Bởi vì được hai vị lão đại thái hậu và hoàng đế ngầm đồng ý, công việc dời cung nhanh chóng đã bố trí xong.
Hành động này của Cố Tuệ chỉ là một lần thị uy đơn giản, nhưng ngoài dự đoán chính là, đám người Tiểu Trúc lại vô cùng cao hứng.
Thì ra các nàng đã sớm muốn dọn ra khỏi Minh Nguyệt Cung từ lâu, cung điện to như vậy, nhưng đường đi không tốt, đông lạnh hạ nóng, lại ẩm ướt nhiều xà trùng chuột kiến, còn từng có người ૮ɦếƭ —— ngẫm lại đã khiếp đến hoảng.
Tiểu Trúc ôm cánh tay, cao hứng nói: "Vẫn là nương nương săn sóc chúng ta, bọn nô tỳ đều cảm kích vô cùng, hận không thể kết cỏ ngậm vành kiếp sau báo đáp."
Bởi vì các nàng thấy, nếu Quý Phi nương nương chỉ đơn thuần vì muốn bản thân được ở thoải mái thì đã xin dọn đến Dưỡng Tâm Điện, còn có thể cùng hoàng đế sớm chiều gặp nhau.
Nhưng Quý Phi nương nương cố ý chọn Thừa Càn Cung, không phải đặc biệt vì các nàng cầu phúc lợi sao? Thừa Càn Cung cảnh sắc tuyệt đẹp, cách nhà ấm trồng hoa và Ngự Thiện Phòng cũng gần, bốn phương thông suốt, miễn bàn có bao nhiêu tiện lợi.
Cố Tuệ cười cười, không phủ nhận cái hiểu lầm mỹ lệ này. Tuy là đánh bậy đánh bạ, nhưng làm đám Tiểu Trúc vui vẻ một trận cũng tốt, chỉ là phần vui sướng này sẽ không duy trì được bao lâu —— chờ chuyện giả thai bị công khai, tất cả sẽ bị đánh về lại hình dạng ban đầu.
Thôi thì sáng nay có rượu, sáng nay say.
Cố Tuệ thật ra rất muốn hỏi đến tột cùng vị quý phi trước kia ૮ɦếƭ như thế nào, dù sao Thẩm Trường Trạch không giống người тһô Ьạᴏ như vậy, trừ bỏ lần đó phát bệnh, cơ hồ đều không chạm qua một đầu ngón tay nàng, nếu đã như thế, sao có thể xem mạng người như cỏ rác chứ?
Nhưng nếu không phải Thẩm Trường Trạch gϊếŧ, vậy ai dám can đảm xuống tay với người đường đường là quý phi?
Cố Tuệ cũng nghĩ như thế nào cũng không ra nguyên nhân, hỏi Tiểu Trúc đương nhiên cũng như không hỏi —— nha đầu này so với nàng còn mơ hồ hơn, lúc trước cùng nhau tiến cung, lại không hề nghĩ đến việc móc nối quan hệ, trong mắt chỉ có vị chủ tử này, tương lai nếu nàng rời đi, không biết nha đầu này sẽ thương tâm thành dạng gì.
Nhìn xem, vẫn có người chịu nhớ lại nàng đấy. Cố Tuệ cười cười, đáy lòng lại có chút khổ sở, dường như ràng buộc của nàng và thế giới này càng ngày càng sâu, chuyện này thật sự không ổn.
Trừ bỏ hoàng đế phái người hầu đến giúp chuyển nhà, Chu Thục Phi và Trịnh Hiền phi cũng tự mình tiến đến chúc mừng, thứ nhất chúc phúc nàng dọn nhà, thứ hai là chúc phúc long thai trong bụng nàng.
Trịnh Hiền phi khó nén ghen tị nói: "Có thể thấy nữ nhân trong cung đều là mẹ vinh nhờ con, trước đây bằng cách hoàng đế đối đãi với ngươi, ngươi sẽ không dám vượt qua Lôi Trì* nửa bước, hiện giờ ngược lại, vừa mới có một tháng, đã ban Thừa Càn Cung cho ngươi, chờ sinh hạ hoàng tử xong, sợ là ngay cả Thừa Càn Cung cũng ngại nhỏ!"
*vượt qua giới hạn
Làm người thì ghen ghét đua đòi là chuyện thường tình, Trịnh Hiền phi ngoài miệng không khỏi chua ngoa vài câu, nhưng nàng ta cũng chỉ dám nói chứ không dám thật sự làm ra chuyện gì —— vết xe đổ Mạnh thứ dân còn chưa đủ sao? Nàng ta cứ tự giữ vững phi vị này, tốt xấu gì còn có thể lãnh 800 thạch một năm bổng lộc.
