Khi đi qua con đường nhỏ giữa nhà kính trong Max, Trình Lê hơi kinh ngạc.
Max vốn là một ứng dụng tập thể dục, trong khu vườn của công ty lại có một căn nhà kính diện tích lớn như vậy.
Tấm pin năng lượng mặt trời, cửa kính sát sàn, hàng rào viền gỗ thô…
Trong nhà kính có nguồn sống tự nhiên khiến người ta cảm thấy thư giãn gấp bội.
Bên trong có rất nhiều chủng loại thực vật, sắp đặt có phần tùy ý, không trải qua quy hoạch hệ thống.
Trình Lê không nghiên cứu nhiều về thực vật, chỉ biết mấy loại cây cảnh đại trà thường thấy.
Con đường nhỏ lát thành bằng sỏi.
Trình Lê vốn đang kéo hành lý, lúc này đổi sang xách trên tay.
Nằm ngoài dự liệu của cô, vali rất nhẹ… Nhẹ đến mức cô muốn mở ra xem thử có phải bên trong chẳng có gì hay không.
Đi nửa đường, có âm thanh lanh lảnh truyền đến: “Lão Khê, lão Khê.”
Trình Lê tìm theo tiếng nhìn sang, là một con vẹt.
Cô không để ý, đi thêm mấy bước, con vẹt lại bắt đầu gọi: “Tây An, Tây An, Tây An…”
Trình Lê dừng lại nhìn về phía con vẹt nhiều màu kia.
Con vẹt lại nói: “Thịt ba chỉ, thịt ba chỉ…”
Trình Lê để hành lý xuống, lại gần nó.
Con vẹt nói tiếp: “Lão Vệ, lão Vệ…”
Ngoài thịt ba chỉ, từ nhãi con này nói nghe có vẻ đều giống tên người.
Trình Lê cũng từng nuôi một con, đã tặng cho người khác rồi.
Con đó không nói nhiều, không ồn ào như cái con trước mặt này đây.
Trình Lê không định đi nữa, đứng bên cạnh long chim chờ Nhậm Tây An.
Con vẹt kêu như vậy, thân thể cô bận nghe những âm thanh ấy sẽ không có thời gian suy nghĩ những thứ vô dụng kia.
Ban nãy Nhậm Tây An nói đến mức đó, cô phải làm chút gì đó.
Trước tiên cần phải nghiền ngẫm.
Đứng một hồi, Trình Lê phát hiện trên trần nhà kính có màn hình, thoạt nhìn giống như chạy bằng năng lượng mặt trời.
Trên màn hình có giao diện tương tự như màn hình khóa của di động, trên đó là một số thông báo.
Thông báo đến từ Max.
“Thời gian tập luyện Max nhắc ngài hôm nay đến rồi, phải tiếp tục kiên trì.”
“Cô gái ơi, biết tại sao chân cô thô eo to ế hoài không?”
Cái thông báo này… Viết như vậy không sợ bị người ta thăm hỏi tổ tông à?
Trình Lê cười giễu một tiếng, khẽ nhún vai.
**
Khi Nhậm Tây An giải quyết Vệ Uy Nhuy xong sang đây, chính là thấy dáng vẻ khẽ chế giễu của Trình Lê.
Trình Lê nghe thấy tiếng bước chân thì liếc mắt nhìn anh, hỏi: “Trêu ghẹo xong rồi?”
Cô chống một chân bên con đường sỏi, chân kia giẫm lên hòn đá giả ở một bên.
Tư thế của cô rất nhàn hạ, con ngươi Nhậm Tây An lạnh lẽo hơn một phần.
Để cô chờ một hồi, cô tạm biệt dáng vẻ cúi đầu không lên tiếng sau khi bị anh ép vừa rồi rất nhanh.
Khí thế của cô lại tăng lên.
Thật đúng là mau quên.
Thấy Nhậm Tây An không trả lời, Trình Lê lại nói: “Em thấy người ta rồi. Lúc đi vào trong không cẩn thận quay đầu lại.”
Nhậm Tây An đi thẳng lên trước xách vali bên cạnh Trình Lê.
Anh chỉ nói: “Đi về phía trước.”
Trình Lê ừm một tiếng: “Ok.”
