Rốt cuộc hai người cùng kiệt sức lôi kéo nhau vào phòng thay đồ tắm một lượt, cũng chẳng buồn lau người, trực tiếp đi ra nằm dài trên ghế, một tay Trịnh Diệu Dương vuốt ve cơ thể ướt sũng của ta, chúng ta đều hơn nửa ngày mới điều hòa được nhịp thở. Cậu ấy nghiêng người, cúi xuống sát tai ta, thấp giọng nói: “Trần Thạc.là.của.tôi.”
“Vẫn vênh váo vậy.”
“Có không?” Cậu ấy hôn hôn đầu vai ta.
“A!” Ta đột nhiên kêu lớn.
“Làm sao? Đau vậy hả?” Cậu ấy có chút buồn cười hỏi ta.
“Tôi điên mất rồi.” Một tay bưng mặt hồi lâu, “Biết là con trai hay con gái không?”
“Con gái.” Ngón tay cậu ấy kéo một vệt dài trên bụng ta, giọng điệu cư nhiên có chút đắc ý, “Tôi nghĩ ra một cái tên rất hay.”
“Tên? Tên gì?” Ta thờ ơ hỏi, buồn bực đã bị xua tan không ít.
“Trần Dương.”
Thật không khỏi bật cười, ta lập tức phủ đầu: “Hứ, vừa khó nghe vừa tối nghĩa, béo mỗi ý đồ của cậu thôi! Ai cho cậu quyền đặt tên chứ? Thật đúng là chuyện gì cũng ưa nhúng tay vào.”
“Cảnh cáo anh đấy, Trần Thạc, riêng chuyện này không được giành với tôi.”
“Không gánh được thì đừng có ham.” Lắc đầu cười khẽ, qua một lát sau, ta nói: “Tôi muốn đích thân đi Mỹ.”
“Đã để luật sư đại diện toàn quyền sắp xếp rồi, không cần anh đi tốn công sức.”
“Tôi nhất định phải đi.”
“Anh đi sao đây? Anh nói tôi nghe muốn đi sao đây?!” Cậu ấy đã muốn lớn giọng.
“Mẹ nó thật khinh tôi như đồ bỏ!” Ta chống tay ngồi dậy, có chút buồn bực, “Tôi không đi không được.”
“Được, anh đi, Trần Thạc anh ngoan cố lên ai cản được!” Cậu ấy nửa thỏa hiệp nửa uy hiếp, “Nhưng lần này tôi không thể đi cùng anh, ở đây căn bản rời ra không xong.”
“Tôi cũng không nghĩ tới chuyện ấy.”
“Ok, anh luôn có chủ ý, tôi quản không được, lát nữa tôi hẹn luật sư tới, hai người bàn bạc, anh ta sẽ nói chi tiết cho anh. Ngày mai đặt vé máy bay, ngày kia khởi hành, tôi biết anh đã muốn làm thì nửa phút cũng ngồi không yên, đến New York, GT sẽ cho người tới đón.” Việc quyết định rồi, lập tức lại phát huy tác phong lớn tiếng át người. Cậu ấy đứng dậy, kéo tay ta, như thể chỉ muốn dứt ngay việc vừa rồi tại đây, nhanh chóng lái chủ đề, “Chiều đi bệnh viện kiểm tra lại, đừng có quên. Giờ đi với tôi, ăn trưa chứ, anh cũng đói bụng rồi hả?”
Ta nghe cậu ấy một mình quyết đoán như vậy, trong lòng tự nhiên cũng dễ chịu hơn: “Tôi thấy hiện giờ tôi cứ như chó mèo con bị cậu dắt đi.”
“Anh hồi nào thấy tôi dắt chó mèo hả? Biết không, ngoài anh ra sinh vật gì tôi cũng dị ứng hết.”
“Đi ૮ɦếƭ đi.”
Lần này cậu chỉ cười khẽ, dúi vào tay ta một bộ đồ thể thao: “Tôi không định để người trong nhà nhìn chằm chằm anh nửa ngày đâu.”
“Bọn họ còn vô vị hơn cậu nữa hả? Người ngợm tôi trên dưới vẫn rất bình thường a?” Ta vừa nói vừa mặc bộ đồ rộng thùng thình vào.
Trịnh Diệu Dương nghe xong cư nhiên cười rộ lên, rất ít khi nghe thấy cậu ấy cười sảng khoái đến vậy…
Vào đến phòng khách, đã nghe giọng quản gia tiến tới gần: “Thưa ngài, ban nãy…” Trịnh Diệu Dương rõ ràng đang rất hăng hái, ngắt lời ông ta: “À được rồi, bữa trưa không cần đưa lên phòng, dọn dưới phòng ăn đi.”, nói rồi quay lại hỏi ta một tiếng, “Trần Thạc?”
“Ừ.”
“Không phải, thưa ngài, là…” Quản gia còn muốn nói tiếp.
Đúng lúc ấy, bàn tay đang nắm tay ta đột nhiên siết lại, vô thức bấu chặt vào lòng bàn tay ta, không khí thoáng chốc như ngưng đọng, ta lập tức ý thức được phòng khách đang có khách không mời.