Cố Tuệ cười nói, "Nếu ngươi cảm thấy tịch mịch khó nhịn, không bằng ta cầu bệ hạ ban chỉ, cho ngươi chuyển đến ở cùng nhé?"
Trịnh Hiền phi liên tục xua tay, "Đừng! Ta không có phúc khí đó đâu."
Nàng chỉ dám hâm mộ ngoài miệng, chứ nếu thật sự mỗi ngày đối diện với khuôn mặt lạnh băng kia của hoàng đế, nàng sẽ khiếp đến hoảng mất —— hơn nữa nàng cảm thấy rất kỳ quái vì sao Cố Tuệ một chút cũng không sợ hoàng đế, ngay cả lúc trước hoàng đế vắng vẻ nàng mà nàng vẫn có thể lì lợm la liếm đi lên, mặt người này là bằng da trâu sao?
Cũng làm khó trời xanh không phụ người có lòng, nàng cọ ra tên tuổi. Trịnh Hiền phi chỉ đổ thừa bản thân không đủ mặt dày, không vượt qua được phong độ của tiểu thư khuê các, kỹ nghệ không bằng người, xứng đáng nhận thua.
Chu Thục Phi nhìn hai người đấu võ mồm, chỉ hơi cười ở một bên, nàng dặn dò cụ thể, "Quý phi muội muội mấy ngày nay bận rộn dọn đồ, nhưng đến đó phải lưu tâm một chút, đừng để thất lạc cái gì, kẻo quay lại bị truy cứu thì không ổn."
Đây là sợ Cảnh thái hậu tùy thời tìm nàng gây phiền toái.
Cố Tuệ gật đầu cảm tạ nhắc nhở, "Đều đã đăng ký trong danh sách, mỗi chỗ đều có cung nhân tương ứng canh gác, không cần ta phí công."
Kỳ thật nàng muốn bị Cảnh thái hậu giật bím tóc lắm, nhưng hoàng đế thật sự quá cẩn thận, lệnh Phúc Lộc dẫn theo mấy đồ đệ mỗi ngày tuần tra qua lại như chim ưng, cho dù Cố Tuệ muốn cố ý tạo chút phiền toái cũng không được.
Chỉ có thể nói phương thức biểu đạt quan tâm của Thẩm Trường Trạch đúng là mười phần trực tiếp —— tuy rằng không biết là quan tâm nàng hay quan tâm hài tử "có lẽ" đang ở trong bụng nàng.
Trừ cái này ra, hoàng đế còn dụng tâm thêm vào rất nhiều đồ vật quý báu, như gốm men xanh Trấn Cảnh Đức 'mỏng như giấy, trắng như ngọc, sáng như gương, vang như chuông', là kỳ trân chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Tiếc thay đem đi làm trang trí, đúng là phí phạm của trời.
Trịnh Hiền phi nhìn đến lòng dạ ê ẩm, chưa qua giây lát đã lôi kéo Chu Thục Phi lui ra, nhưng chuyện này cũng có thể lý giải, ngày xưa là đồng nghiệp địa vị bình đẳng, hiện giờ nước lên thuyền lên, thắng xa mình, trong lòng nhiều ít sẽ có chút không dễ chịu.
Cố Tuệ cũng chỉ có thể cho các nàng thời gian tiêu hóa —— sẽ không lâu lắm, rất nhanh, nàng sẽ ngã từ đám mây xuống đáy cốc, khi đó các nàng có lẽ sẽ đổi thành đồng tình nàng.
Bạch Thanh Thanh ôm một cái bình gốm đơn sơ, trốn trốn tránh tránh xuất hiện ở sau một cây ngô đồng. Thẳng đến khi các vị phi rời đi, nàng mới e thẹn lộ diện, thẹn thùng nói: "Nương nương, ta không có gì thứ tốt, bình mơ ngâm muối này đã ủ từ mùa hè để đến bây giờ, nghĩ nương nương ngài đang trong kỳ thai nghén, cái này có lẽ sẽ có thể cải thiện được vị giác một chút."
Cố Tuệ đang nghĩ tới chuyện này đây, tuy rằng nàng không chân chính mang thai, nhưng không biết có phải vì dạo này tâm tình khẩn trương hay không, luôn rầu rĩ không thoải mái, ăn uống cũng không tốt, muốn ăn chút vị chua tiêu thực, vì thế gấp gáp nhận lấy bình kia, kêu Tiểu Trúc lấy ra một đĩa, lưu lại làm tráng miệng buổi tối.
