Chương 130

Xung Động

Hiểu Xuân 09/07/2024 21:12:11

Dư âm còn sót lại của những ngày qua là cảm giác mê mờ hoảng hốt, rời rạc ngấm sâu vào cơ thể, giờ phút này cuồn cuộn ập về như sóng triều, đợi đến khi đập xô mỏm đá, từng li da thịt toàn thân đều chìm ngợp đau đớn, những dấu tích tưởng chừng vĩnh viễn không thể gột rửa giờ phút này hầu như cháy rụi dưới ngọn lửa khát khao mãnh liệt, tất thảy thể xác lẫn tinh thần đều chỉ còn để cảm nhận từng ánh mắt, từng cử động, từng nhịp tim đập, từng hơi thở của đối phương…
“Hôm đó là ai nói cho tôi làm? Bao nhiêu lần cũng được?” Giọng điệu cậu ấy đắc ý không tin nổi.
Mặt ta thoáng cái nóng bừng, thực không ngờ cậu ấy nghe được một câu ấy.
“Cậu đừng có được nước lấn tới, ưm…”
Bàn tay cậu ấy đã khẽ khàng luồn vào ***, dưới sự mân mê tinh tế, lời lẽ của ta nhất thời cũng bị đứt đoạn. Những ngón tay ve vuốt như còn ẩn chứa một thứ đòi hỏi bức thiết, thứ xung động không thể gọi tên đang rần rật dấy lên giữa cơn si mê quấn riết đầy kỹ xảo quen thuộc. Hơi thở dốc mỗi lúc một nặng nề phả bên gáy K**h th**h đến nhịp tim cuồng loạn, chỉ còn biết mê mải tìm kiếm đôi môi nhau, tóc mai ma sát, những Tiếng rê* rỉ nhuốm đẫm dục tình thiêu đốt lý trí, thật muốn cứ thế này cùng cậu ấy hòa tan làm một. Cử chỉ khiêu tình dịu dàng chậm rãi của cậu ấy từng chút từng chút phủ lấp sự bỡn cợt, đến tột cùng chỉ còn là rướn cả thân thể dán chặt lấy ta, *** đã *** đau đớn, mà khát khao cuồng loạn từ nơi bí ẩn tận sâu trong cơ thể vẫn không ngừng trào dâng, mỗi giây trôi qua cơn rạo rực khô nóng càng mãnh liệt, đặc quánh vào không gian, rồi đọng kết lại trong một nụ hôn nồng nàn bất tận…
Thây kệ, thây kệ tất thảy… để cậu ấy công kích ta, để ta chiếm hữu cậu ấy!
“Diệu Dương!” Đầu gối cậu ấy chen vào *** ta, ác ý phối hợp cùng nhịp điệu nơi bàn tay, chỉ như vậy đã đủ khiến ta kiềm chế không nổi, hầu như hoảng hốt bật ra.
“Tôi muốn anh… muốn đến phát điên…”
Dằn xuống những cơn kích động, ta cố hít một hơi thật sâu, vòng tay vuốt ve cơ thể nóng rực mê hoặc phía sau, những bắp cơ dẻo dai như đập rần rật dưới đầu ngón tay ta, dai dẳng lần tìm cho đến khi nắm trọn nguồn H**g phấn bừng bừng đã sớm vượt tầm kiểm soát của cậu ấy… *** chật vật tiến lui càng khắc sâu thêm thể nghiệm bốc đồng mãnh liệt, luồng nhiệt cuộn theo nỗi thèm khát cháy bỏng phả tới từ sau lưng khiến hơi thở của ta một lần nữa hổn hển loạn nhịp, chúng ta bắt đầu vô thức giật tung tất thảy những thứ che đậy vướng víu trên người, ng dán sống lưng, tứ chi quấn riết, *** dồn dập xô bờ, Ham mu*n đan dày dưới ánh đèn vàng mờ tối, không gian phút chốc ngập tràn vị ẩm ướt đam mê…
“Ưm…”
“A…”
