Dục Kỳ nhìn ba thư tính vênh váo tự đắc trước mắt, còn có dáng vẻ hỏi han ân cần bận trước bận sau của a mẫu nhà mình, đột nhiên cảm thấy nản lòng thoái chí.
Mark cau mày, gần đây mọi việc không thuận, nhóm vu khi mới xuất xưởng bị trả hàng, nói là chất lượng không qua cửa, hắn tự mình đi kiểm tra thực hư, lại chỉ dùng tay không là có thể bẻ cong, đám hàng lần này rốt cuộc làm thế nào sản xuất ra được! Danh dự của mình cũng bị tổn hại nghiêm trọng, việc làm ăn xuống dốc không phanh.
Sau đó bán đấu giá được một khu mỏ không có chủ, đào ra chỉ có một tầng mỏng manh khai thác lúc đó, chuyên gia chó má gì chứ, hại mình mất một khoản lớn, ngay cả a phụ cũng bất mãn với mình.
Đại ca hùng tính Tiệp Khắc kia lại càng tận dụng triệt để, không biết lấy được bao nhiêu dược tề phẩm chất cao từ đâu, hấp dẫn rất nhiều tùy tùng thực lực hùng hậu, nhất thời danh tiếng vô lượng.
Bản thân một khi tâm tình không tốt dễ uống nhiều rượu, hi lý hồ đồ lên giường với người khác, kết quả liền trúng thưởng, điên cuồng đêm hôm đó hắn ngược lại còn thấy chưa thỏa mãn, ba thư tính kia hầu hạ rất đã nghiền, nhưng mà, loại cảm giác bị tính kế này rất không tốt.
“Bảo bối, anh có lẽ bị người thiết kế.” Mark nghĩ thế nào cũng đều thấy không thích hợp.
“Nghĩa là sao? Con không phải của anh?” Dục Kỳ vẫn là không thể chấp nhận sự thật này.
“Không, chính vì là của anh, ngày hôm đó anh uống nhiều, chỉ một lần như vậy mà thôi, liền trùng hợp như vậy!” Dục Kỳ là một thư tính thức tỉnh còn lâu như vậy mà vẫn không động tĩnh, không lý gì ba thư tính bình thường lại lập tức mang thai, còn một lần cả ba người, hơn nữa a mẫu đã xác nhận, đều là cốt nhục của mình, chuyện này rất kỳ quái.
“Anh có ý tưởng gì?” Dục Kỳ mỏi mệt không chịu nổi, trụ cột của hắn đã ngã, nhất thời không biết nên đi nơi nào.
Mark nói một mạch những chuyện gặp phải gần đây, còn tiếp tục như vậy hắn sẽ vô duyên với vị trí gia chủ.
Trong lòng Dục Kỳ lại nổi lên sóng to gió lớn, rất nhiều dược tề cao cấp làm cho hắn chú ý, chẳng lẽ, đây chính là trả thù mà Mino nói, vậy thật đúng là chặt chẽ Ϧóþ bảy tấc của hắn. Dục Kỳ run tay ấn số máy liên lạc của Thương Vân, đầu kia nhận điện, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ kia của Thương Vân, trong tay hắn đang thưởng thức một lọ chất lỏng màu tím nhạt.
“Đã lâu không gặp, Dục Kỳ lão sư, thích món quà của tôi không?” Không có hận ý điên cuồng, không có vui vẻ trả thù, giống như chỉ là một câu thăm hỏi ân cần giữa bạn bè với nhau.
“Vì sao cậu lại làm như vậy?” Dục Kỳ tỉnh táo lại, Mark cũng lại gần đây, xem xem là thần thánh phương nào.
“Làm như thế nào? Lão sư nghĩ rằng tôi sẽ lấy thực vật bản mệnh của lão sư sau đó biến mình trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích sao? Vậy lão sư liền mười phần sai.” Thương Vân giơ ngón tay lắc lắc, “Lão sư cứ việc ghi hình đi, dù sao cái gì cũng không ghi được.” Đối với loại hành vi múa 乃úa trước cửa Lỗ Ban này của Dục Kỳ, Thương Vân cười nhạo một tiếng.
