Mấy hôm sau cũng như vậy. Buổi tối P đến và gọi em lại nói chuyện. Mỗi ngày một thân thiết hơn. P bảo em nếu em không muốn yêu P thì nhận P làm anh trai. Nghe đến đó em có chút hoảng hốt, nhưng trấn tĩnh lại nói em có thể chỉ coi P như bạn. Thật sự mỗi lần gặp P, em lại thấy tim đập mạnh và nhớ đến anh. Có đôi khi, em còn ngỡ đó là anh. P thật sự đối xử với em rất tốt, mặc dù anh ta khá nóng nảy nhưng lại rất dịu dàng với em. Nhiều khi em không thể phân biệt nổi đâu là P, đâu là anh nữa. Mỗi lần gặp P về, nhìn ảnh anh em lại khóc. P đến chỉ càng làm em nhớ anh hơn.
Sau hơn một tháng quen P, bọn em đi ăn. Lúc ăn em có uống chút R*ợ*u. Nhìn P, em cứ nghĩ đó là anh. Em bỗng bật khóc rồi ôm P, nói yêu rất nhiều, nhớ rất nhiều P cũng ôm lại em. Sau đó, P đưa em về và bảo từ mai em là người yêu P, rồi P về.
Hôm sau em tỉnh dậy nhớ lại mọi chuyện, bỗng thấy day dứt không yên. P gọi đến:
- Đang làm gì vậy người yêu của anh? Em dậy chưa?
- Người yêu nào?
- Em đó, hôm qua nói yêu anh mà. Thật sự, anh không biết em nói yêu anh là thật không, nhưng hãy để anh chăm sóc em. Anh muốn em không còn khóc nữa mà chỉ có nụ cười thôi. Không biết quá khứ em đau khổ ra sao. Giờ thì để anh làm em vui, được không?
Có lẽ sau bao đau thương, quá yếu đuối và mệt mỏi nên em đồng ý, bởi vì mỗi lần gặp P, đi với P, em luôn thấy như có anh bên cạnh. Em không biết đó là tình cảm em dành cho P thật hay chỉ vì P quá giống anh nên em đồng ý.
Trong lúc yêu, thật sự P rất tốt với em. Đối với mọi người, P có hơi chút nóng nảy, nhưng đối với em lại vô cùng dịu dàng. Nhà P có đúng duy nhất mình P. P chỉ nghe mẹ kể lại rằng bố anh mất từ khi mang thai P, mẹ nuôi anh đến năm mười sáu tuổi thì mất do phổi. P rất thông minh và giỏi, cách nói chuyện cũng thông minh. Đồng nghiệp của P ở bệnh viện luôn khen P với em. Cách ghen của P cũng rất thông minh. Mỗi lần thấy em nói chuyện với ai, hay ai có ý định thân mật với em, P chẳng nói chẳng rằng chạy ra cầm tay em rồi thơm má như khẳng định chủ quyền. Nhưng thật sự, em cũng không hiểu nổi em đang yêu P hay yêu khuôn mặt, thân hình của P vì quá giống anh nữa. Nhiều khi em thấy hối hận, đôi khi lại day dứt áy náy.
P có rất nhiều người thích, nhưng anh chưa bao giờ đi chơi hay đi ăn với ai. Anh bảo người duy nhất cho anh cảm giác khác lạ nhất chỉ có em. Anh không hiểu vì sao có nhiều người yêu người này, vẫn lăng nhăng với người khác. Thật sự tình cảm có thể dành cho nhiều người một lúc sao? P chỉ cảm thấy duy nhất một mình em là đủ làm anh ấy có hứng, muốn được bên em suốt ngày.
Đúng là từ lúc yêu em, P không hề giấu diếm em cái gì. Anh rất ít mua quà cho em, ít làm những điều lãng mạn nhưng lúc em cần anh luôn bên em. Những điều anh làm là những cái thực tế em cần. P cũng rất tôn trọng em, nếu như những gì em không muốn nói, không muốn làm anh đều không ép. Anh bảo anh rất tự hào khi có cô người yêu xinh đẹp, lại biết điều, chẳng bao giờ ghen tuông như em.
Tình cảm em dành cho P cũng không nhiều. Em chỉ cảm thấy may mắn vì có người luôn bên cạnh khi em cần, và người đó rất giống anh mà thôi. Nhiều khi P nói, P yêu em rất nhiều và cảm nhận em không phải kẻ lăng nhăng, dối trá làm em thấy bản thân hình như đang đi sai đường, nhưng em lại không muốn buông tay.
Yêu nhau bốn tháng nhưng em chưa bao giờ cho P đến nhà mặc dù anh biết em ở tầng bao nhiêu, phòng bao nhiêu. Anh bảo em muốn anh sẽ tôn trọng em, chỉ đưa đến cổng chung cư rồi dừng. Bọn em cũng chưa sεメ cho đến một hôm em bị ốm. Anh gọi em không được nên liền phi thẳng đến nhà em. Lúc mở cửa, em cũng rất ngạc nhiên vì sao anh đến đây. P thấy mặt em nhợt nhạt, bảo em ốm rồi, đi vào phòng nghỉ ngơi đi, anh đi nấu cháo. Em bảo nấu cháo xong anh mang vào phòng giúp em, hai phòng còn lại anh đừng tò mò hỏi em, cũng đừng vào đó.
