Dung Âm trở mình trên giường, chiếc chăn mỏng trượt xuống để lộ đầu vai tròn trịa và làn da căng bóng, những lọn tóc dù rối bù sau trận kịch liệt nhưng vẫn còn giữ được độ mềm mại tuôn nhẹ xuống bờ vai gầy gầy của cô như những dòng nước nhỏ. Liếm nhẹ đôi môi khô khốc sưng đỏ của mình, Dung Âm giương đôi mắt cay xè hoang mang của mình về phía Mạc Thiệu Khiêm khi anh tiến gần về phía cô.
Ngồi xuống giường, bàn tay to lớn của anh vỗ về đỉnh đầu của Dung Âm, kéo cánh tay của cô về phía mình, để thân hình gầy gầy của cô nương tựa vào anh, như một nhành dây leo nhỏ nhắn cuốn lấy thân cổ thụ vững chãi. Cánh tay mềm mại đan lấy vùng bụng với những múi cơ săn chắc, đỉnh đầu tựa vào ***g ng của anh, lắng tai nghe tiếng nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ.
Tiếng nhịp tim của Mạc Thiệu Khiêm, Dung Âm đã nghe hàng chục, hàng trăm lần…nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy tiếng nhịp tim của anh lại êm ả và thân thuộc tới như thế, chắc là vì tiếng nhịp tim của anh đang hòa cùng tiếng nhịp tim của cô.
Mạc Thiệu Khiêm một tay cầm điện thoại, một tay ôm chặt lấy Dung Âm, đầu lông mày của anh cau chặt lại, im lặng như một phiến đá vững chãi…Duy chỉ có bàn tay anh liên tục vỗ về bờ vai nhỏ bé của cô, vuốt ve dọc ngang lên xuống theo từng tiết tấu êm đềm như sóng biển.
Dung Âm không biết người trong điện thoại đang nói gì, nhưng có vẻ người ấy đang nói rất nhiều…Hơn nữa nhìn vào thái độ chăm chú của Mạc Thiệu Khiêm, Dung Âm nghĩ rằng thông tin mà người ấy đưa tới, chắc hẳn vào rất quan trọng.
Bàn tay của anh đặt *** đầu của cô, nhiệt độ ấm áp và lòng bàn tay ram ráp rộng lớn tự dưng bất giác khiến Dung Âm nhớ về thời thơ ấu, cha cô cũng thường đặt tay *** đầu cô mà vỗ về như thế này…
_ Nếu như điều đó đã là luật thì phải làm theo thôi! Nhưng cậu nói với phía Nhiếp Phong là mình cũng muốn một bản báo cáo của phía cảnh sát!
Thanh âm trầm thấp của Mạc Thiệu Khiêm vang lên, ngữ khí mạnh mẽ và dứt khoát…Mỗi lần giải quyết công việc anh dùng ngữ khí này nói chuyện, Dung Âm đều biết điều mà giữ yên lặng.
_ Hơn nữa tất cả những quá trình khám xét phải được quay phim lại làm bằng chứng, và cũng phải giao cho mình một bản. Nói chung phía cảnh sát có gì, thì mình phải có cái đó! Nếu không, mình sẽ không đồng ý!....Được rồi! Cứ như thế đi!
Tắt điện thoại và để sang một bên, Mạc Thiệu Khiêm quay đầu nhìn Dung Âm. Đôi mắt trong vắt lo lắng bất an của cô hướng về phía anh, và đôi môi nhỏ nhắn hé mở chuẩn bị cho một câu hỏi…
Nhưng khi những thanh âm còn chưa kịp phát ra, ngón tay của Mạc Thiệu Khiêm đã giữ lấy đường cằm xinh đẹp của cô, và ngay lập tức, đôi môi mềm mại của cô bị đôi môi khắc nghiệt của anh giữ chặt lấy…
_ Ưm…
Một tiếng kêu hốt hoảng nho nhỏ vang lên, bàn tay Dung Âm theo bản năng đặt vội lên bả vai cứng cỏi rắn chắc của anh, nhưng chỉ khác là…lần này cô không đẩy anh ra nữa.
Bối rối trong nụ hôn vội vã của anh, Dung Âm vụng về đáp lại, ngây ngô như một đứa trẻ…Đến khi đôi môi của anh dứt ra khỏi đôi môi cô, Dung Âm cũng quên mất việc phải hít thở bình thường.