“Cậu muốn thế nào? Liều mạng cá ૮ɦếƭ lưới rách thì có lợi gì với cậu?” Mark ngược lại không nghĩ tới thư tính này còn rất mạnh, đích xác đủ cay.
“Không không không, cá đã ૮ɦếƭ, lưới lại không rách được.” Thương Vân lắc lắc đồ vật trong tay, mua bán đả thương địch thủ một nghìn tự tổn hại tám trăm hắn cũng sẽ không làm, “Biết đây là cái gì không? Tôi gọi nó là dược tề dựng dục, chỉ cần uống thuốc này, trong một giờ *** với hùng tính, nhất định sẽ mang thai, hiệu quả rất rõ ràng không phải sao! Tôi định công khai bán ra, đáng tiếc, không có hiệu quả với thư tính thức tỉnh nha!” Nhìn hai mắt Dục Kỳ tỏa sáng, Thương Vân đúng lúc giội nước lã, “Tôi là cố ý, quà tặng cho Dục Kỳ lão sư, nhất định phải tốt nhất.”
“Đối nghịch với gia tộc chúng tôi, cậu thật đúng là không sợ ૮ɦếƭ.” Mark cười lạnh, biết tìm đường ૮ɦếƭ là ai liền dễ làm.
“Tôi thật sợ mà, Sala, có người uy hiếp em.” Thương Vân cười dài gọi.
“Gϊếŧ hắn,” Sala đeo tạp dề đi tới, cho Thương Vân một cái hôn, đôi thụ đồng lạnh như băng kia xuyên thấu qua màn hình nhìn Mark bên này, “Mark?” Lập tức cong cong khóe môi, “Tôi nhớ kỹ.”
“Anh đừng nhúng tay,” Thương Vân lườm hắn một cái, “Tôi chán ghét đơn giản тһô Ьạᴏ, lập tức đập ૮ɦếƭ còn cái gì thú vị, đối với kẻ địch, tự nhiên phải từ từ mài, còn nhớ kết cục lão sư sắp xếp cho tôi không? Mark, Dục Kỳ, tôi cũng sẽ sắp sếp kết cục đồng dạng cho hai người, tạm biệt!” Thương Vân đóng thông tin, hắn luôn thích cho kẻ địch của mình ૮ɦếƭ rõ ràng.
Dục Kỳ có tìm thế nào cũng không thấy ghi hình vừa rồi, lập tức ném máy liên lạc đi, học sinh kia nói đều sẽ không phải giả, hắn chính là có cảm giác như vậy.
“Tránh ra,” Đối với Sala quấn lên, Thương Vân một đá bay qua, “Chuyện này anh đừng nhúng tay, trong lòng tôi đều biết.”
“Vậy chúng ta nói chuyện khác, lúc nào kết hôn?” Sala không có hứng thú với Mark linh tinh cái gì, chỉ cần không uy hiếp đến tính mạng Thương Vân, hắn đều không có hứng thú nhúng tay.
“Kết hôn à,” Thương Vân nhìn ngoài cửa sổ, tại sao lại kết hôn chứ, hắn đột nhiên nhớ tới Minos, cũng không biết ứa bé kia thế nào? Nhất định là trở thành một nhân vật rất giỏi nhỉ!
“Đúng vậy,” Sala từ phía sau ôm lấy Thương Vân, “Kết hôn, a phụ a mẫu tôi vẫn đều muốn gặp em.”. Đọc truyện hay tại * tr umtruyen. ORG *
“Tụ được tán được không tốt sao?” Thương Vân u u nói, hắn vẫn là không thể hiểu nổi loại cảm tình này, có lưu luyến, có không nỡ, chỉ không có đau khi chia ly, hắn ngược lại có ấn tượng sâu với Musben, là vì có con sao!