Cô dứt lời đuổi theo anh, đồng thời đưa tay phủ lên mu bàn tay đang nắm tay kéo vali của Nhậm Tây An.
Cô không chỉ để tay lên tay Nhậm Tây An, không dừng lại tại đó.
Nhậm Tây An đi một bước, bàn tay đó liền vuốt ve mu bàn tay anh một cái.
Tầng tầng cảm giác run rẩy từ mu bàn tay anh lan ra khắp cả người.
Động tác của Trình Lê lại mãi không ngừng.
Sống lưng Nhậm Tây An ***, căng đến độ anh dừng bước.
Vành môi anh cũng căng ra thẳng tắp.
Trình Lê thấy vậy thì mở miệng trước để chặn miệng Nhậm Tây An, nhìn thẳng anh, nói: “Em chưa từng có đàn ông. Sau anh, mấy năm nay luôn luôn không có người khác.”
Cô cũng chưa từng trêu chọc người khác.
Cô tiếp tục vuốt ve mu bàn tay anh, rồi sau đó là cổ tay anh.
Cả cánh tay Nhậm Tây An bắt đầu cứng đờ.
Chỗ cô sờ qua bắt đầu nóng lên.
Trình Lê nói rõ những thứ này, anh đoán được, Nhậm Tây An không cần cô nói rõ.
Anh cần cô nói rõ chuyện khác.
Nhậm Tây An nhìn Trình Lê, cười khẩy một cái, hỏi: “Sờ đủ chưa?”
Sờ hăng say như vậy.
Trình Lê rất sảng khoái: “Anh có thể sờ lại.”
Nhậm Tây An: “…”
Trình Lê cũng thẳng thắn: “Em muốn làm thì làm thôi, không có ý gì khác, anh đừng suy nghĩ nhiều.”
Nhậm Tây An không suy nghĩ nhiều.
Đã như vậy rồi, anh còn có thể nghĩ gì nữa, ngoài việc Trình Lê sờ anh sờ đến độ khiến anh cảm thấy cô muốn làm anh.
Anh vạch ra thời hạn cuối cùng, cô lập tức vứt đi vẻ dửng dưng trên đường về.
Nhưng vấn đề cần giải quyết thì không giải quyết, nên không làm được.
Cái việc lấy lòng này không làm tiếp được.
Cô có tâm tư này, vô dụng.
Tạm thời cô chưa nghĩ kĩ, anh có thể chờ, nhưng sẽ không để cô trốn.
Nhậm Tây An thu bàn tay bị Trình Lê sờ cả buổi lại, *** túi, đổi tay kia xách hành lý.
Giọng Trình Lê đều đều, cũng không dung vào anh nữa, chỉ hỏi: “Mấy năm nay anh từng có phụ nữ không?”
Những năm cô không có ở đây.
Nhậm Tây An nhìn cô.
Trình Lê lại lập tức tiếp lời: “Ờ, không cách nào có được, em hiểu mà.”
Gặp cô rồi thì chẳng có ai bằng, cô hiểu.
Cô chẳng khiêm tốn chút nào.
Nhậm Tây An: “…”
**
Phía sau nhà kính là tòa biệt thự liên hợp.
Mọi thứ của Max đều ở bên trong.
Trình Lê đứng ngoài cửa cảm ứng tự động, không đi vào.
Nhậm Tây An ngoái đầu nhìn, cũng không gò ép.
Anh dẫn cô đến đây là để nói mấy câu trước đó, bây giờ Trình Lê theo vào đúng là còn rất nhiều chỗ bất tiện.
Rất nhiều người sẽ tò mò về cô, mà cô sẽ không thích.
Một mình Nhậm Tây An vào trong tòa nhà cất hành lý, trước khi rời khỏi dặn: “Chờ ở đây một chút.”
Trình Lê đáp lại: “Được, yên tâm.”
Nhậm Tây An chẳng hề yên tâm, nhấn mạnh: “Ở trên có dây thừng xích chó, hi vọng là không dùng tới.”
Trình Lê: “…”
Ngoài trói ra, anh còn biết cái gì nữa?
Trò đùa này rất thấp kém.
Cô đã nói chờ thì sẽ chờ đàng hoàng. Anh suy nghĩ quá nhiều rồi.
Trình Lê trừng bóng lưng cao gầy của Nhậm Tây An một cái, sau đó lại xoay sang nhìn dòng chữ chạy trên màn hình sau cánh cửa cảm ứng tự động.