Bạch Thanh Thanh lúc này mới giãn mặt mỉm cười, nàng không có gì có thể hồi báo Quý Phi nương nương, cũng may hiếu kính nho nhỏ này nương nương không chê, thật tốt.
Cố Tuệ nhớ tới sau khi hai người hồi cung vẫn chưa có thời gian nói chuyện, không biết nàng bận rộn chuyện gì —— lại nói, Bạch Thanh Thanh rất hy vọng được nhìn thấy Thẩm Thường Xuyên, sao trông như không hề tiếp xúc ở doanh trướng vậy.
Cố Tuệ thử hỏi: "Hay là Minh Quận Vương cự tuyệt tâm ý của ngươi rồi?"
Kỳ thật người từ trong cung ra, giá trị hoặc nhiều hoặc ít sẽ cao hơn chút so với bên ngoài, Bạch Thanh Thanh còn là cung nữ hầu hạ ngự tiền, đương nhiên càng không bình thường, nếu Thẩm Thường Xuyên có ý, cưới nàng về làm trắc phi hoặc thị thiếp cũng dư dả.
Bạch Thanh Thanh không trông cậy vào việc được làm chính thê của hắn, cho dù Thẩm Thường Xuyên vẫn chưa cưới vợ.
Nhưng, nàng lại không hiểu được tình cảm của bản thân đối với quận vương là thế nào, vốn dĩ khát khao ngưỡng mộ đã lâu, cứ ngỡ lúc gặp lại sẽ càng có vô số tình ý muốn nói hết, nhưng sau khi chân chính gặp mặt, mới phát hiện sự tưởng tượng phá lệ mơ hồ, so với hiện thực căn bản là một trời một vực.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Mộ Dung Địch Địch bên cạnh Thẩm Thường Xuyên, càng làm nàng cảm thấy như nghẹn ở cổ họng, có lẽ Thẩm Thường Xuyên không có tâm tư khác, nhưng hắn lại hết sức che chở Mộ Dung Địch Địch, ôn tồn mọi lúc mọi nơi —— nếu bây giờ đã thế này, về sau thì sao?
Có lẽ nàng đối với hắn mà nói cũng không có bất kỳ khác biệt nào.
Nghĩ kỹ điểm này, trong lòng Bạch Thanh Thanh phá lệ sáng tỏ, cảm giác cuồng nhiệt không màng tất cả của nàng cũng phai nhạt chút.
Cố Tuệ không thể ngờ được cô nương này thân là nô tỳ, trong xương cốt lại hết sức kiêu ngạo, không khỏi cảm thấy rất ngoài ý muốn. Khó trách tác giả nguyên tác lại chọn Bạch Thanh Thanh làm nữ chính, loại người vượt qua thân phận tự mình ý thức như nàng này thật sự hiếm có.
Trong nguyên tác, thẳng đến mười tám năm sau Bạch Thanh Thanh mới phát hiện bộ mặt thật của Thẩm Thường Xuyên, hiện giờ cảnh giác trước thời hạn, chưa chắc không phải chuyện tốt, ít nhất có thể kịp thời ngăn cản bị tổn thương —— tuy rằng người xem suất diễn hắc hóa rất sướng con mắt, nhưng đối với cá nhân mà nói, có lẽ bình yên vượt qua cả đời mới là hạnh phúc.
Đương nhiên, hiện giờ nàng chỉ có một chút nghi ngờ như vậy, còn chưa đủ để ảnh hưởng đến thâm tình tuổi trẻ của nàng. Cố Tuệ cũng không muốn làm ác nhân châm ngòi ly gián, chỉ cười nói: "Chậm rãi nhìn kỹ, dù sao ngươi còn chưa đến tuổi ra cung, khi đó có lẽ sẽ có đáp án thôi."
Bạch Thanh Thanh chần chờ một lát, nói: "Kỳ thật, quận vương điện hạ gần đây có gửi thư cho nô tỳ ......"
Tuy Thẩm Thường Xuyên ở trạm dịch trong kinh thành, nhưng hắn làm người thân của vương thất, có tai mắt trong cung không hề hiếm lạ, phong thư này có thể là nhờ người đưa đến tay Bạch Thanh Thanh.
Bạch Thanh Thanh gian nan nói: "Hắn còn cố ý hỏi chuyện nương nương ngài."
Trong lòng Cố Tuệ vừa động, vội hỏi: "Hắn hỏi gì?"