_ Chào bé con! Điện thoại của anh làm em thức giấc à?
_ Không…À vâng ạ!
Dung Âm toan lắc đầu, nhưng đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, cô chẳng cách nào mà nói dối được, cho dù chỉ là lời nói dối nhỏ như một con kiến.
_ Ai vậy ạ?
_ Kiến Hào!
Mạc Thiệu Khiêm vừa trả lời cô, vừa nhẹ nhàng ve vuốt từ mái tóc tới làn da của Dung Âm, từng cử động nhỏ nhất, từng cái lướt ngón tay dịu dàng của anh đều đong đầy yêu thương đầy ăm ắp…
_ Có chuyện gì vậy ạ?
Dung Âm ngoan ngoãn hỏi, lo lắng nhìn vào nụ cười trấn an của anh, nhưng lòng mắt sâu thẳm lại không giấu nổi sự lo lắng…
_ Phía Viện kiểm sát thông báo ngày mai sẽ tiến hành thủ tục khám nhà của chú Mộ.
_ Ngày mai? Khám nhà?
Dung Âm kinh hoàng bật dậy…động tác quá nhanh làm lớp chăn mỏng trên người cô tuột xuống, trong giây lát làm lộ ra cảnh xuân căng tràn trước ánh mắt kinh ngạc của Mạc Thiệu Khiêm.
Lòng mắt sâu thẳm ấy vỗi đã tối đen lại càng thẫm lại…Ánh nhìn tà mị ẩn chứa quá nhiều tình ý của hắn hướng về phía cơ thể đẹp đẽ của Dung Âm, từ tốn nhấm nháp, từng chút từng chút nuốt vào dáng vẻ xấu hổ bối rối của Dung Âm khi cô vội vã kéo chiếc chăn lên che kín cơ thể đầy vết hôn ửng đỏ.
Còn con người chẳng biết xấu hổ kia lại thoải mái tựa lưng vào thành giường rộng, bày đặt ra dáng vẻ đại gia hưởng thụ, một chân co một chân duỗi, gác tay lên đầu gối, vừa hãnh diện ngắm nhìn cô, vừa tận tình giải thích…
_ Phía cảnh sát đang gặp bế tắc trong quá trình điều tra vụ án của chú Mộ, mà nhân chứng duy nhất là chú Mộ lại bị mất trí nhớ, nên cảnh sát đã xin lệnh của viện kiểm sát, ra quyết định khám nhà hòng thu thập chứng cứ. Sau đó sẽ là khám xét công ty.
Gương mặt Dung Âm hết tái xanh lại tới trắng bệch…Khám nhà sao? Cô chỉ nghe thấy hai từ đó thôi đã rùng mình rồi!
_ Nhưng mà Thiệu Khiêm….không phải phía anh có vị luật sư rất giỏi…Ngài Nhiếp Phong đó…mà không thể làm gì sao?
_ Luật sư cho dù có giỏi tới cỡ nào, cũng phải thượng tôn pháp luật. Hơn nữa chính Nhiếp Phong cũng đang chưa tìm ra cách để giải quyết…Khám nhà này không phải là để hạ lệnh bắt chú Mộ, mà chỉ là thu thập chứng cứ điều tra, nên em đừng lo lắng!
Dung Âm mím môi nghe Mạc Thiệu Khiêm an ủi, chưa chờ anh nói dứt câu đã phụng phịu phản bác…
_ Không phải chính anh cũng lo lắng đây thây…
Câu nói của Dung Âm vừa vang lên, đôi mắt của Mạc Thiệu Khiêm mở lớn, thanh âm không giấu nổi sự ngạc nhiên…
_ Sao em biết?
_ Nhìn vào mắt anh là biết mà…
_ Ồ…
Tiếng cười trầm thấp của Mạc Thiệu Khiêm vang lên…và bàn tay của anh vươn về phía cô, như một con báo vồ mồi, anh tóm chặt lấy cánh tay cô, kéo sát cô ngã nhào vào ***g ng mình…
Nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp của cô, Mạc Thiệu Khiêm nở một nụ cười vừa ngọt ngào, vừa ẩn ý…
_ Bé con bây giờ còn tập tành nhìn mắt anh để đoán ý cơ đấy…Vậy em nhìn xem, giờ anh đang muốn làm gì?