Năm mươi triệu người sử dụng.
Là một mục tiêu.
Trình Lê nhìn một hồi, rồi quay lưng nhìn ra bên ngoài.
Di động vừa rồi reo một lần bị cô nhấn tắt bây giờ lại vang lên.
Khi tiếng chuông reo đến nhịp thứ tám lần thứ hai, Trình Lê nhận máy.
Trước số lạ, Trình Lê không thích mở miệng trước.
Đầu bên kia điện thoại cũng không có ai nói gì.
Trình Lê nhíu mày, chuẩn bị cúp máy.
Ngón tay cô còn chưa chạm vào phím cúp máy, tiếng người mơ hồ truyền đến từ trong ống nghe.
Trình Lê thu tay lại đặt di động bên má phải lần nữa.
Trong đó truyền đến một giọng nam rõ ràng mà cô thấy hơi lạ: “Trình Lê?”
Người đàn ông lại gọi thêm lần nữa: “Trình Lê?”
Tiếng Trình Lê này âm cuối có vẻ run rẩy, sau khi nghe Trình Lê lại nhíu mày.
Cô nói: “Là tôi, anh là?”
Người đàn ông khựng lại rồi mới trả lời: “Đàm Khắc, còn nhớ mình không? Bạn học cũ… của cậu.”
Trí nhớ Trình Lê khá tốt, tuy nhiên cô hi vọng là kém một chút.
Năm đó Đàm Khắc là nhân vật hoạt động mạnh trong lớp, cô còn nhớ.
Trình Lê ừm một tiếng, ngoài cái này ra thì cũng không còn gì khác để nói, cô cũng không muốn nói gì nữa.
Đàm Khắc cũng ngập ngừng, rất nhiều câu nhất thời không tìm được lối ra, chỉ xếp thành mấy chữ bên môi.
Anh ta hỏi Trình Lê: “Lâu lắm rồi không gặp, bây giờ cậu có khỏe không?”
Đầu mày nhíu lại của Trình Lê vẫn chưa giãn ra, cô không nhớ mình và Đàm Khắc có quan hệ thân thiết đáng nói.
Nhưng cũng đúng là có quen, cũng không có hận thù.
Cho nên Trình Lê chỉ nói rất khẽ: “Tốt vô cùng.”
Ba chữ có phần qua loa lấy lệ.
Cô cũng không hỏi: Còn cậu?
Người có chuyện tán gẫu mới cần hỏi ngược lại.
Đàm Khắc đã cảm nhận được sự lạnh nhạt của Trình Lê, anh ta cũng không ôm nhiều hi vọng.
Liên lạc lại là chuyện anh ta chưa từng nghĩ tới bao giờ.
Anh ta vừa suy tư, Trình Lê đã quyết định cúp máy.
Cô làm nền một chút.
Cô nói: “Có việc, cúp trước đây.”
Đàm Khắc lập tức ngăn lại: “Chờ một chút.”
Trình Lê không lạnh lùng như vậy, coi như là giữ lịch sự, chờ anh ta một chút.
Trước đây không có nhiều cơ hội nói chuyện, có lẽ sau này sẽ càng ít hơn.
Đàm Khắc biết câu tiếp theo có lẽ sẽ khiến anh ta và Trình Lê cắt đứt liên lạc lần nữa, nhưng anh ta vẫn muốn hỏi.
Khi ấy anh ta bất ngờ liếc thấy không muốn hiểu, nhưng bây giờ anh ta đã hiểu.
Anh ta đã nhớ mong quá nhiều năm, anh ta muốn biết đáp án.
Cô gái như cô… phải sống thật tốt, cô không thể từ bỏ.
Đàm Khắc hỏi Trình Lê: “Bệnh của cậu… bây giờ đã khỏi chưa?”
Anh ta vừa hỏi câu này, sắc mặt Trình Lê đột nhiên thay đổi.
Trình Lê không muốn nghe.
Thái dương giật rồi lại giật, cô chịu đựng hết thảy cảm giác không kiên nhẫn và phản cảm trong cơ thể nói: “Cậu nhớ nhầm người rồi, tôi chưa từng có bệnh.”
Đàm Khắc còn muốn nói điều gì đó.