"Là...... cái thai của ngài, hắn kêu nô tỳ nghĩ cách tới Thái Y Viện tìm thuốc." Bạch Thanh Thanh cúi đầu, giọng nói dần dần thấp xuống. Tuy rằng là đệ đệ của hoàng đế, quan tâm cháu mình một chút cũng là thường tình, nhưng loại chuyện này vì sao không giáp mặt đi nói với hoàng đế, ngược lại âm thầm nhắc nhở một nô tỳ như nàng?
Cho dù Thẩm Hằng nói sợ hoàng đế bận rộn chính vụ, không dám quấy rầy, nhưng Bạch Thanh Thanh vẫn cảm thấy có chút không thích hợp, bởi vậy vẫn bẩm báo cho Cố Tuệ.
Lòng Cố Tuệ ngăn không được nhảy nhót, biết ngay nam chính không phải người gì thứ tốt mà, quả nhiên muốn đánh chủ ý lên long thai! Đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công, có Thẩm Thường Xuyên hỗ trợ, còn sợ không thể vạch trần việc này sao?
Cố Tuệ định thần, "Cũng là một mảnh hảo tâm của quận vương, nghe nói hắn tinh thông y lý, vừa lúc bổn cung có chút vấn đề muốn hỏi hắn, buổi tối ngươi lại đây, đem phương thuốc sao chép một phần cho ta, sau đó ngươi mang đi ra ngoài đi."
Bạch Thanh Thanh tuy có chút nghi hoặc, nhưng Quý Phi nương nương phân phó tất nhiên không sai, liền yên ổn đồng ý.
*
Lúc Thẩm Trường Trạch lại qua đây, thấy ái phi trên mặt từ trong ra ngoài tản mát lộ ra ánh sáng, không giống mấy ngày trước đây uể oải ỉu xìu, chẳng lẽ việc dời cung là làm đúng rồi, nơi này thực sự có long khí che chở, tà ám không xâm sao?
Vì thế tiến lên cười nói: "Nàng nói trẫm hồ đồ hay không, đi cả nửa ngày lại quên nàng chuyển chỗ ở, vẫn đi qua Minh Nguyệt Cung như cũ, mất công Phúc Lộc nhắc nhở, nếu không, sợ là trời tối cũng không đến đây kịp."
Cố Tuệ nghĩ thầm hoàng đế thật là người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, lúc này còn có hứng vui đùa, ngày sau sự việc bại lộ, không biết hắn sẽ có phản ứng gì.
Tưởng tượng như vậy làm nàng có chút áy náy, làm một quân chủ đương nhiên hoàng đế muốn có người kế thừa ngôi vị, Thẩm Trường Trạch mong mỏi con nối dõi hẳn là nghiêm túc, mà nàng lại nói dối chuyện quan trọng nhất này —— cứ việc theo nguyên tác nàng sẽ ૮ɦếƭ trên tay hắn, nhưng hôm nay đã khác, ngay lúc hắn vẫn chưa thương tổn nàng, nàng đã thương tổn hắn trước.
Cố Tuệ nhịn không được muốn đền bù một chút, "Bệ hạ mệt sao, thiếp xoa vai cho ngài nhé."
Thẩm Trường Trạch xua tay, "Có Phúc Lộc ở đây, kêu hắn làm là được."
Cố Tuệ giả bộ ghen tuông, "Bệ hạ tình nguyện để công công hầu hạ, cũng không muốn để nữ nhân hầu hạ sao?"
Thẩm Trường Trạch khó thấy được nàng bỡn cợt như vậy, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo mũi nàng, "Quỷ bướng bỉnh!"
Cuối cùng nghe lời Cố Tuệ dựa vào đầu giường, Cố Tuệ tâm lý giúp hắn cởϊ áσ ngoài, nghĩ nghĩ, áo trong cũng rút đi một nửa, lộ ra vai cơ bắp rắn chắc—— nàng hiện giờ "hoài thai", Thẩm Trường Trạch chắc không đến mức ngay lúc này đối với nàng thấy sắc nảy lòng tham.
Đổ vào trong lòng bàn tay một ít dầu thơm, chậm rãi bôi trên trên da thịt, lại dọc theo huyết quản ấn một đường đi xuống, dược dầu toả hương thơm, Cố Tuệ mỉm cười nói: "Bệ hạ cảm thấy thoải mái không?"
Thẩm Trường Trạch không nói chuyện, chỉ hơi hơi nâng bàn tay, ngăn trở vật giữa chân —— hổ thẹn quá hổ thẹn quá, hắn phát hiện bản thân cũng không quá Cấm d**.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.