Những ngày sau, P không liên lạc với em. Em có chút hụt hẫng và cô đơn. Quá quen với việc có P bên cạnh, dù chỉ là để thay thế anh, nên khi P đi, em thấy mất mát xen một chút buồn. Em bảo với nhân viên trông coi tiệm bánh rồi nghỉ mấy hôm. Ở nhà, em lại lôi ảnh anh ra ngắm, cứ cười cười, nói nói với anh như 1 kẻ điên. Em lại nhớ anh, nhớ đến những ngày bên anh. Anh lúc nào cũng dịu dàng, hiền lành, chỉ có khi ghen mới làm em thấy sợ. Những món quà anh tặng em, kể cả sợi dây chuyền em đeo, đều là kỉ niệm làm em chẳng bao giờ quên. Anh thật tốt với em. Trên đời này, những người tốt với em đều ra đi cả rồi. Em thấy lòng bỗng hối hận. Lúc anh bên em, yêu em, dành trọn trái tim cho em, đôi khi em lại thờ ơ. Anh lúc nào cũng bảo vệ, yêu thương em, cho em tất cả những gì em muốn mà em thì chỉ biết nhận. Đến khi anh mất đi rồi, em mới biết mình yêu anh như thế nào.
Em ở nhà mấy hôm, nhận thấy bản thân khép kín quá, nên quay lại tiệm bánh. Từ lúc bỏ đi, P không quay lại tiệm bánh nữa. Những ngày P đi, em thấy như có một khoảng trống trong tim. Hình bóng anh và P cứ quanh quẩn một góc khuất, đôi khi là 2 người, đôi khi lại là một. Một tháng sau khi đi khỏi nhà em, P bỗng quay lại. P vẫn vậy, ngồi ở góc đó, một lúc thì đi. Tan làm em đi về, ra khỏi tiệm bánh có một bàn tay kéo em lại, áp sát em vào tường rồi hôn em, đôi môi nóng bỏng. Em nhận ra P, hơi men chếnh choáng.
- Anh say à?
- Không. Về nhà em đi, anh rất nhớ em. Còn em, em có nhớ anh không?
- Em…
- Rốt cuộc trong trái tim em vẫn chỉ có cậu ta?
Em chẳng trả lời, bỗng thấy tim mình đau nhói. Thật sự, em không xứng với P, với tình cảm P dành cho em. Tất cả cũng là vì lấp khoảng trống, là một người có khuôn mặt giống anh, chỉ là em quá yêu anh mà ngộ nhận rằng người có khuôn mặt giống anh kia là anh. Em nhận ra P thật sự rất yêu em. Từ trước đến nay, P luôn dành cho em mọi thứ tốt đẹp. Anh chẳng bao giờ kể lể nhưng sau lưng lại giúp em rất nhiều. Từ những khó khăn của tiệm bánh đến cuộc sống cá nhân, cả những điều nhỏ nhặt như khi em ốm đau bệnh tật. Những người bạn của anh còn kể với em rằng anh chưa bao giờ dẫn ai đến viện ngoài em, chưa bao giờ cho họ gặp ai ngoài em.
P kéo tay em lên xe ô tô rồi chở em về chung cư. Cả đoạn đường, P im lặng, nhìn vẻ mặt anh đơn độc đến tội nghiệp. Về đến chung cư, anh bảo em ngồi xuống ghế. Anh châm ***. Từ khi nào anh lại thành thục khi *** như vậy, trước kia tuyệt nhiên em không hề nhìn thấy. P nhìn em, mặt u ám, hỏi:
- Em có chút tình cảm nào với anh không?
- Em…
- Em không cần trả lời câu đấy nữa. Anh chỉ hỏi em một câu, lúc anh đi, em có nhớ anh, có buồn không?
- Em có.
- Ừm, vậy được rồi. Chí ít em cũng có tình cảm với anh. Như vậy đủ rồi, giờ em có thể kể cho anh nghe mọi chuyện xảy ra trước đây được không?
Em nhìn anh, thấy lòng quặn lên rồi bắt đầu kể lại chuyện của mình từ hồi nhỏ. Kể đến đâu, nước mắt chảy ra đến đó. Từ những năm tháng cơ cực tuổi nhỏ rồi đến lúc gặp gia đình bố mẹ nuôi, rồi đến lúc yêu anh. Kể xong, anh chẳng nói gì, kéo sát em vào, ôm em. Anh cứ thế ôm rồi vuốt ve mái tóc em.
- Cho anh cơ hội được bên em nhé. Có thể giờ em chưa quên được cậu ta, chỉ có thể coi anh như kẻ thay thế, nhưng không sao cả. Anh vẫn muốn được bên em, chăm sóc cho em. Tình cảm có thể từ từ rồi có, nhưng anh không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì nữa. Chỉ hy vọng mỗi ngày em có thể yêu anh thêm một chút. Nếu như nửa năm sau em vẫn yêu cậu ta và không có chút tình cảm nào với anh anh sẽ đi.
Em ôm anh khóc rất nhiều. Trên đời này vẫn còn có người muốn che chở cho em sao? Em hứa với anh và tự nhủ với bản thân mình cố gắng yêu anh hơn. Anh bế em lên giường. Em và anh hôn nhau cuồng nhiệt, rồi lao vào nhau. Mặc dù em không còn gọi tên Đ, nhưng dường như tâm tưởng em vẫn nhớ đến anh. Lúc sεメ, em vẫn mụ mị như là với Đ. Em bỗng thấy mình ích kỷ quá. Cả đêm P ôm em, vuốt ve tóc cho em. Anh bảo, anh từng yêu rất nhiều người, nhưng từ trước đến nay chưa có cô gái nào làm anh muốn được che chở như em. Anh muốn công khai với cả thế giới là anh yêu em. Anh còn muốn lấy em, chăm sóc em, muốn 1 gia đình nhỏ ấm êm. Em thấy bản thân thật may mắn khi gặp được P, nhưng thật sự em chỉ coi P như một sự thay thế. Em cứ ngộ nhận là anh để làm vơi bớt đi nỗi đau buồn.