Cánh tay Sala ôm thắt lưng Thương Vân lập tức siết chặt, “Vì sao? Mino không thích tôi sao?” Khuôn mặt khẩn trương chờ tuyên án.
“Không phải, chỉ là cảm thấy tương đối phiền toái, đừng làm chuyện gì dung chạm đến điểm mấu chốt của tôi, tôi cũng sẽ không rời đi.” Thương Vân căn bản không để ý danh phận, nói đến cùng, vẫn là không có yêu đúng không!
Thương Vân đột nhiên cảm thấy ng nóng lên, băng lan có động tĩnh, “Sala, anh muốn đốt nhà bếp à?”
Sala lập tức nhảy dựng lên, lao về phía nhà bếp đã bốc khói đen, thu thập tàn cục. Mino không để ý danh phận, nhưng hắn để ý, có lẽ hạt giống đã được trồng xuống từ giây phút thư tính thất kinh được mình cứu trở về kia, cái thái độ không muốn còn liên lụy của hắn kia làm Sala rất không vui, từ yên lặng chú ý đến tình căn thâm chủng, tất cả đều thuận lý thành chương như vậy.
“Ngươi tỉnh?” Thương Vân thử nói chuyện với băng lan, đây mới là nhiệm vụ chủ yếu của hắn.
“Ừ? Buồn ngủ quá, ta ngủ tiếp một chút.” Thanh âm của Zero mềm mềm nhu nhu, như một đứa trẻ.
“Ah,” Thương Vân Ϧóþ trán, hắn đại khái biết vì sao tiểu Thất kia bị tức đến rồi, đứa trẻ này thật là mơ hồ, người khác đều lo lắng không yên, nhưng đứa trẻ này lại vẫn trong tình trạng không rõ tình huống gì, mới sẽ bị tức giận ném đến loại vị diện cấp cao này.
“Hả? Ngươi là ai? Ta đang ở đâu?” Đứa bé này rốt cuộc mơ hồ đúng chỗ.
Thương Vân cũng không tâm tình làm giáo viên trường mầm non, “Ngươi thành thật ở im đó, ta sẽ đưa ngươi về, tự nhiên sẽ có người giải thích với ngươi.”
“Àh, vậy ta đi ngủ trước.” Nói xong liền không có động tĩnh.
Gân xanh trên trán Thương Vân nhảy thình thịch, nhóc con này! Tất cả đồng tình với hắn trước đó đều ném ra ngoài chín tầng mây, tiểu quỷ này vẫn là để Thanh Phong đau đầu đi thôi!
Lúc này, máy liên lạc của Thương Vân lại vang lên, “mọi người, nhanh cứu a phụ mình.”
“Làm sao?” Thương Vân âm thầm xem thường, không phải nói chuẩn bị thỏa đáng sao.
“Cái kia, bác sĩ riêng nhà mình làm phản, người phòng thí nghiệm bắt đi a phụ, a mẫu đã đuổi qua, nhưng mình không yên lòng, Robert là một biếи ŧɦái, ông ta thích hỗn hợp gien của người với động vật, tạo ra các loại quái vật, nếu không phải vì cứu mình, nếu không phải vì cứu mình, ô ô ô…” Niya đã hoang mang lo sợ.
Robert? Thật là oan gia ngõ hẹp mà, Thương Vân đảo mắt, “Tôi biết, chờ chút để hai người Eva đi qua.”
“Cám ơn, cám ơn.” Niya biết giao tình với Thương Vân không sâu như vậy, nhưng hắn lại một lần nữa giúp mình, hiện tại đã là nợ nhiều không lo.
Thương Vân cúp điện thoại, dặn dò Eva vài câu liền đi xem Sala biến nhà bếp của hắn thành cái dạng gì, còn nói học được làm bánh quy, lừa đảo! Khóe môi Thương Vân hơi hơi cong lên.
