Thương Vân mở to mắt, đem Thanh Phong mắng cẩu huyết lâm đầu, hắn liền biết tên lừa đảo kia không thể tin, đây chính là cái gọi là thoải mái? Thương Vân nhìn đứa trẻ sơ sinh còn trong tã lót, một cái đầu hai cái đại, nếu hắn có thể chọn, hắn tình nguyện thiếu ăn thiếu uống cũng không muốn trông trẻ, Minos lúc trước cũng là chưa cảm giác gì đã trưởng thành, hắn lại không biết cho 乃ú sữa a!
“Thương Vân, đi cảm nhận một chút ngươi rốt cuộc có bao nhiêu mị lực đi, những người đó yêu ngươi, tuyệt đối không phải vì thuật mị hoặc, cảm nhận một chút cuộc sống của người thường đi!” Thanh Phong nói rất phiến tình, Thương Vân lại nghe thế nào cũng cảm thấy trong lời nói lộ ra vẻ suиɠ sướиɠ khi người gặp họa.
“Cho nên sao? Nhãi con này là sao?” Thương Vân rất bất mãn, trước đó hắn đã không dùng đến thuật mị hoặc, những người đó thích hắn điểm nào hắn một chút cũng không để ý, hắn chỉ để ý ở trên giường có dùng tốt hay không.
“Thân thể hiện tại của ngươi là một cơ thể mẹ nha~” Đường cuộn sóng đáng ghét.
“…” Thương Vân bắt đầu xắn tay áo, Thanh Phong này nha chính là muốn ăn đòn.
“Đừng xúc động, thế giới này nam nhân nữ nhân đều có thể Sinh d**, chẳng qua tỉ lệ thụ thai của nam thấp mà thôi.”
“Cho nên?” Thương Vân dịch sang bên cạnh, cách cải đầu đỏ này xa một chút, hắn không có hứng thú làm vú em.
“Thân thể Thương Vân đang ở gọi Thư Duyệt, một năm trước đại ngạc quân hỏa Ninh Tả Kỳ bị người hạ thuốc, người hạ thuốc bò giường không thành, âm sai dương thác tiện nghi Thư Duyệt lúc đó đang là phục vụ viên, sau đó bị vạch mặt ném vào Thái Bình dương…”
Thương Vân huyễn hóa ra một mặt gương nước, thanh niên trong gương trên mặt có vết sẹo ngang dọc, dữ tợn đáng sợ, đeo một gương mặt như vậy, Thương Vân thật đúng là có chút không quen, hắn nhưng là tộc cửu vỹ hồ, luôn luôn là bề ngoài cao nhất.
“Vì sao sẽ như vậy?” Thương Vân vẫy tan gương nước, phải dùng gương mặt này đi mâm mê nhân vật chính?!
“Thư Duyệt rơi vào trong biển trôi đến một thôn nhỏ, được ngư dân cứu lên, sau đó phát hiện mình mang thai, sinh đứa bé này, vẫn qua cuộc sống không thể gặp người.”
“Vậy hắn cùng nhân vật chính có liên lụy gì chứ?” Loại người sống giống như con chuột trong cống ngầm này, hoàn toàn không kéo được quan hệ với nhân vật chính.
“Sau này cảnh sát quốc tế tìm đến hắn, muốn lợi dụng đứa bé này làm đá gõ cửa phái nằm vùng đến bên cạnh Ninh Tả Kỳ, được phái đi tự nhiên chính là nhân vật chính thụ Giang Hoằng Nhất. Thư Duyệt đương nhiên hận nam nhân hủy cả đời hắn kia, sảng khoái giao con ra, tiếp nhận chương trình bảo vệ nhân chứng, thay hình đổi dạng, cao chạy xa bay.” Thanh Phong nói tới đây dừng một chút.
“Sau đó thì sao? Chỉ là như vậy nào sẽ có hận ý gì.” Thương Vân đã buông tay đấu tranh, giãn người nằm trên giường, nhét cho nhóc con một tẩy tủy đan, nhóc con đang ở bên cạnh một mình giãy giụa kìa!
“Ngươi cũng đừng đùa ૮ɦếƭ.” Thanh Phong có chút lo lắng, tốt xấu là một mạng sống.
“Trong lòng ta nắm chắc, mở linh trí cho nó mà thôi, nếu không ngày không thể nào sống qua.” Thương Vân không để ý khoát tay, cam đoan không làm ૮ɦếƭ là được, “Nói nhanh đi, ta xem xem đám người này là tai họa Thư Duyệt thế nào, chỉ sợ Thư Duyệt cũng không hoàn toàn vô tội.” Nếu không trực tiếp gọi người là được, thuốc không phải hắn hạ, vẫn là muốn bắt một phát cuộc sống phú quý này.
