" Ái Quỳnh, cô đang ở đâu? "
" À.. em đang ở Pháp. Chắc giờ này bên anh đang sáng đúng không? "
" Ừ "
" Anh ở nhà khỏe chứ? Nhớ ăn uống đầy đủ. Đừng vì công việc mà bỏ bữa "
" Ừ "
" Thôi, em cúp máy đây. Tạm biệt " cô cúp máy trước khi anh biết cô đang khóc.
Cô khóc nấc lên, cô đang ngồi trong căn phòng chỉ toàn là máy móc. Cô đang xạ trị ở bệnh viện. Tóc cô rụng hết, nên cô phải đội mũ. Cô cũng không còn xinh đẹp như trước. Cô không muốn anh nhìn thấy cô lúc này.
" Hức.. hức.. anh em không muốn ૮ɦếƭ. Em không muốn " cô khóc òa như một đứa trẻ.
Anh đứng bên ngoài cửa kính. Bất lực nhìn người con gái bên trong.
" Phập " anh đấm mạnh tay vào tường.
-------
Buổi chiều, cô lặng lẽ ra khỏi phòng. Bệnh viện cô xạ trị nằm gần bãi biển, cô muốn đến đó.
Ái Quỳnh đi dạo ven biển, cơ thể mảnh mai, yếu ớt ấy ngỡ chỉ một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi bay.
Gió biển chợt làm nón của cô tốc lên, đột nhiên một bàn tay giữ nó lại.
" Sao.. sao anh lại ở đây? " cô bất ngờ
" Sao cô lại giấu tôi? Bệnh tình của cô..? "
" Em có giấu gì anh đâu "
" Cô bị bệnh sao không nói? "
" Em.. thực ra em có nói với anh. Nhưng anh.. "
Anh lúc này mới chợt nhớ, là lúc đầu anh đã không chịu nghe cô nói. Anh đúng là đã quá vô tâm rồi.
" Tôi xin lỗi " anh nhìn cô.
" Có gì đâu mà xin lỗi "
" Đi thôi " anh đột nhiên nắm lấy tay cô.
" Đi đâu? "
" Dạo biển "
Cả hai cùng dạo biển, nhưng chẳng ai nói câu nào. Đôi lúc cô lại lén nhìn anh, rồi lại nhìn xuống bàn tay anh đang nắm lấy tay cô, mỉm cười nhẹ nhàng. Tay anh rất ấm.
" Chàng trai, mua kem cho vợ của cậu đi " một ông lão bán kem nói.
" À.. không, anh ấy không.. "
" Lấy cho tôi một cây "
Cô bất ngờ nhìn anh.
" Kem của cô gái. Hai vợ chồng cậu trông rất đẹp đôi "
" Cảm ơn "
Cô cứ nhìn mãi cây kem, trong lòng đầy hạnh phúc.
" Sao không ăn? "
" À.. em ăn đây? " cô cười cười.
Vết kem đọng lại trên môi cô. Anh bật cười, cô cứ như một đứa trẻ vậy.
Anh đưa tay quệt vết kem trên môi cô.
"... " thời gian như ngừng lại bởi cái chạm của anh.
" Vết.. vết kem dính trên môi cô "
------
Đến tối, hai người trở về bệnh viện. Cô đột nhiên thấy khó thở vô cùng. Nhưng vẫn cố gắng gượng che dấu đi.
" Sao vậy? " anh hỏi.
" À.. không có gì "
" Lên đây " anh đột nhiên quay lưng quỳ một chân trước mặt cô.
" Hả? "
" Lên đây tôi cõng "
" Em.. em nặng lắm "
" Cỡ cô sao nhằm nhò gì. Mau lên đi "
Cô ở trên lưng anh, ngượng ngùng. Hơi thở của cô phả vào tai anh khiến nó nóng bừng.
" Em có nặng lắm không? Hay để em xuống "
" Ngồi im đi "
" Cô hát cho tôi nghe đi "
" Hát sao? "
" Ừ "
Cô tần ngần một hồi, rồi nhẹ nhàng cất tiếng hát.
" Anh từng là thế giới. Là cả khoảng trời trong em.
Nhưng đến bây giờ lúc em cần. Anh như không quan tâm.
Chỉ cần dành một phút. Để hỏi em về ngày hôm nay.
Sao đến bây giờ em phải mong chờ. Một điều giản đơn đến thế "
" Em.. hát dở lắm đúng không? "
" À.. không, hát hay lắm "
Cả hai lại rơi vào khoảng lặng. Cô đột nhiên ngả đầu vào vai anh. Cô thấy khó chịu. Không lẽ..
" Bà xã "
Cô bất ngờ.
" Anh gọi em là.. "
" Ừ, bà xã. Xin lỗi em vì thời gian qua đã thờ ơ với em. Anh xin lỗi "
" Em.. em.. " giọng cô yếu ớt.
" Em sao vậy? "
" Em.. em mệt quá. Hình như em sắp "
" Để anh xem "
" Đừng, em muốn nằm trên lưng anh "
" Bà xã, còn một điều anh chưa làm với em "
" Không sao. Như vậy đã quá đủ rồi "
" Cố lên, anh đưa em về bệnh viện "
Anh cõng cô trên lưng, chạy thật nhanh về bệnh viện. Anh không thể để cô có chuyện gì.
" Bà xã, cố lên "
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.