Dung Âm bối rối nắm chặt lấy đầu chăn, sợ hãi nhìn sâu vào đôi mắt sắc lẹm như mắt báo của anh….
Đôi mắt đầu….đói khát…
_ Khoan…Em còn chuyện muốn h…ỏi….ứ…
Dung Âm một lần nữa nghẹn lời trong nụ hôn vùi sâu của Mạc Thiệu Khiêm…Căn phòng thoáng chốc lại ngập tràn âu yếm yêu thương đầy ăm ắp, mãnh liệt day dứt không nguôi…
Không khí lành lạnh, trời trong man mát bâng khuâng, mây mỏng bảng lảng lơ đãng
****
Khi mặt trời đã lên rất cao, Dung Âm mới mờ mịt tỉnh giấc…Không biết có phải do trải qua một đêm nồng nàn *** hay không, mà tự dưng hôm nay cô ngủ muộn hơn bình thường rất nhiều…
Khi cô tỉnh dậy, Mạc Thiệu Khiêm đã đi rồi, gối chăn vẫn còn vương mùi hương của anh, và trên đó là một mảnh giấy nho nhỏ.
“Anh có một cuộc họp quan trọng phải đi sớm! Khi em tỉnh dậy nhớ gọi cho anh! Anh sẽ về đón em đi ăn….Yêu em…!
Hôn em rất sâu…mặc dù anh đã làm điều đó không dưới chục lần khi em ngủ…!”
Dung Âm mỉm cười trước những dòng chữ cứng cáp của Mạc Thiệu Khiêm…Ánh mắt mềm mại như một dòng nước âu yếm nhìn những con chữ đủ mạnh mẽ, cũng đủ dịu dàng của anh…
Đúng là tình yêu của người bận rộn nhưng lãng mạn...
Không hiểu tại sao trước đây cô lại không hề nhìn ra được sự dịu dàng ân cần thế này phía sau con người lạnh lẽo lý trí của Mạc Thiệu Khiêm nhỉ?
Nhoài người trên giường, Dung Âm bỗng nhiên cảm thấy ánh nắng hôm nay thật đẹp, đủ chan hòa, cũng đủ rực rỡ mà chẳng hề chói gắt….Đôi môi cô tự dưng lại bất giác mỉm cười…
Ánh nắng chan hòa, nếu như bây giờ bên tai cô là tiếng chim hót hoan ca nữa là sẽ giống y những nàng công chúa thức dậy sau đêm tân hôn đầu tiên với hoàng tử của đời mình, như trong những câu chuyện cổ tích tình yêu…
Bước xuống giường, Dung Âm không khó khăn tìm được điện thoại của mình, vì Mạc Thiệu Khiêm đã ân cần để nó ngay bên cạnh giường ngủ của mình.
Nhưng khi Dung Âm mở máy lên, cô hốt hoảng nhìn thấy vạch pin xuống tới mức đỏ, và hơn 20 cuộc gọi nhỡ cùng 5 tin nhắn đến từ cùng một cái tên…
Khang Kiều!
Hối hả gọi lại, Dung Âm cũng không biết tại sao mình lại sợ hãi thế này, cảm giác như một đứa nhỏ đang đối diện với cô giáo của mình vậy…
_ Em đi đâu từ tối hôm qua tới giờ mà chị gọi không được nhắn không được thế hả?
Khang Kiều bắt máy ngay sau hồi chuông đầu tiên, dựa vào ngữ khí Dung Âm cảm giác như mình đang có một bảo mẫu chứ không phải là một bà chi trẻ trung năng động nữa!
_ Em…em…Chị tìm em có chuyện gì gấp thế ạ?
_ Chị muốn cùng em đi ăn sáng, tiện bàn mấy chuyện về cửa hàng mới…Mà tới nhà em thì cửa đóng then cài, gọi thì em không nghe máy…làm chị lo tới mức sốt hết cả ruột…Chút xíu nữa thì chị đã gọi điện thông báo cho Mạc Thiệu…
Khiêm?
Bỗng nhiên, một cảm giác là lạ len vào thanh âm của Khang Kiều….và ngay sau đó là một tiếng cười rất ẩn ý…
_ Này Dung Âm…em đừng có nói với chị…là đêm qua em…ở nhà của Mạc băng lãnh đấy nhé?
Dung Âm mím môi không trả lời, lập tức đầu dây bên kia reo vui lên…
_ Ôi thật đấy à! Ôi quá tốt rồi! Dung Âm! Ở yên đó…bây giờ chị lập tức lái xe qua đón em đi ăn sáng…à không! Đi ăn trưa! Lần này phải ăn mừng, đương nhiên hóa đơn sẽ tính cho ngài Mạc kia!
_ Chị…
Cạch!
Tiếng cúp máy vang lên khô khốc, Dung Âm còn chưa kịp phản ứng, đành thở dài lắc đầu…
Hí hoáy nhắn cho Mạc Thiệu Khiêm một dòng tin, sau đó cô mới an tâm bước vào phòng tắm….
****
_ Công việc sắp tới sẽ vô cùng bộn bề! Hiện giờ đơn hàng của chúng ta đang ngày càng nhiều, vì thế mong các vị có thể tận tâm tận lực cố gắng trong thời gian khó khăn này. Chờ cho nhà xưởng chế tác thứ năm của chúng ta xây xong công việc sẽ không còn dồn dập như vậy nữa! Phía công xưởng để các nhà thiết kế tăng ca nhưng nhất định không được gây ảnh hưởng tới sức khỏe của thợ thủ công cũng như chất lượng sản phẩm…Nếu cảm giác không thể tăng ca hơn nữa cứ báo lại, phía kinh doanh sẽ thương lượng lại với khách hàng. Điều quan trọng nhất vẫn là sức khỏe của người lao động…
TING!
_ Tôi xin lỗi!
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên ngắt lời của Mạc Thiệu Khiêm. Lịch thiệp nói với mọi người trong phòng…Ánh mắt nghiêm khắc của anh lướt qua màn hình điện thoại, khi nhìn thấy dòng tên trên màn hình, sự khắc nghiệt lập tức chuyển thành dịu dàng…
Đầu ngón tay chạm vào màn hình, trên đôi môi khắc nghiệt nở ra nụ cười tủm tỉm, khiến cho nhân viên xung quanh ngạc nhiên như thể nhìn thấy mặt trời mọc ở phía Tây…
Mạc Tổng của họ thường ngày lúc nào cũng lạnh lùng khắc nghiệt, ngày thường rất ít khi thấy anh cười….Thế nào mà hôm nay lại vừa kiểm tra tin nhắn vừa tủm tỉm cười thế này…Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ Mạc Tổng….lại biết yêu rồi?
Tin chấn động này len lỏi vào từng trí tưởng tượng của mọi người, khiến cho ai ai cũng trưng ra bộ mặt hoảng hốt choáng váng…
Không biết là tiên nữ hạ phàm phương nào mà có thể cảm hóa được tảng đá ngàn năm thế này?
Thế mà cái người kia lại dương dương tự đắc như chẳng thèm quan tâm tới thế gian xung quanh, tự mình đắm chìm vào thế giới của riêng mình….mà trong thế giới đó, có cả Dung Âm…
Ngón tay anh lướt đi lướt lại trên màn hình, đọc mãi không chán dòng tin nhắn ngắn gọn của Dung Âm…
“Em dậy rồi! Chị Khang Kiều muốn mời em đi ăn trưa, lát em tới nơi sẽ nhắn tin địa chỉ cho anh! Nếu anh không bận thì ghé qua chút nhé!”
Mạc Thiệu Khiêm hít vào một hơi dài…Bé con không biết là, đối với cô…anh cho dù bận tới thế nào cũng sẽ chuyển thành không bận trong phút chốc…
Gạt ngón tay định gọi cho cô, đột nhiên màn hình điện thoại của anh hiện cuộc gọi tới…
Là Kiến Hào.
_ Mình nghe đây!
Đáp lời anh, thanh âm quen thuộc của Kiến Hào vang lên….nhưng lần này hoàn toàn không còn là sự vui vẻ năng động thường thấy…Mà là sự lo lắng, trầm mặc tới lặng lẽ…
_ Thiệu Khiêm….mình đang ở tại nhà chú Mộ cùng phía cảnh sát…Có chuyện này, mình nghĩ cậu sẽ muốn biết! Tốt nhất cậu….nên lập tức tới đây đi!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.