Nha Hi vội vàng ôm chặt chiếc gối đứng dậy, đối với Dư Thế Phàm cực kì đề phòng lùi bước vòng về phía sau sofa, với thái độ hiện tại của Dư Thế Phàm việc nói chuyện chắc chắn là vô dụng. Bước chân anh nhanh chóng tiến về phía cô, Nha Hi giống cá mắc cạn thật sự muốn khóc "Dư Thế Phàm, anh đừng có quá đáng."
Chân nhỏ nhanh chóng chạy về phía phòng ngủ, tay còn chưa chạm được cánh cửa, bàn tay to lớn của Dư Thế Phàm đã nắm lấy chốt cửa phòng ngủ, áp sát người cô vào cánh cửa, Nha Hi lập tức xoay người hai tay đẩy anh cách xa một chút. Dư Thế Phàm bắt được gương mặt nhỏ, cúi đầu áp lên đôi môi mềm mại, Nha Hi trừng mắt nhìn gương mặt nam nhân ngay trước mặt.
Cại mở được hàm răng trắng, bắt lấy Chiếc l*** mềm thơm ngọt như kẹo ʍúŧ, Nha Hi không muốn liên tục cự ngậy, gương mặt cô bị giữ rất chặt, chiếc càm bị siết đau, tay còn lại của anh đặt ở sau gáy Nha Hi nâng lên. Cô hoàn toàn không thể tránh đi được nụ hôn của anh, Chiếc l*** mạnh bạo ở trong miệng cô quét qua từng kẽ răng, hơi thở đều bị anh ςướק lấy, môi tê dại bắt đầu sưng lên đỏ mọng.
Nha Hi không thở nổi nữa, hai tay ở trước ng áo sơ mi Dư Thế Phàm túm chặt dần dần thả lỏng, không còn một chút sức lực nào, mềm nhũng như quả bóng xì hơi. Anh mới thả lỏng bàn tay không ghì chặt gương mặt nhỏ nữa, nhẹ nhàng thả ra cánh môi đỏ mọng, do anh dùng lực siết chặt nên vừa bỏ ra càm nhỏ còn hẳn đỏ dấu ngón tay.
Huỳnh Nha Hi không còn lực chống trả, chỉ đứng yên một chổ tựa vào cánh cửa phía sau lưng, đôi mi chất chứa chất lỏng trong suốt đầy tràn đến khi nó rơi xuống, lấp lánh chạy trên gò má một đường thẳng tấp. Cả người run rẩy, hai bàn tay nhỏ chỉ dám túm chặt chiếc váy ngủ, nước mắt trong suốt lấp lánh như hạt thủy tinh ấy, Dư Thế Phàm lặng người tay nâng tay chạm lên cánh môi sưng đỏ, sau đó khẽ lau vết nước trên gò má hồng.
Bàn tay của anh chỉ vừa chạm vào bên má trái của cô, Nha Hi liền rụt người lại, đáy mắt Dư Thế Phàm khổ sở rút tay về "Nghe lời anh một chút được không? Đi về Huỳnh gia ở."
Huỳnh Nha Hi không hiểu anh nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy rất uất ức, cảm thấy bản thân thật giống như đồ chơi của anh, tự tiện chà đạp tùy ý vứt bỏ rồi lại nhặt về "Anh không có quyền quản em đi đâu làm gì cả, chúng ta ly hôn rồi."
"Không quản" Anh không dám quản, đúng là cả hai đã ly hôn bây giờ đối với cô với tư cách để đứng cùng một chỗ với nhau, anh còn không có, anh chính là người thiết kế việc ly hôn này, không phải chỉ một mình cô đau khổ về hôn nhân này "Anh cầu xin em, về Huỳnh gia."
Huỳnh Nha Hi đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn, gương mặt người đàn ông mà cô yêu thương, có một chút hốc hác, uy nghiêm, ngông cuồng trên mặt nhưng vẫn lộ ra một tia khổ sở, Huỳnh Nha Hi lắc lắc đầu "Anh đến chỉ để nói chuyện này, bây giờ anh đi về được rồi."
"Em nhất quyết không nghe?" Dư Thế Phàm khẽ thở ra một hơi nặng nề, Nha Hi buồn cười xót xa lặp lại một lần nữa, đôi mắt to tròn chỉ toàn là sương hoa bao phủ "Chúng ta ly hôn rồi, không việc gì em phải nghe anh, anh bây giờ tự do muốn ở bên cạnh ai thì bên cạnh... Em bây giờ cũng tự do muốn ở đâu thì ở..."
Giọng nói ngọt ngào xác định lại mối quan hệ tan vỡ của hai người, từ ngày cuối cùng chính ở căn phòng này, hôm đó cô bảo ly hôn, anh cũng bảo cô viết đơn. Sau đó cả hai không có gặp nhau, lần gặp lại đầu tiên sau hai tháng lùm xùm là ở chỗ toà án, cô có hỏi câu nói "Cả đời cũng không ly hôn" ấy chỉ là giả dối, anh không có trả lời. Sau đó một tháng mới gặp lại ở nơi này, có vẻ như giữa hai người đến tận bây giờ vẫn chưa có câu nói xác định lại rõ ràng.
Đầu ngón tay khẽ run, Nha Hi túm chặt chiếc váy đã sớm nhăn nheo, trái tim đau đớn rỉ từng giọt máu "Thế Phàm chúng ta đã không còn quan hệ."
"Ừ" Dư Thế Phàm cong môi cười, một nụ cười tựa như không cười đầy phiền muộn, nó khiến cho kẻ nhìn thấy tâm phiền ý loạn bởi vì trong phút ấy rất bi thương, quay bước rời đi, khoảnh khắc bóng lưng cô độc ấy rời đi từng bước, trái tim cô như ૮ɦếƭ lặng, cho đến khi bóng dáng ấy rời đi khỏi, mùi hương của anh cũng chẳng còn vươn lại nữa. Huỳnh Nha Hi lúc này như đứa ngốc tựa vào cánh cửa bật cười, nước mắt tích tụ đầy cả hai hốc mắt rơi mãnh liệt, nóng hỏi cả hai khoé mắt.
Không sai, chúng ta bây giờ không có quan hệ, anh không cần quản cô làm cái gì, ở đâu, giống như việc cô cũng không cần phải nghĩ anh bây giờ ở cạnh ai hay bên cạnh người con gái nào. Bởi vì chúng ta không có quyền can thiệt vào nhau nữa, đã không còn tư cách gì để nhúng tay vào.
Đau lòng nhất không phải câu nói "Chia tay" hay "Ly hôn", đau lòng nhất chính là nói với người thương "Chúng ta không còn quan hệ."
Còn tiếp...
_ThanhDii
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.