“Sau đó Giang Hoằng Nhất tràn đầy nhiệt huyết từ từ phát hiện thế giới này không trắng đen rõ ràng như hắn vẫn nghĩ, càng nhiều là khu vực màu xám, sau một thời gian đấu tranh, hắn vẫn bán Ninh Tả Kỳ, Ninh Tả Kỳ bị thương, hắn mới phát hiện mình đã sớm yêu nam nhân này, Ninh Tả Kỳ cũng thẳng thắn thật ra vừa bắt đầu đã biết Giang Hoằng Nhất là nằm vùng, chỉ là dần dần yêu phải hắn, không đành lòng vạch trần. Sau đó thông qua vận tác, hai đường đen trắng đạt thành một trạng thái cân bằng, mọi người đều vui, hôn lễ của bọn họ rất long trọng, con trai rất thông minh, vậy ngươi cảm thấy Thư Duyệt quan sát hôn lễ này sẽ là cảm nhận gì?” Thanh Phong còn lấp lửng.
“Tìm ૮ɦếƭ, kẻ thù của Ninh Tả Kỳ nhất định rất nhiều, điều kiện nhất trí đạt được tự nhiên là tăng mạnh lực trói buộc thủ hạ, do đó đắc tội không ít người, nhất là tổ chức bị thôn tính hợp nhất, sau đó chính là hợp tác, thương tổn nhân vật chính thụ, nhân vật chính thụ cuối cùng hữu kinh vô hiểm, Thư Duyệt ૮ɦếƭ rất khó coi. Thương Vân đã không còn lời nào để nói với loại cốt truyện này, Ninh Tả Kỳ thật là một ngu ngốc.
“Bingo,” Thanh Phong 乃úng ngón tay kêu vang, “Chuyện xảy ra chính là như vậy, chúc mừng ngươi, đã có thể ςướק trả lời!”
Thương Vân bị nghẹn khó thở, “Cút cút cút, nên làm gì thì đi làm đi.”
“Ừ, Thương Vân có thể chữa khỏi vết thương trên mặt nha, nhưng mà có lẽ phải đổi một nơi, để tránh bị người khác phát hiện.” Thanh Phong tốt bụng nhắc nhở.
Thương Vân sờ sờ khuôn mặt gồ ghề, u u nói một tiếng “Biết.” liền nhắm hai mắt lại, hoàn toàn không để ý một 乃úp bê sữa đã biến thành 乃úp bê bùn.
Thương Vân nhìn thoáng qua 乃úp bê bùn này, con của mình vẫn là chính mình đến đi! Thương Vân nhận mệnh đứng dậy, đem nó thu dọn sạch sẽ, đứa trẻ này đang cười ngây ngô với Thương Vân, một chút cũng không nhìn ra có vẻ vừa rồi đã trải qua một kiếp nạn sống ૮ɦếƭ.
Thương Vân không chịu trách nhiệm ném nó vào không gian, cho hai con rồng bất tài kia phụ trách nuôi, suýt làm Abby tức ૮ɦếƭ, nhóc con của bọn họ còn đang ấp trứng, đã hao phí không ít tinh lực của Eva, hiện tại lại còn phải chăm sóc một đứa trẻ nhân loại! Nếu không phải đánh không lại ba ba của đứa bé này, hắn tuyệt đối ném nó vào Bắc Băng dương!
“Nó tên là gì?” Eva rất ôn nhu trêu đùa bé con, không biết nên xưng hô tiểu chủ nhân như thế nào.
“Thư Sảng đi, tiểu Sảng.” Hắn đời này họ Thư, con trai tự nhiên theo họ hắn.
Tuy rằng không rõ vì sao chủ nhân đổi hình dạng, nhưng khế ước linh hồn sẽ không sai lầm, Eva cũng biết chủ nhân của mình rất thần bí, không có lòng hiếu kỳ nặng như vậy.
Thương Vân thu thập một chút đồ đạc của nguyên chủ, không thể không nói, nguyên chủ thật sự rất không thích đứa bé này, trong nhà lại ngay cả một bộ quần áo hẳn hoi cũng không có, cũng không biết đứa bé này làm sao lớn đến tám tháng.
Thương Vân lên mạng đặt một số đồ dùng cho trẻ sơ sinh, chuẩn bị sau khi hàng đến liền rời khỏi nơi này, loại xóm núi bần cùng lạc hậu này thật sự là không phù hợp thẩm mỹ của hắn, Thương Vân chưa bao giờ sẽ bạc đãi bản thân.