Trình Lê đã cúp điện thoại.
Chiếc di động tự động tuột khỏi lòng bàn tay cô, Trình Lê chậm nửa nhịp mới nhặt lên.
Màn hình vỡ rồi, kết thành một tấm mạng nhện.
Không tan nát mà ngược lại cũng kiên cường.
Ánh mặt trời loãng dần.
Trình Lê đứng trước tòa nhà lớn của Max, sờ túi, bên trong không thấy cả bật lửa.
Cô không nhớ mình đã để ở đâu.
Cô cần một ***, hoặc là thứ gì đó khác.
Đi xuống mấy bước, cô lại nhớ Nhậm Tây An bảo cô chờ tại chỗ.
Trình Lê cắn răng hàm, lại ở lại tại chỗ.
**
Khi Nhậm Tây An cầm chìa khóa xe của Lý Thành Khê đi ra, thấy Trình Lê đứng dựa thẳng vào cây trụ trước cửa.
Anh mang một cốc trà nóng từ phòng giải khát nhét vào tay Trình Lê.
Cô thích khoảng lá nổi mượt mà trên nước trà, anh còn nhớ.
Trình Lê liếc nhìn khoảng lá trà kia, rồi liếc nhìn anh, giơ tay nhấp một hớp.
Nhậm Tây An đi về phía trước, Trình Lê vẫn không nhúc nhích.
Nhậm Tây An lại quay đầu: “Vừa đi vừa uống, còn chưa đứng đủ ư?”
Trình Lê đuổi theo anh.
Hai người cùng lên xe, Nhậm Tây An nói: “Đưa em về, nói cho anh biết địa chỉ.”
Trình Lê nói địa chỉ.
Mãi cho đến khi xe dừng bên ngoài tứ hợp viện của cô, ngoài việc chỉ đường, trên đường kẹt xe hai người không nói thêm gì nữa.
Nhậm Tây An tưởng cô đang suy nghĩ, nên anh cho cô không gian. Trình Lê là thật sự không biết nên nói gì, có chút rối loạn, nên cô cũng dứt khoát không nghĩ nữa.
Xuống xe, Trình Lê mới nói: “Nặng lắm, anh xách vào giúp em đi.”
Nhậm Tây An không từ chối, theo cô vào tứ hợp viện.
Đi qua mấy cánh cửa là đến bên ngoài phòng của Trình Lê.
Cả đường đi vào cũng không thấy ai khác, trong sân rất yên tĩnh.
Trình Lê móc chìa khóa mở cửa, Nhậm Tây An xách hành lý của cô vào.
Chờ anh cất đồ xong xoay người, Trình Lê đã đóng kín cửa bật đèn.
Đèn sáng chiếu sáng chiếc giường của cô trong phòng, Trình Lê lại ra tay tắt đèn.
Trên khuôn mặt Trình Lê có vẻ mệt mỏi.
Gió Tây Bắc thổi cô mấy ngày nay, mấy loại phương tiện giao thông giày vò mấy ngày nay, mệt là điều tất nhiên.
Cô cần nghỉ ngơi.
Nhậm Tây An không định tiếp tục dây dưa với cô, chỉ nói: “Mấy câu anh nói, em hãy nhớ kĩ. Suy nghĩ xong rồi, em tới tìm anh.”
Anh xoay người chuẩn bị đi.
Trình Lê giữ anh lại: “Lần đầu tiên tới mà không ngồi thêm chút nữa ư?”
Nhậm Tây An xoay người, Trình Lê đã *** khoác, chỉ mặc áo mỏng bên trong, đang nhìn anh.
Đôi mắt anh tối sầm, từ chối: “Còn lâu mới tối, có việc.”
Một nửa là sự thật, một nửa là mượn cớ.
Anh hiểu tính cách của Trình Lê, ở lại, anh sẽ không toàn thân trở ra dễ dàng như vậy.
Nhậm Tây An xoay người lần nữa, khi định mở cửa mới phát hiện cái khóa bên cạnh chốt cửa đã khóa lại, khóa từ bên trong.
Nhậm Tây An xoay người nói: “Mở cửa ra.”
Trình Lê lắc đầu, nói cho anh biết với vẻ rất lấy làm tiếc: “Hình như quên chìa khóa ở ngoài rồi.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.