Quay đầu lại, trực tiếp đối diện với ánh mắt cậu ấy, động tác đôi bên đều có chút kích động, thực sự không thể kiềm chế nổi nữa, một tay đặt trên đỉnh dốc *** của cậu ấy, ta nhúc nhích muốn xoay người, lại bị cậu ấy lật mình ghìm lại. Một luồng tê dại lan trên thắt lưng, cậu ấy chăm chú quan sát cơ thể ta như đang ngắm nhìn một tác phẩm nghệ thuật, rồi chậm rãi cúi đầu tinh tế hôn, trân trọng như một nghi thức thành kính, men từ bờ vai, cánh tay, dọc theo sống lưng lướt dài tới dải đất mẫn cảm dưới hông… mỗi nơi trên cơ thể đều vương lại dấu ấn của cậu ấy, *** lan tràn tới ***, vừa cựa mình định cử động đã nhận ra toàn thân vô lực, ta say sưa ngửa đầu, nhắm mắt hưởng thụ cảm giác lâng lâng mê đắm, hưởng thụ trọn vẹn những gì Trịnh Diệu Dương trao tặng, lòng thầm mặc niệm… nếu thực sự phải sa đọa, vậy ta cùng nhau đi…
Cậu ấy trượt môi lên, khàn khàn thì thầm: “Trần Thạc, cho tôi…”
Khi ngón tay cậu ấy đột ngột nhấn vào phía sau ta, nhịp nhàng tăng tốc khuấy động, cơn đau đớn lẫn lộn cùng *** bất thần dấy lên, như ngọn lửa bừng bừng thiêu rụi đồng cỏ xộc thẳng tới ***, rồi phút chốc lan tỏa khắp cơ thể, tia lý trí còn sót lại cũng thành tro tàn, ta hoàn toàn bị đoạt mất quyền tự chủ, trong khi cậu ấy như muốn phát tiết cạn kiệt mọi áp lực lẫn tâm tình dồn nén sau những ngày qua. Thuận theo nhịp điệu xâm chiếm mãnh liệt của cậu ấy, xung động trong ta cuồn cuộn trào dâng, cuồng nhiệt đến mức chính ta cũng phải thầm kinh ngạc.
Cậu ấy cảm nhận được sự đáp lại của ta, cơn kích động đã quá mức kiểm soát, đôi bên cùng nôn nóng gấp gáp vì mãi trù trừ không được thỏa mãn, cơ thể mướt mồ hôi hằn đầy những dấu tích chà xát cuồng loạn, ánh mắt mê ly, bờ môi mím chặt, mớ tóc ướt đẫm bù rối, tư thế cám dỗ tột cùng giữa một không gian mờ tối, nhiệt độ hừng hực bốc cao…
Ta nhận ra vật bên dưới cậu ấy đã H**g phấn đến vô phương đè nén, nguy hiểm áp sát vào ta, nhịp tim đã sớm hỗn loạn, cậu ấy từng chút từng chút mài mòn lý trí trong ta, giọng trầm khàn mê mải quyến rũ: “Nói anh muốn đi, nói đi…”
Thực sự lúc này, chúng ta đều chỉ chực bùng cháy, ngòi nổ đã sớm bị châm, chúng ta chỉ mãi kiếm tìm kích tình mãnh liệt trong sự chinh phục lẫn nhau, chiến thuật dùng dằng cũng tới lúc vô dụng, cánh cửa giải thoát đã mở toang. Chờ đến khi vật bừng bừng H**g phấn của cậu ấy hoàn toàn xâm nhập vào nơi ấm nóng của mình, ta kìm không nổi cuồng loạn gầm lên: “Ha… A!!”
“Ưm… Trần Thạc!”
Chúng ta vẫn nằm nghiêng, nửa người ***, chưa bao giờ thân mật quyến luyến đến thế, sóng nhiệt cuộn trào bất tận, ta bao bọc lấy khát khao của cậu ấy, dường như muốn nuốt trọn cậu ấy vào cơ thể mình, cổ họng chỉ còn bật ra những âm thanh thét gầm vô chừng mực, cánh tay cậu ấy vây siết trên ng ta, như thể vĩnh viễn không muốn rời ra. Tinh thần thể xác hòa quện làm một khỏa lấp cả sự đau đớn, chúng ta cùng lúc kêu gào tham lam đòi hỏi! Đòi hỏi đến tận cùng!