Anh bảo, ừm em không muốn anh cũng không vào.
Em lên giường nằm được một lúc thì anh mang cháo vào. Ăn xong anh lấy khăn ấm chườm cho em. Em mệt nên ngủ một giấc, khi tỉnh dậy đã thấy anh đang ngồi đọc truyện. Lúc tỉnh dậy, người em cũng tỉnh táo hơn. Anh bảo anh đang ở viện mà phải phi đến vội, thấy vậy em thấy có lỗi với anh quá.
Tối, anh ở lại nấu cơm cho em ăn rồi bảo sẽ chờ em ngủ mới về. Lúc em nằm trên giường, ánh đèn vàng hiu hắt soi mặt anh, đầu óc em như mụ mị u mê. P cũng nhìn em. Sao anh giống quá đỗi người em yêu. P thấy em mở mắt, anh hôn lên trán em. Dường như em thấy quay lại những năm tháng trước, có một người đàn ông tối nào cũng hôn trán em. Khuôn mặt này, vóc dáng này… Em kéo P xuống, hôn lên đôi môi anh. Dường như lúc đó em không thể phân biệt nổi đâu là P, đâu là người đàn ông em yêu đến tận tâm can. P cũng hôn lại em cuồng nhiệt.
Sau đó, P luồn tay qua lớp áo em. Cởi bỏ chiếc áo, anh run rẩy hôn lên cơ thể em. Em cũng ôm P hôn cuồng nhiệt. Em ôm P, nhưng lại nghĩ đó là anh. Bất giác, em kêu lên:
“Em yêu anh nhiều lắm Đ à.”
P bỗng khựng lại, khuôn mặt vô cùng sửng sốt. Anh dừng lại, ngồi dậy. Em nhận ra bản thân vừa làm sai một cái gì đó rồi. Em cũng ngồi dậy, nhưng chỉ biết im lặng nhìn anh. Có lẽ cả hai đều biết điều gì đang xảy ra. Em sεメ với P nhưng gọi tên Đ. P lên tiếng trước.
- Đ là ai?
-----
Sau đó, P luồn tay qua lớp áo em. Cởi bỏ chiếc áo, anh run rẩy hôn lên cơ thể em. Em cũng ôm P hôn cuồng nhiệt. Em ôm P, nhưng lại nghĩ đó là anh. Bất giác, em kêu lên:
“Em yêu anh nhiều lắm Đ à.”
P bỗng khựng lại, khuôn mặt vô cùng sửng sốt. Anh dừng lại, ngồi dậy. Em nhận ra bản thân vừa làm sai một cái gì đó rồi. Em cũng ngồi dậy, nhưng chỉ biết im lặng nhìn anh. Có lẽ cả hai đều biết điều gì đang xảy ra. Em sεメ với P nhưng gọi tên Đ. P lên tiếng trước.
- Đ là ai?
- Em xin lỗi.
- Anh hỏi em Đ là thằng nào?
- Là người yêu cũ của em.
- Em chưa quên người yêu cũ? Chưa quên sao còn yêu anh? Em coi anh là gì của em?
- Em xin lỗi. Em không cố ý. Em xin lỗi...
Anh không nói gì mà bỏ đi. Một lúc sau quay lại, anh đè em ra, hôn khắp cơ thể em rồi làʍ t̠ìиɦ với em, rất mạnh bạo và đau đớn. Em nằm yên, nhắm nghiền mắt mặc kệ anh làm gì. Xong anh đứng dậy, ra trước cửa ban công ***. Lần đầu tiên em thấy anh ***. Anh đứng đó, đơn độc vô cùng. Nước mắt em cứ không ngừng chảy. Em luôn chỉ biết làm khổ những người xung quanh em. Em khóc rất nhiều. Anh *** xong quay lại. Anh nhìn em, rồi nói:
- Thật sự, anh rất yêu em, yêu em từ lần đầu gặp em, từ khi thấy em khóc. Càng ngày càng yêu, anh yêu em nhiều đến mức bản thân còn chẳng nhận ra mình đánh mất cả lòng tự trọng vì em. Vậy mà tại sao em lại đối xử với anh như vậy?
- Em xin lỗi anh. – Em vừa khóc vừa nói. – Thật sự em cũng không biết em bị làm sao.
- Có chuyện gì cần nói với anh thì em nói đi.
Em không nói gì mà liền dẫn P sang phòng của Đ. P bật đèn, nhìn căn phòng rồi lấy tấm ảnh lên. Anh có vẻ sửng sốt vài giây, có lẽ vì P cũng nhận thấy Đ và P rất giống nhau.
- Cậu ấy đâu rồi?
- Anh ấy mất rồi. Hôm em khóc là ở mộ anh ấy.
- Sao lại mất?
- Vì bảo vệ em…
P không nói gì thở dài. Có lẽ anh cũng đoán được em yêu anh chỉ là vì anh có khuôn mặt giống người đàn ông mà cả đời em chẳng thể quên. P bảo với em cần thời gian suy nghĩ lại mọi chuyện, rồi bỏ về. Khi ấy, em cảm thấy bản thân vừa đánh mất điều gì đó quý giá.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.