Trịnh Diệu Dương lên tiếng trước: “Tôi biết rồi, ông ra ngoài đi đã, à phải, thêm một chỗ trong phòng ăn, có khách quý tới.”
Quản gia lui ra rồi, đối phương mới châm chọc: “Dắt díu một thằng đàn ông đi khắp chốn, muốn công bố cho cả thế giới hả? Hay còn sợ người ta không biết nữa? Thật đúng là điếc không sợ S***g.” Giọng nói lạnh lẽo mà quen thuộc lọt vào tai ta, trong lòng phút chốc quặn thắt, kinh hãi tột độ, người này rõ ràng là, rõ ràng là… Trương Thủ Huy. Ông ta sao lại ở đây?! Vừa rồi! Vừa rồi nếu ông ta ra tận bể bơi tìm Trịnh Diệu Dương, giờ chắc chắn sẽ dồn ta tới ૮ɦếƭ.
Quả nhiên, ông ta giở giọng cảnh cáo mờ ám: “Mày với nó đúng là… đúng là khiến tao không thể tin nổi! Chúng mày… có đầu óc không hả?! Có biết nghĩ tới hậu quả không hả?! Những lời xì xào kia một khi lọt ra thương trường, tình thế của mày sẽ khốn đốn tới mức nào! Mày còn có liêm sỉ hay không hả?! Mày hồ đồ rồi a Diệu Dương?! Cố gắng đi tới ngày hôm nay, giờ vì một thằng đàn ông kia mà tan tành tất cả có đáng không hả?”
Trịnh Diệu Dương mỉa mai đáp: “Nếu hỏi có đáng hay không, tôi có thể nói thẳng cho ông hay, ngày hôm nay, dù muốn Trịnh Diệu Dương này hai tay dâng cả Trụ Phong cho Trần Thạc, tôi cũng quyết không hối hận! Nói vậy ông thỏa mãn chưa?”
Ta có thể tưởng tượng được sắc mặt Trương Thủ Huy lúc này, nhất định xám xịt hết mức, đại khái cũng không ngờ Trịnh Diệu Dương sẽ đáp trả mình như vậy, một hồi ông ta chỉ trầm mặc im lặng, cho đến khi mở miệng lần nữa, giọng nói đã lạnh thấu xương: “Giờ nó quá lắm chỉ là một thằng mù thảm hại.”
Phản ứng của Trịnh Diệu Dương dường như không hề kích động, nhưng giọng cậu ấy vang lên chỉ càng khiến lòng ta chấn động: “Dù anh ấy thành đồ bỏ đi, tôi cũng muốn anh ấy! Không ai có thể thay thế Trần Thạc, chưa từng có một ai.” Cậu ấy thả tay ta ra, tiến về phía trước, “Tôi có thể dễ dàng bỏ qua và nhún nhường ông lần nữa, không phải vì ông là bề trên của tôi, mà vì ông, là ông, đưa Trần Thạc tới trước mắt tôi, khiến tôi gặp được anh ấy. Đương nhiên, nói chuyện tình nghĩa với loại người như ông thật quá xa xỉ, quan hệ của tôi và Trần Thạc vốn là chuyện riêng giữa chúng tôi, không can hệ tới bất cứ ai. Điều kiện ông đưa ra lần trước, từ sau phát đạn kia, tôi đã hoàn toàn phủ nhận rồi, tôi không sợ ông đối phó với anh ấy, hễ ông động đến anh ấy, tôi sẽ đối phó lại ông, rất sòng phẳng.”
Trương Thủ Huy hẳn cho rằng mình đương nhiên có thể dạy dỗ thằng cháu tồi tệ, tưởng mình đủ tư cách lên mặt chính nghĩa đạo đức khuyên răn tội nhân cải tà quy chính, nhưng kết quả lại thành bị người ta mắng nhiếc tới mất mặt, chắc chắn uất ức kinh khủng.
“Trần Thạc! Mày cũng làm bố rồi, sau này mày muốn đối mặt với con mày thế nào hả? Thứ quan hệ của chúng mày căn bản không thể chường ra ánh sáng!” Trương Thủ Huy đột nhiên chĩa dùi mũi sang ta, tin tức của ông ta quả nhiên nhanh nhạy, chính ta bất quá mới hay biết một tiếng trước.
Trải qua tất cả rồi, ta tự nhiên có thể bình tĩnh, sống ૮ɦếƭ sáng tối lẫn lộn, ta không buông tay, Trịnh Diệu Dương cũng không buông tay, này mới là quan trọng, ta chỉ cười nhạt đáp: “Ra ánh sáng? À, tôi vốn cũng có thấy gì đâu, tôi thiếu chính là ánh sáng a.”
Trương Thủ Huy bị chọc giân, một lần nữa quay ngoắt sang Trịnh Diệu Dương: “Giỏi, giỏi lắm! Cư nhiên phun ra thứ lời lẽ khốn nạn này, thà tao cho mày một phát đạn! Không thể tha cho thứ tai tiếng này được!”
Trong nháy mắt, ta gần như cảm nhận được… nguy hiểm.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.