Sự tình loạn hết rồi, Trần Thạc ta cư nhiên có ngày hợp tác với RandyMo! Đương nhiên, đôi bên đều là bất đắc dĩ, chúng ta đều tự hiểu rõ lợi hại bên trong, bất quá ai cũng có mục đích riêng – RandyMo muốn ngăn cản người trong dòng họ phạm đến sản nghiệp trong tay mình, còn ta muốn thực hiện trách nhiệm của ta.
Trở về căn phòng bọn họ bố trí cho, ta lập tức liên lạc với Trịnh Diệu Dương, muốn cậu ấy có thể đến ngay để cùng bàn bạc, RandyMo mồm miệng tuy cay nghiệt nhưng hành động rất lý trí, anh ta sẽ bật đèn xanh cho Trịnh Diệu Dương, này là ta nắm chắc, dù sao hiện giờ cũng đã ngồi cùng một thuyền.
Có lẽ “đường xá” có chút mắc mớ, khi Trịnh Diệu Dương tới được đã là ba ngày sau, cậu ấy được vị quản gia từ tốn nhã nhặn đưa vào phòng khách gặp ta, bộ dạng có vẻ không thoải mái nhưng bầu không khí cũng không đến mức nặng nề như ta tưởng.
Cậu ấy cười cười với ta, rất nhẹ nhàng, nhưng tất cả đều không cần nói ra lời.
“Cậu tới trễ.” Ta tiến tới mấy bước, cậu ấy nắm bàn tay ta vài giây, lòng bàn tay thực ấm áp.
“Mời được luật sư cấp cao nhất từ trụ sở GT cho anh, đám ấy luôn dị ứng “đồ mặn”, không săn đủ vài ngày bọn họ nhất định không chịu nhúng tay.” Giọng điệu cậu ấy có chút bí hiểm, nhưng ta hiểu rõ hàm ý.
“GT?” Tổ chức luật sư chuyên đại diện cho các nhân vật tai to mặt lớn và Hoàng gia, ta thực không nghĩ thế lực của Trịnh Diệu Dương mạnh đến vậy, có chút kinh ngạc, “Bản lĩnh cậu thật không vừa.”
Cậu ấy vốn không phải loại người cửa miệng một câu “Cứ yên tâm giao cho tôi~”, cũng rất ít khi chính thức hứa hẹn, bởi vậy một ngày Trịnh Diệu Dương đã hứa, chắc chắn hữu hiệu.
“Bọn họ định xử trí tôi thế nào?” Cậu ấy thong thả đảo mắt một vòng quanh phòng, liếc qua vị quản gia sang trọng bên cạnh rồi nói với ta bằng tiếng Trung, “RandyMo hoàn toàn không ra tay cản trở tôi.”
“Kỳ lạ lắm hả?” Ta khẽ cười, “Nội tình việc này không đơn giản, có khả năng tôi sẽ vướng vào một âm mưu lớn, tốt nhất cậu chờ tình hình chuyển biến rồi nhanh chóng rút lui đi, đến lúc quá ba tuần không về được Hồng Kông, người Trụ Phong còn không kéo đến xử tôi.”
“Khỏi cần lo cho tôi, xử anh không đến lượt họ.” Cậu ấy cười mắng, theo gót quản gia lên lầu, đột nhiên quay lại hỏi ta, “Trần Thạc, anh ở phòng nào?”
Ta lắc đầu, đi lên theo.
Trịnh Diệu Dương cố ý vào cùng phòng của ta, lý do là “Tôi nghĩ phòng này cũng đủ rộng rồi.”
Quản gia nghiêm túc nói: “Nếu Trần tiên sinh không ngại, mời ngài cứ tự nhiên.”
“Vậy Trần tiên sinh, có ngại không?” Trịnh Diệu Dương cười cười nhìn ta.
“Tự nhiên đi.” Ta đi ra tủ lạnh lấy chai nước khoáng ra uống.
Quản gia lúc này mới quay lại nói với ta: “Trần tiên sinh, Âu phục hôm trước đo sắp đưa đến rồi, phiền ngài ở đây chờ một chút.”
Ta không đáp, thờ ơ gật đầu.
“Bọn họ lại chuẩn bị bức hôn hả?” Trịnh Diệu Dương tà tà dựa vào sô pha, cười giễu, “Sao chu đáo vậy, vừa vớ được người đã vội may đồ.”
“Hừ, chu đáo! Tiếp tôi trong phòng tập boxing thì chu đáo lắm? Cuối cùng còn ép tôi thụi cho một đấm.”
“Anh đánh RandyMo hả? ૮ɦếƭ chưa, hắn có phát khùng lên không? Hồi nào anh thành ra hung hãn vậy? Hắn nói gì khiến anh không kiềm chế được hả? Tôi không phải đã bảo với hắn ta đừng cương quá sao?”
“Dài dòng quá! Ở trên đất của hắn, tôi đang cố theo quy củ nhà hắn đây, nhìn bộ lễ phục đặt may cũng biết tôi hợp tác với người nhà Festo chừng nào.” Ta vặn nắp chai, tu một hơi cạn sạch.