Chỉ viện đến phương thức nguyên thủy nhất, chà xát mê loạn dằn vặt lẫn nhau, xâm nhập chiếm hữu không ngơi nghỉ… Diệu Dương ra sức thúc tiến giữa hơi thở hổn hển đứt quãng, xung động mãnh liệt cuốn phăng tất thảy chút trật tự còn sót lại, căn bản chưa từng điên cuồng đến thế, khuấy tung cả những giao cảm phức tạp nhất sâu thẳm trong tâm hồn, hỗn loạn cùng nhưng xao động vô danh bí ẩn… để rồi hòa quện sinh sôi thành ngọn lửa ái tình cháy bỏng.
“Ha… anh thực sự quá tuyệt vời…”
“Nóng quá, Diệu Dương…”
Tiếng rê* rỉ thỏa mãn tự do tràn qua khóe miệng, cả tâm hồn đắm chìm bỏ qua tất thảy tạp niệm, bờ môi cậu ấy một lần nữa phủ trên mặt ta, một tiếng gầm khẽ buột ra rồi nương theo tư thế hiện tại đè ép ta xuống, mê mải đuổi riết trong ta, xô đẩy *** đã chạm biên cực hạn càng thêm vô phương kìm giữ, khí thế dũng mãnh kinh người, cậu ấy nâng thắt lưng ta lên, tiếp tục ve vuốt ***, lý trí đã hoàn toàn bị *** chế ngự của chúng ta từ từ cảm nhận được một luồng sóng triều chờ chực тһô Ьạᴏ cuộn tới, ta căn bản không còn xác định được ai mới đang nhen bùng lửa nhiệt trong ai, cao trào không hề cảnh báo đã ập đến, ta trân mình hứng trọn cơn co thắt kịch liệt chạy khắp thân thể, nơi mẫn cảm phía sau vô thức siết chặt lại, dường như muốn nuốt chửng thứ nóng rực của cậu ấy, chiếm giữ trong chính cơ thể mình, cậu ấy kích động gầm lên, thúc tiến tới nơi tận cùng sâu thẳm, rồi không kịp rời ra, luồng chất lỏng bỏng rẫy đã bắn ra, dải đất bí mật bị ngợp chìm trong thứ nhiệt dịch nồng đặc, ta vô thức run rẩy, chống đỡ không nổi thủ đoạn cao siêu của cậu ấy, cùng lúc phun trào.
“A!!” Mồ hôi thấm đẫm drap giường, chúng ta điên cuồng quấn lấy nhau…
Nhân phút đình chiến sau cao trào, ta vùi mặt xuống gối, mẹ nó… thực sự quá sung sướng. Ai ngờ được thể lực cậu ấy lúc này còn có được một trận ái tình mãnh liệt đến vậy, ta lật nghiêng đầu, khẽ hé miệng thở dốc, muốn nhúc nhắc thắt lưng hòng giải tỏa bớt luồng nhiệt nóng rực trong cơ thể, lại không hay một chút cử động này còn K**h th**h đến người bên cạnh, cậu ấy vòng tay ôm ta, khẽ nhay cắn trên yết hầu, chậm rãi ʍúŧ lấy, một lần nữa khiêu khích thành công, ta cúi xuống, mỉm cười, ghé sát bên tai cậu ấy, một tay lần lần xuống dưới, “Còn chờ tôi giúp hả?”
Cậu ấy hoảng hồn, vội vàng ngẩng lên, ánh mắt cháy rực chằm chằm nhìn ta: “Trần Thạc, đừng giỡn, làm lần nữa là tôi dậy hết nổi đấy.”
“Chẳng mấy khi thấy cậu thành thật trên giường vậy.”
Cậu ấy gác đầu trên ng ta, nằm ngửa ra, tuyền một bộ dạng lười biếng, “Vừa rồi thiếu chút nữa tới không nổi, chỉ với anh mới có loại cảm giác này.”
Ta làm bộ vênh mặt kiêu ngạo: “Này là khen kỹ thuật của tôi tuyệt quá ha?”
Cậu ấy vươn tay quào quào tóc ta, bật cười: “Hứ, tuyệt thôi đâu, thật tình là ghê gớm. Mai không biết còn sức dậy đi Thành Nghiệp giương oai không nữa~”
Ta mỉm cười đặt tay trên cổ cậu ấy, yên ổn nhắm mắt lại, cho đến khi nghĩ rằng cậu ấy đã ngủ rồi, ta mới khẽ thì thầm: “Không có cậu, tôi cũng không thể.”

Novel79, 09/07/2024 21:12:11

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện