Kính Hàm đặt điện thoại xuống mặt bàn kính, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào bình hoa hồng trắng muốt tinh khiết bên cạnh, những cánh hoa mỏng manh mềm mại như lụa, mịn màng như nhung, ê lệ và yêu kiều, bung tỏa làn hương dịu dàng ngọt ngào như da thịt của phụ nữ…
Đầu ngón tay của Kính Hàm từ tốn chạm lên cánh hoa mong manh, những vết chai sần đã hằn sâu trên những ngón tay dặn dày vết tích từ những cuộc chiến mà đôi khi phần thưởng chính là mạng sống của anh.
Hàng lông mày đẹp đẽ xô lại với nhau, sự ưu tư hiện trên đôi mắt đen sâu thẳm. Ánh mắt của Kính Hàm rất giống với ánh mắt của Tề Yến Thanh, nhưng đôi mắt của anh rất ấm áp, cũng rất hiền hòa…khác với sự lạnh lẽo và tàn nhẫn của người đứng đầu tổ chức Phi Điểu.
Có tiếng động nhè nhẹ vang lên sau lưng anh, ngón tay anh lập tức dừng động tác vuốt ve lại….
Kính Hàm có thể cảm nhận được mùi hương dịu dàng của Ni Ni ngay trước khi cánh tay nhỏ nhắn của cô vươn tới bám lên bả vai to lớn của anh.
_ Anh làm em tỉnh giấc à?
Bàn tay to lớn của Kính Hàm khẽ khàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ni Ni, siết lại và nồng nàn đưa lên môi hôn. Ni Ni lắc đầu, nhưng vì cô đang vùi mặt vào lưng của anh, nên lại hóa thành động tác dụi dụi vào lưng anh, dan dan díu díu, mập mập mờ mờ…1
_ Sao tự nhiên anh lại ra đây thế? Anh khát nước à?
Ni Ni hỏi anh bằng thanh âm rất ngoan khi anh quay lại đối diện với cô. Kính Hàm yêu thương ngắm nhìn gương mặt thuần khiết xinh xắn của Ni Ni, đôi mắt anh lướt qua những dấu vết hồng hồng đỏ đỏ trên cần cổ thanh mảnh và trên đôi vai mảnh mai của Ni Ni…
_ Anh khát nước thì để em đi lấy nước cho anh nhé?
Ni Ni hoàn toàn không hề hay biết ánh mắt sâu thẳm của Kính Hàm đang lẳng lặng quan sát những dấu hôn mà chính bản thân anh là tác giả, nghiêng đầu hỏi anh, làm cho cổ chiếc áo ngủ bằng lụa của cô lại rộng ra thêm một chút….
Đầu ngón tay của Kính Hàm vươn tới, chạm lên cổ áo của Ni Ni…Gương mặt của cô đột nhiên trở nên ửng đỏ khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Kính Hàm, và cả những hình ảnh mờ ám đang dần dần nở rộ ra trong đầu mình…
Nhưng ngay khi Ni Ni đang ú ớ muốn ngăn Kính Hàm lại, thì đầu ngón tay của anh lại làm một động tác khiến cho cô chửng hửng…
Cẩn thận và lịch thiệp, Kính Hàm kéo cổ áo của cô lại, che đi làn da trắng mịn như cánh hoa và những vết hôn đỏ rực kia đi…
Nhìn gương mặt ngỡ ngàng của Ni Ni, Kính Hàm không nhịn được mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm của anh hiện lên tia nhìn bông đùa ngạo nghễ rõ rệt…
_ Anh đã nói nốt lần cuối thôi rồi sẽ cho em nghỉ ngơi thì anh tuyệt đối sẽ giữ lời…
_ Ơ….
Ni Ni hoàn toàn bị sự lịch thiệp của Kính Hàm làm cho bất ngờ, ngỡ ngàng nhìn anh nở nụ cười càng lúc càng đậm…
Vẻ mặt của Ni Ni khiến cho Kính Hàm không nhịn được mà bật cười, đôi mắt của anh ánh lên sự mờ ám khi thanh âm trầm thấp gợi cảm của anh vang lên như một ly Whisky nồng đượm…
_ Sao nào…hay là em muốn một lần nữa….Thế thì lại đây….
_ Không…không phải….
Ni Ni vội vã lắc đầu, gò má cô đỏ lại càng đỏ lựng lên…bàn tay cô nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo của mình, kín đáo kéo lại….
_ Ni Ni….
Kính Hàm đột nhiên dùng giọng nói trầm thấp gọi cô, thanh âm êm ái chân thành ấy khiến cho trái tim Ni Ni khẽ run lên…
Bàn tay to lớn của Kính Hàm chìa ra với cô….Ni Ni nhìn vào lòng bàn tay của anh, lại nhìn vào lòng mắt sâu thẳm quá mức thâm tình ây, tâm trạng có chút phức tạp…nhưng trên tất cả Ni Ni đối với anh có lòng tin tuyệt đối, vì thế vẫn an an nhiên nhiên nắm lấy bàn tay anh, cho dù trong lòng vẫn khẽ run run sợ hãi…
Kính Hàm kéo Ni Ni chìm vào lòng anh, nụ cười rất hiền của anh nở trên môi, khi đầu ngón tay của anh ấn ấn nhẹ lên môi cô, khẽ tách đôi môi cô ra…
Rồi anh cúi xuống, bờ vai to lớn gồng lên một chút khi anh nhẹ nhàng siết môi cô trong nụ hôn ấm áp dịu dàng…
Cảm nhận được sự run rẩy của cô khi Ni Ni vụng về đáp lại nụ hôn ấy của anh….Kính Hàm dịu dàng ấn nhẹ môi mình lên môi cô, hòa hợp tới từng nếp gấp…trước khi rời khỏi nụ hôn ngọt ngào ấy….
Ni Ni khẽ nuốt xuống, sau nụ hôn nồng nàn cô vẫn không cách nào đối diện trực tiếp được với ánh mắt của anh, chỉ có thể trầm lặng im im ẩn ẩn…
Đột nhiên thanh âm giọng nói dịu dàng của Kính Hàm vang lên bên tai cô…
_ Em có muốn đi chơi xa một chuyến với anh không?
_ Đi chơi xa ạ?
Câu hỏi của anh lập tức khiến Ni Ni bùng nổ hạnh phúc, đôi mắt cô sáng bừng lên như một ngọn lửa lấp lánh nho nhỏ, hào hứng hỏi anh…
_ Mình đi đâu ạ?
_ Dọn về nhà của anh!
Câu trả lời của Kính Hàm khiến cho Ni Ni chửng hửng….Tâm trạng hào hứng đang phình to lên như một trái bong bóng lập tức xì hơi dẹp lép…
Ừ thì….so với việc Kính Hàm dọn về nhà cô sống, với việc cô chuyển về nhà anh cơ bản cũng chẳng có gì khác nhau…nhưng mà….
Không hiểu sao trong lòng Ni Ni cũng có chút gì đó…chưa thực sự sẵn sàng…
Ni Ni mím môi lại, rồi lại nở nụ cười hiền hiền với anh khi bàn tay cô bám lên vai anh…
_ Thật ra em cảm thấy bây giờ chúng ta cũng rất tốt mà….Nhà tuy hơi nhỏ nhưng mà ấm cúng…nhưng mà nếu như anh cảm thấy hơi nhỏ, thì anh cũng có thể về nhà mà…
Lời nói vừa thốt ra, Ni Ni lập tức hối hận ngay khi nhìn thấy lòng mắt của Kính Hàm hiện ra sự không hài lòng rõ rệt…Cô lập tức cười xòa, nịnh nọt anh…
_ Đấy là em chỉ nói ví dụ…ví dụ thôi mà….
Kính Hàm nhìn Ni Ni tươi cười, nhưng đằng sau nụ cười tươi tắn đó của cô anh vẫn cảm thấy có chút gì đó không tự nhiên…
Đương nhiên anh biết lí do tại sao Ni Ni năm lần bảy lượt từ chối về nhà cùng anh, chỉ vì cô chưa muốn cùng anh thành thân mà thôi…
Trải qua quá nhiều tai ương hiểu lầm, Kính Hàm cũng hiểu Ni Ni cần có thời gian suy nghĩ thật thấu đáo mọi việc...Và cũng hiểu cô cần anh cho cô thời gian, nhưng thế không có nghĩa là Kính Hàm để cho cô tự do được…
Anh có thể rất lịch thiệp, rất đứng đắn…nhưng trong những chuyện tình cảm một mất một còn thế này…đôi khi không thể cứ quân tử mãi được!
Cô không tới nhà anh thì anh tới nhà cô, nhất định không được để cho cô thoát khỏi vòng kiểm tỏa của anh một phút, một giây nào hết!
Nụ cười ẩn ý nở ra trên môi anh, Kính Hàm dịu dàng vươn tay xoa xoa đầu cô như dỗ dành một đứa trẻ, trầm ấm lên tiếng…
_ Anh đùa thôi…Có lẽ sắp tới anh có việc phải đi Giang Nam một chuyến, em có muốn đi cùng anh không?
Ni Ni ngẩn ngơ suy nghĩ một chút, rồi khẽ giọng hỏi anh…
_ Việc của Tề tiên sinh sao ạ?
_ Phải!
Kính Hàm gật đầu với cô, câu trả lời của anh không những không khiến cho Ni Ni an tâm, ngược lại càng khiến cô trở nên lo lắng….
Việc của Tề Yến Thanh giao mà anh đích thân phải đi làm thì chắc chắn là chuyện rất quan trọng, hoặc là chuyện nguy hiểm…hoặc là chuyện vừa quan trọng vừa nguy hiểm…
Kính Hàm quan sát gương mặt hết tái xanh đến trắng bệch của Ni Ni, trong lòng thầm đoán ra rút cuộc cô bé này chắc đang đoán già đoán non chuyện gì rồi, liền lập tức vươn tay vỗ vỗ gương mặt cô trấn an…
_ Em đừng lo…Anh chỉ giúp Tề tổng tìm một người thôi…Em nghĩ chuyện nguy hiểm mà anh lại có thể đưa em theo cùng sao?
Ni Ni nghe Kính Hàm nói vậy, trong lòng cũng nguội đi một chút, những vẫn chưa hết lo lắng….
Tâm trạng có chút phức tạp, cô ngước mắt nhìn Kính Hàm….Đôi mắt trầm ấm của anh thật quá mức thu hút….vô thức khiến cho Ni Ni tự nhiên vu vơ nghĩ tới việc….phải chăng cô đã quá yêu anh rồi sao?
_ Cảnh sắc Giang Nam rất đẹp….Em thật ra cũng rất muốn tới…..
Ni Ni nhẹ nhàng lên tiếng, giữa chừng lại thôi….nhưng bấy nhiêu đó thôi cũng khiến Kính Hàm hiểu được điều cô đang muốn nói…
Anh vuốt ve sống lưng cô, rồi rất nhẹ nhàng, anh cúi người xuống, bế bổng cô lên…
_ Được rồi bé con…Giờ thì anh bế em vào phòng đi ngủ đã….
Bóng lưng anh tuấn của Kính Hàm *** ẵm Ni Ni khuất dần trong bóng đêm dịu dàng, sâu thẳm….
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.