“Cộc cộc cộc,” tiếng đập cửa vang lên, Thương Vân còn tưởng rằng là đưa chuyển phát nhanh, vội vàng đứng dậy mở cửa.
Một nam nhân tóc vàng cao lớn đứng ở cửa, mặt không biểu tình, “Xin chào, xin hỏi là Thư Duyệt tiên sinh sao?”
Vị trước mắt này đại khái chính là cảnh sát tiên sinh, không lý do sinh ra ác cảm, nhóm người này thật là không chịu trách nhiệm, ôm con người khác đi cưa nam nhân, cuối cùng bản thân hài hòa rồi gϊếŧ ૮ɦếƭ nguyên chủ, thật là sứ giả chính nghĩa a!
Thương Vân bĩu môi, dựa vào khung cửa, “Có chuyện sao?”
“Tôi là cảnh sát quốc tế.” Người tới cầm giấy chứng nhận ra, bên trên viết Johnny Christie, “Tôi có thể vào trong không?”
“Không thể,” Thương Vân không có một chút do dự, bình tĩnh nhìn vị cảnh sát này, thưởng thức hắn biến sắc mặt.
Johnny không hổ là cảnh sát già đời, chỉ là dừng một chút, tiếp tục nói, “Có một số việc đề cập đến bí mật quốc gia, hy vọng có thể bảo mật.” Nói xong không dấu vết nhìn nhìn bốn phía, đây là một làng chài nhỏ dân phong giản dị, người xa lạ như hắn xuất hiện đã đủ đột ngột, không nói đến còn bị chủ nhà chắn ở ngoài cửa.
Thương Vân chơi đủ, xoay người vào phòng, không nói cho vào, cũng không đóng cửa.
Đồng chí cảnh sát của chúng ta, cúi thấp đầu, đi vào, đóng cửa. Đây là một căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ, bốn phía gió lùa, Thương Vân mặc quần áo vải thô, rất là không thích hợp, trong nhà cũng không có bất cứ dấu vết trẻ con sinh sống.
Johnny trong lòng có nắm chắc, chậm rãi nói rõ ý đồ đến, “Tôi nghĩ ngài nhất định cũng hy vọng có thể đem hắn ra trước luật pháp đúng không.” Nói đến miệng khô lưỡi khô, muốn uống chút nước, phát hiện trên bàn chỉ đặt một cái cốc thủy tinh, ở bên phía Thương Vân, bàn tay đưa đi ra lại xấu hổ rụt về.
Thương Vân chính là cố ý, “Tôi vẫn là từ chối.”
Johnny bị đả kích liên tiếp làm cho mơ hồ, theo kinh nghiệm của hắn, hẳn là rất thuận lợi mới đúng chứ, “Vì sao? Ngài không hận hắn sao?” Johnny nhìn khuôn mặt đáng sợ của Thương Vân, còn có làn da nhẵn nhụi bên cạnh vết sẹo, đây nhất định từng là một mỹ nhân, bị biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này, trong lòng sao có thể không hận.
“Tôi hận hắn, lại không hận con tôi, tôi sẽ không giao nó cho các người, đó là con của tôi.” Thương Vân nói như đinh đóng cột, Thư Sảng chỉ có thể bị hắn bắt nạt, tất cả người khác lui tán.
“Tâm tình của ngài tôi đương nhiên có thể hiểu,” Johnny nỗ lực thuyết phục Thương Vân, nếu không phải Ninh Tả Kỳ không dễ qua mặt cũng không tất yếu hao tâm tổn trí như vậy, chuyện ôm con người khác đi đối với bọn họ mà nói cũng là rất không đành lòng, nhưng luôn phải lấy đại cục làm trọng. Trong lúc vô tình nghe được tin tức này làm hắn chợt lóe lên một ý tưởng, đây tuyệt đối là biện pháp tốt để tiếp cận Ninh Tả Kỳ.
“Không, anh không hiểu, nếu anh có thể hiểu anh sẽ không đứng ở chỗ này, đưa ra loại yêu cầu này.” Thương Vân buông một chân xuống, vắt một chân khác lên, “Còn việc gì không?” Đây là ý muốn tiễn khách.
Johnny thấy hôm nay là không thể nào có kết quả, đành phải đứng lên, “Vậy hôm nay tôi cáo từ trước, vẫn là xin ngài lại suy xét một chút, chung quy chuyện liên quan trọng đại, buôn lậu quân hỏa vẫn là mục tiêu chúng ta nghiêm trị.”