“Mẹ nó anh hồi nào biết quy củ hả? Còn đòi theo quy củ của người ta?” Vẻ mặt cậu ấy xem ra rất hứng thú, “Còn nữa, mới nói mấy câu, sao đã khát vậy, tu ừng ực kìa? Gần đây làm gì đói khát đến mức ấy?”
Ta bước lại phía cậu ấy, đứng rất gần: “Chỉ vì tôi uống nhiều hơn mấy ngụm nước?”
Cậu ấy đứng thẳng lên, nắm lấy áo ta, cười đến đen tối, không đáp.
“Tôi thấy người đói khát là cậu kìa.” Chậm rãi áp môi lên môi cậu ấy, đầu lưỡi bắt đầu quấn lấy nhau, từ từ trở thành giằng co quyết liệt, cánh mũi hít vào luồng hơi thở nồng đậm nóng rực, ta cũng dần có chút bứt rứt, thẳng đến khi ta mạnh tay đẩy cậu ấy ra, rõ ràng, cậu ấy cũng kích động không kém.
“Làm sao hả?”, cậu ấy còn thở chưa thông.
“Đừng bảo cậu không nghe thấy tiếng gõ cửa, chưa lãng tai đến mức ấy chứ?” Ta trêu tức cậu ấy, tim còn đập thình thịch cũng không thể tùy tiện, ngoài mặt vẫn làm như bình thản ra mở cửa.
Một cô gái trẻ tóc vàng đứng chờ bên ngoài, mỉm cười với ta: “Trần tiên sinh, lễ phục của ngài đưa đến rồi, xin mời thử ạ.”
Phòng một nam một nữ, ta thay bộ lễ phục màu xám may cắt tinh xảo vào, cô gái rốt cuộc thốt lên: “Thật là vừa vặn, hoàn hảo quá… ngài là người đàn ông phương Đông đẹp nhất tôi gặp đấy.”
“Quá khen.” Ta tận lực không để ý tới Trịnh Diệu Dương ngồi cách mười mét sau lưng, ta biết cậu ấy nhất định đang làm như được xem xiếc khỉ.
Bộ lễ phục vừa xỏ vào người đã bị ta cởi ra trả lại cô gái kia, kiên nhẫn nói: “Tốt rồi, tôi rất vừa ý, ngày mai sẽ mặc nó, cảm ơn cô.”
Trịnh Diệu Dương rốt cuộc xen vào: “Xem ra ngày mai tôi cũng phải có trang phục đứng đắn mới được.”
Ta quay lại nói: “Không cần.”
“Tôi điều tra rồi, đây là biệt thự của DaMo Festo, vốn RandyMo định đến đây tham dự sinh nhật của hắn ta, nhưng ông anh DaMo đã một tuần không xuất hiện ở đây rồi, xem ra phải tới tiệc tối mới gặp được hắn, điều này nghĩa là sao ai cũng hiểu.” Cậu ấy thờ ơ nói.
“Hôm qua tôi cũng mới biết đây là tài sản của DaMo, nghe nói chiều nay hắn tới.” Ta tiếp lời cậu ấy.
“Anh nói xem, ở đây chúng ta có khả năng cạnh tranh không?”
“Không phải cậu vừa mời được GT hả? Còn vấn đề gì nữa?” Ta rõ ràng đang nói giỡn.
Vừa lúc này dưới lầu vọng lên một tràng động cơ ô tô, từ xa tới gần, xem ra là cả một đoàn xe – nhân vật chính ra mặt rồi đây.
“Tới rồi.” Trịnh Diệu Dương đi ra cửa sổ, đứng bên cửa nhìn xuống một hồi, đột nhiên quay đầu lại nói, “Trần Thạc, kế hoạch lần này xong rồi, anh có theo tôi không?”
“Đi đâu?”
Cậu ấy dời mắt đi, lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, hạ giọng thật thấp: “Mẹ nó anh đừng giả ngu, cũng đừng lúc nào cũng chi phối tôi, tôi nghĩ tôi cũng có quyền chi phối anh chứ.”
“Tôi không muốn về Hồng Kông.”, cũng tiến lại cửa sổ, “Nơi khác tôi có thể suy nghĩ, nhưng cậu nhàn hạ vậy sao? Tạm thời chuyện không thể đừng nhắc sớm làm gì.”
Cậu ấy đột nhiên trầm mặc, đến khi ta đã cho rằng cậu ấy không còn muốn nói nữa, đột nhiên lại nghe tiếng: “Trước kia anh không phải nói muốn đi Italia sao? Chúng ta cùng đi.”
“Đi du lịch? Nghỉ phép? Hay… định cư?”
Cậu ấy không nói thêm gì nữa, ta cũng im lặng, hứa hẹn là hứa hẹn, luôn phải giữ lời, còn nếu đã không thể làm được, chúng ta tình nguyện thận trọng suy xét đã.
Chúng ta đứng tựa vào nhau một hồi lâu bên bậu cửa, cho đến khi tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.