải ai cũng làm được, đặc biệt là khi đối diện với một người phụ nữ mà mình nhớ nhung.
Nhan Nặc không biết mình đã châm một ngọn đuốc, cô chỉ làm theo cảm xúc của mình, bộ lễ phục vốn được thiết kế để tôn đường cong của người phụ nữ nên rất bó, cô bị bó buộc đến mức khó chịu, đã thế lại bắt đầu kéo khóa định cởi đồ. Lần này thì không thể chịu được nữa, Tần Phóng vội quỳ xuống giữ chặt tay cô lại, sau đó đắp khăn nóng lên trán để cô tỉnh rượu, trong lòng buồn bực nghĩ, sau này không để cô uống rượu nữa, cho dù có uống thì cũng phải đi theo cô mới được.
Nhan Nặc nép trong lòng Tần Phóng nên cũng an phận hơn, 乃úi tóc đã tuột và buông xuống bờ vai trần, gương mặt, cổ, xương quai xanh đều ửng hồng, sự hấp dẫn vô hình này lại thu hút toàn bộ sự chú ý của Tần Phóng, các tế bảo trên cơ thể anh đang kêu gào đòi giải phóng. Nhưng không được, nếu chỉ là gặp nhau ngắn ngủi thì có lẽ anh cũng có thể thả lỏng bản thân, nhưng cô là người con gái anh muốn trân trọng cả đời, càng như thế này càng không được làm bừa. Vì thế anh hít thở sâu mấy hơi, nghiến chặt răng, bình tĩnh bế cô vào trong phòng mình, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô, còn về quần áo anh nghĩ rồi lại thôi, dù sao khả năng chịu đựng của anh đã tới cực điểm rồi.
Tần Phóng vừa tính nhấc chân đi ra ngoài thì Nhan Nặc kéo anh lại, cô ôm chặt anh từ phía sau, hơi thở như đốt cháy anh.
Cổ họng anh không thể nào kiềm chế được, giọng nói cũng như lạc đi: “Nhan Nặc?”
Nhan Nặc không nói gì cả, dường như cô dùng cách này để tìm hơi ấm, cô ôm anh chặt hơn, không ngừng cựa quậy. Tần Phóng đành gỡ tay cô ra, giọng khàn khàn nói: “Đừng đùa nữa, em say rồi, mau đi ngủ đi.” Nói xong, anh lại đẩy cô nằm xuống giường.
Nhan Nặc mặc kệ, cô lại bật dậy, Tần Phóng không để ý nên ngã xuống người cô, sự mềm mại của cô và sự mạnh mẽ của anh hòa quyện với nhau, cảm xúc đang cuộn trào trong cơ thể, thử thách ý chí của anh. Tần Phóng chống người dậy, hỏi cô: “Nhan Nặc, em có biết em đang làm gì không?”
Đôi mắt mơ màng của Nhan Nặc nheo lại nhìn rồi lại dãn ra, miệng chu lên: “Tần Phóng, anh đừng đi, đừng rời xa em...”
“Phựt” một tiếng, dây dàn đang căng trong cơ thể Tần Phóng vì tiếng gọi kia mà đứt, đôi mắt đen láy sáng rực lên, anh nhìn người con gái đang nằm dưới mình không chớp mắt, dường như hiểu rõ ý cô.
Nhan Nặc sau khi say dường như chẳng còn ý tứ gì cả, động tác của cô càng lúc càng bạo, mấy ngón tay cô bắt đầu *** anh, từng chiếc cúc như muốn trêu tức cô mà cởi mãi không ra, Tần Phóng không chịu được nữa, anh gạt tay cô ra rồi dứt phựt cúc áo, để lộ bộ ng rắn chắc, lấm tấm mồ hôi.
Anh cúi người thì thầm vào tai người con gái bên dưới: “Em đừng hối hận nhé, anh cũng không cho phép em hối hận.”
Và cô cũng không có phản ứng gì cả, giây phút sau đó đã bị nụ hôn của anh quấn chặt.
Hơi thở nóng bừng của anh truyền tới không ngừng, giống như người thợ săn bá đạo chiếm hết sự ngọt ngào trong miệng cô, cô hít thở, bất mãn khi bị hút sạch không khí, và bắt đầu ngọ nguậy trốn tránh, một tay anh giữ đôi tay cô trên đầu, sau khi giữ được cô, anh bắt đầu khiến nụ hôn quấn quýt ấy dài thêm. Chỉ là sự khám phá ở mức thế này làm sao đủ với một người đang lên cao trào?
Cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng đầy H**g phấn của cô, đáy mắt Tần Phóng như có hai đốm lửa, thiêu đốt cơ thể anh, đôi môi anh không nén được sự hấp dẫn ấy nên đã di chuyển tới phần xương ức quyến rũ, tiếp tục những nụ hôn ngọt ngào. Nhan Nặc không chịu được nên bắt đầu uốn người càng khiến *** trong anh bị K**h th**h, mắt anh vằn đỏ, tháo dây áo dạ hội trên người cô ra để bộ lễ phục tuột xuống, lộ ra làn da trắng cuốn hút, giống như trái vải tươi ngon vừa được bóc vỏ, anh khẽ rên, không nghĩ ngợi gì liền cúi đầu ngậm lấy nhành mai đỏ trên đỉnh núi tuyết, sự dịu dàng và ngọt ngào cứ vây quanh.
Ánh đèn vàng trong phòng cũng trở nên huyền ảo, giống như một lớp voan mỏng phủ trên người cô, bây giờ cô dường như không biết phải làm thế nào nữa, đôi mắt nhỏ lệ, anh xâm chiếm từng chút một, chốc chốc Tiếng rê* của anh lại làm xáo trộn tâm trí cô, đôi tay như côn trùng không ngừng bỏ bùa tình nhân trên làn da mịn màng của cô, khiến cô như một con bướm xinh đẹp nằm trên giường, tỏa ra vẻ đẹp chỉ có anh mới nhìn thấy.
Lúc cởi thắt lưng, tiếng kim loại đanh giòn khiến Tần Phóng bừng tỉnh, anh giữ chặt ***, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Nhan Nặc, ép cô nhìn thẳng vào mình: “Nhan Nặc, em nhìn rõ anh là ai rồi chứ?”
Nhan Nặc vẫn không nằm yên, chỉ cảm thấy cơ thể đang nóng bừng, rất muốn xoa dịu tất cả. Cô ép chặt lên người anh, đôi mắt quyến rũ như nước mùa thu, giọng dịu dàng ma mị khẽ rên lên: “Tần Phóng... mau giúp em...”
Nghe thấy Nhan Nặc *** gọi tên mình, Tần Phóng không thể kiềm chế được nữa, anh cúi người đè lên cô để cơ thể hai người hòa quyện vào nhau. Nhan Nặc đã như hôn mê, chỉ biết thở dốc, theo sự K**h th**h của các giác quan, cô cũng nhiệt tình ôm cổ Tần Phóng và hôn anh, ngọn lửa dường như càng được đốt cháy, khiến chút lý trí còn lại của Tần Phóng đã bay vụt khỏi chín tầng mây.
Còn nghĩ ngợi gì nữa? Anh là Tần Phóng của cô, cô là Nhan Nặc của anh, những thứ khác không còn quan trọng nữa.
Nhan Nặc khẽ chau mày khi mình anh *** cô, dường như không thích ứng kịp, cô giãy giụa và để lại trên lưng anh một vết cào đỏ dài. Tần Phóng từ từ tiến đến, cho đến khi cơ thể hai người giao hòa.
Đôi mắt sâu thẳm của anh mơ màng nhìn người con gái đang nằm dưới mình, có thể cảm nhận rõ ràng cô đang thả lỏng người để tiếp nhận anh, thuộc về anh, giây phút này cả hai chỉ có nhau, bỏ đi mọi sự bất an, bỏ đi mọi thứ ngại ngùng, bỏ đi lo lắng, một lòng một dạ cảm nhận hơi ấm mà đối phương mang lại cho mình.
Mấy sợi tóc trên trán cô bết mồ hôi, cảm thấy mình dường như bị nham thạch bao quanh, sau cùng không chịu được nữa cô khẽ rên lên, bám chặt vai anh, thốt lên: “Tần Phóng, Tần Phóng!” Cô đã hoàn toàn giao phó bản thân mình cho người đàn ông này.
Tần Phóng dịu dàng hôn lên người cô, chiếm hữu cơ thể cô, chốc chốc cảm giác lại chấn động như sóng lớn vỗ bờ biển, mềm mại như mưa phùn. Cuối cùng, anh thì thầm bên tai cô: “Nhan Nặc, anh chỉ có em, anh chỉ yêu em...”
Hy vọng biết bao đây chính là điểm cuối của hạnh phúc, có người mình yêu, ngọt ngào cả đời, không bao giờ cô đơn nữa.
Ánh trăng dịu dàng chiếu vào, trên cửa sổ như được phủ một lớp ánh bạc nhàn nhạt khiến đôi tình nhân càng trở nên ấm áp hơn.
Nửa đêm, Nhan Nặc luôn miệng kêu nóng, cô ngang bướng đẩy hơi ấm bao quanh mình đi, Tần Phóng không chịu, anh lấy chân ghì chặt không cho cô nhúc nhích rồi lấy điều khiển điều hòa trên đầu giảm nhiệt độ xuống, không lâu sau Nhan Nặc lại nép vào lòng anh ngủ ngon lành.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.