“Nhưng cũng không có tác dụng quái gì, không phải sao, cuối cùng ngay cả mỹ nhân kế cũng muốn dùng, trên đời này vốn đã không có trắng đen tuyệt đối, so với anh muốn nghiêm trị Ninh Tả Kỳ, còn không bằng đi tiêu diệt lão Rice, đại khái, hai hại thủ kỳ khinh(1)?” Thương Vân cười khẽ, Ninh Tả Kỳ ngược lại là một nhân vật, so với người này lão Rice quả thực giống như …(2) trong vũng bùn, người gặp người phun, các loại giao dịch dơ bẩn lão đều muốn cắm một tay, mang theo hơi thở âm u từ trong xương, “Hơn nữa,” Thương Vân đưa Johnny đến trước cửa, “Có phải buôn lậu hay không còn chưa biết chừng, tôi sâu sắc bày tỏ nghi ngờ với năng lực của các người.” Thương Vân nói xong liền đóng cửa “rầm” một tiếng, nơi này không thể ở, Johnny khô khan này nhất định sẽ giống thuốc dán da trâu quấn hắn không buông, thẳng đến hắn đồng ý mới thôi.
Johnny xuất sư bất lợi, nhưng hắn cũng không nghĩ một lần đã có thể thành công, dù sao cũng là con của người ta, nhưng mà điều kiện mình nói cũng không tệ a, hắn hiện tại cần nhất tiền để phẫu thuật thẩm mỹ, cũng không muốn sống cuộc sống bị đuổi gϊếŧ đúng không, vậy không bằng đưa con của kẻ thù đến bên cạnh hắn, bản thân còn có thể toàn thân rút lui, cớ sao mà không làm chứ!
“Đội trưởng, anh ta không đồng ý sao?” Giang Hoằng Nhất nói không rõ trong lòng là tư vị gì, phái hắn đi làm nằm vùng hắn không có ý kiến, nhưng mà dùng phương thức này, mang theo một đứa trẻ, cho dù thành công cũng không quang vinh a!
“Không sao, cậu ta sẽ đồng ý.” Johnny vặn mở bình nước khoáng ào ào uống mấy hớp lớn, khát ૮ɦếƭ mất. Bọn họ chọn Thư Duyệt cũng là trải qua suy nghĩ cẩn thận, loại công tử phong lưu như Ninh Tả Kỳ, nam nhân nữ nhân ôm con muốn bay lên đầu cành đếm không hết, Thư Duyệt là một tình huống đặc thù, dưới tình huống không tự nguyện bị kéo lên giường, sau chuyện lại bị hủy dung sát hại, tuy rằng mạng lớn không ૮ɦếƭ thành, có khi trong lòng hắn Ninh Tả Kỳ chính là một ác ma, sẽ không có tâm tư dính líu đến, cho nên mới muốn lợi dụng con của hắn.
Giang Hoằng Nhất ngồi ở chỗ kia không nói gì, hắn là người duy nhất trong đội ngũ này tương đối gần sát thẩm mỹ của Ninh Tả Kỳ, Ninh Tả Kỳ thích nam sắc đã không phải bí mật gì, chỉ là, muốn hắn nằm *** một nam nhân khác, thật sự, Giang Hoằng Nhất siết chặt tư liệu trong tay, kia đều là tư liệu của Thư Duyệt hắn cần nhớ rõ, không lâu sau, hắn phải biến thân thành Thư Duyệt phẫu thuật thẩm mỹ trở về, đến gần Ninh Tả Kỳ. Hắn đây là hiến thân cho chính nghĩa, không có gì đáng trách.
Nhưng làm cho bọn họ hỏng kế hoạch là, khi Johnny lần nữa đến cửa lại phát hiện Thư Duyệt đã người đi nhà trống, hỏi thăm hàng xóm chung quanh, Thư Duyệt lại tạm biệt mọi người chuyển đi ngay trong đêm đó, nói là muốn đi nhờ vả thân thích ở nước ngoài.
Johnny lại lo lắng không yên liên hệ các hãng hàng không, đều không có một người tên Thư Duyệt đăng ký, biển người mờ mịt, đi đâu mà tìm Thư Duyệt, Johnny tức đến ném di động.
Giang Hoằng Nhất không biết là nên tiếc nuối hay là nên may mắn, tóm lại Thương Vân bỏ chạy làm hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
(1) Hai hại thủ kỳ khinh: so sánh hai loại tai nạn/tai họa sau đó chọn bên nhẹ hơn
(2) …: đoạn này trong raw nó bị ô vuông, mình cũng ko rõ nó là chữ gì, nhưng hẳn ko phải là từ tốt đẹp gì, nếu ko cũng sẽ ko bị mã hóa
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.