Bên kia giằng co càng ngày càng gay cấn, người yêu Sola trông mong mười mấy năm lại bị người mang vào phòng thí nghiệm, quả thật không thể nhịn! Hắn đang mang theo nhân thủ vây công phòng thí nghiệm.
Robert ở tầng trong cùng trong phòng thí nghiệm, nhàn nhã chuẩn bị công cụ thí nghiệm, nhìn thoáng qua Leon còn đang hôn mê, ánh mắt nóng cháy, ai có thể nghĩ đến người đã ૮ɦếƭ mười mấy năm lại sẽ sống lại chứ, đây chính là mẫu vật thí nghiệm cực tốt. Mà nằm trên bàn thí nghiệm song song lại chính là con trai hắn, Joe, Joe đang nước mắt nước mũi tèm lem khóc kêu, “A mẫu, thả con ra đi, con là Joe mà, a mẫu.”
“A mẫu?” Robert cười nhạo, “Ta cũng không phải a mẫu của ngươi.” Robert đi qua, vỗ vỗ khuôn mặt hắn, nhìn biểu tình khiếp sợ của hắn, cười ha ha, “Ngươi là vật thí nghiệm của ta, vật thí nghiệm rất thành công, a mẫu ngươi *** với dã thú, vậy mà lại sinh ra một thư tính, thật là rất thú vị.”
“Chẳng qua, ta cưng chiều ngươi nhiều năm như vậy, cũng nên làm chút cống hiến.” Robert âm u cười, “Đời sau của một con dã thú, một thú nhân sống lại, không có các ngươi có thể phối ra cái gì.”
Nước mắt nước mũi Joe quét đầy mặt, Robert chán ghét lung tung lau cho hắn một chút, tiêm thuốc thúc tình vào cánh tay hắn. Joe liều mạng giãy giụa lại không làm nên chuyện gì, chỉ có thể tùy ý chất lỏng lạnh lẽo chảy vào trong cơ thể mình, miệng hắn bị vải lau nước mũi chặn, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.
Robert cầm kim đồng, đi về phía Leon nhân sự không biết, Eva đang định xông ra, lại bị kim long Abby đè lại, chỉ chỉ về phía Joe, Eva mở to hai mắt nhìn, kia là cái quỷ gì!
Răng nanh của Joe mọc dài ra, lộ bên ngoài môi, móng tay móng chân dài cả mét, hai mắt đỏ ngầu, dịch dính trong miệng bay tứ tung, thoạt nhìn cực kỳ ghê tởm. Hắn lập tức thoát khỏi trói buộc, đè Robert không chút đề phòng trên mặt đất, dã thú phát tình là rất ***, Abby cùng Eva che kín miệng, trường hợp này rất tàn nhẫn, không đành lòng nhìn thẳng.
Abby lặng lẽ đi ra ngoài, vòng qua sau lưng dã thú, quanh đến trước bàn phẫu thuật, cho dù là rồng cũng không thể quấy rầy “chuyện tốt” của người khác, đó là không đạo đức, Abby cởi băng, mang theo Leon cùng Eva ra ngoài. Vừa lúc nhìn thấy Sola đang nổi điên tấn công cửa lớn của phòng thí nghiệm.
“Hội trưởng Sola.” Eva ngăn cản hắn, Abby ném Leon xuống đất, hừ lạnh một tiếng, ngốc ૮ɦếƭ. Eva trừng hắn một cái, Abby lập tức sang bên cạnh làm chim cút.
“Eva, Leon!” Sola nhào lại ôm lấy Leon, “Leon! Anh ấy làm sao?”
“Không có chuyện gì, chỉ là thuốc mê thôi.” Eva an ủi Sola, tuy rằng chính là Sola bắt Abby, nhưng loại tâm tình này hắn cũng có thể hiểu được, đổi thành hắn hắn cũng sẽ làm như vậy.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.