Những ngày sau, P luôn ở cạnh em trừ lúc đi làm. Tối nào P cũng đưa em về. P giống anh một điểm, đó là dù đi đâu cũng không bao giờ để em ăn cơm tối một mình. Mỗi ngày P đều hỏi em, hôm nay em đã yêu anh hơn chút nào chưa, nhưng có lẽ em không thể yêu thêm một ai khác nữa nên chẳng thể trả lời P câu hỏi đó. Bóng hình anh trong tim lấn áp đi mọi người khác. P chẳng nói gì, chỉ cười buồn rồi ăn cơm xong bữa nào cũng rửa bát. Mỗi tối em đều nằm gối đầu lên P, để P vuốt ve những sợi tóc cho em. Thật sự em rất mong mình yêu P, để lòng em thanh thản hơn. Em cho P cơ hội, cũng như cho chính bản thân mình cơ hội, chỉ tiếc rằng cái bóng anh quá lớn.
P dường như không nhắc lại chuyện của anh. P bảo rằng P không quan tâm những chuyện đó nữa, cũng chỉ coi như quá khứ thôi. Em và P từ giờ sẽ bắt đầu tình yêu mới. Những tháng ngày bên P cũng bình yên mà qua đi, chỉ có điều, P càng tốt với em, em càng thấy day dứt. Mỗi tối, khi P không ở nhà em vẫn sang phòng anh, ôm ảnh anh và khóc. P thì luôn nghĩ em vơi bớt nỗi nhớ anh, bởi vì trước mặt P em luôn tỏ ra mạnh mẽ, chỉ đến khi P đi rồi, em mới thấy mình thật đáng thương và tội nghiệp.
Đôi khi em còn ích kỷ đến mức chỉ ước rằng P là anh, cho dù P không tồn tại cũng được, chỉ cần anh tồn tại mà thôi. Nhưng rồi em thấy bản thân quá ích kỷ, giá như em đủ can đảm buông bỏ được P chắc tốt hơn nhiều. Có lần em sang phòng anh, nằm ôm ảnh anh khóc, mệt quá ngủ quên luôn. Lúc tỉnh dậy thấy mình đang nằm ở phòng, rồi thấy P đứng ở cửa sổ ***. Em bỗng thấy nhói đau vô hạn. P người đàn ông bỏ qua cả sĩ diện của bản thân để yêu em, mà em cứ phụ anh lần này đến lần khác.
Những ngày sau, P vẫn tỏ ra bình thường, chẳng hề thay đổi, vẫn yêu thương chăm sóc em như vậy, đến nỗi em thấy mình quá tệ hại. Nhiều lúc em muốn nói với P rằng anh đừng tốt với em như vậy, rằng mình chia tay đi, nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt anh em lại không đành lòng. Thật sự, P rất cố gắng, cố gắng làm mọi cách để em quên anh. Mỗi tháng anh đều xin nghỉ ba ngày để đưa em đi chơi, đưa em đến những nơi vui vẻ, nhộn nhịp. Em cũng vui, thoáng vui lúc đó rồi thôi.
Mỗi điều P làm, em đều biết, đều thấy. Mỗi khi em thấy nhói lòng khi P buồn, hay để ý đến cảm giác của P, hay đôi khi em thấy khó chịu khi có cô gái nào đó gần P, hay khi em cảm giác mỗi ngày em yêu P hơn một chút, em đều thoáng có suy nghĩ có lẽ em yêu P rồi, nhưng rồi em gạt đi, và tự nhủ đó chỉ là vì P có khuôn mặt quá giống anh mà thôi.
Tiệm bánh trước vốn dĩ cũng đã đông khách, nhưng từ ngày buổi tối P đến giúp em quán càng đông hơn, nhất là với các cô gái. Những lúc em ốm đau P đều tự tay nấu cho em ăn, mua thuốc cho em.
P chẳng mua cho em quà hay hoa, nhưng trong nhà em, đủ loại thuốc bổ, kem dưỡng da, nước rửa tay, găng tay bảo hộ,… P luôn bảo em rằng, anh khô khan cứng nhắc, cũng chẳng thích tặng mấy món quà vô nghĩa, nên thôi, thứ gì bảo vệ được em thì anh mua.
P cứ lặng lẽ bên em như vậy, từng ngày qua ngày được thêm năm tháng nữa. Cho đến một hôm, em vào phòng anh, tìm thấy một cuốn sổ của anh. Cuốn sổ này em chưa thấy bao giờ, nằm một góc ở ngăn tủ nên em không để ý. Em lật trang đầu tiên, là anh ghi lại lần đầu tiên yêu em, là hôm em đến nhà anh, anh thích em từ lúc mới gặp nhưng vì em quá ngây thơ nhỏ bé, anh cũng không xác định nổi tình cảm của mình, nhưng lâu dần bên em anh mới nhận ra anh yêu em. Sau đó là những trang viết theo em lớn dần. Lúc cuối anh có viết, mỗi khi nhìn thấy em bên người đàn ông khác, lòng anh rất buồn, thấy người khác ôm em, anh thấy mất mát vô cùng. Em đọc xong lại khóc ròng, lại nhớ anh đến da diết.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.