" Lâm Tố Như , cô giỏi lắm "
Hắn hằng giọng, khuôn mặt lạnh băng trừng mắt nhìn cô
Haha - cô cười chua chát
" Vậy thì sao, không phải vì anh ấy đi du học thì có lẽ.... "
" Tôi và anh ấy đã là vợ chồng rồi "
cô nhìn người con trai trước mặt dối lòng mình nói
" cô... "
" Câm Miệng lại cho tôi "
" Cô đang hối hận khi lấy tôi? "
Anh vẫn vậy vẫn lạnh lùng nói dù trong lòng có chút nhói đau , tâm tư không ngừng đấu tranh
Lâm Tố Như , cô ta vốn không yêu mày
Cô ta chỉ lấy mày vì tài sản thôi
" Đúng vậy " cô dứt khoát trả lời
" Tôi hối hận... Rất hối hận "
" Cô.... "
" Được lắm "
" Về nhà sẽ biết tay tôi "
anh nghiến răng hung hăng chậm rãi nói từng chữ rồi một lần nữa kéo tay cô đi
" Buông ra "
" Xin anh hãy tự trọng " cô tái mặt, nước mắt không tự chủ tuôn rơi
Haha - anh cười mỉa mai
" Tự trọng? "
" Tôi cần gì tự trọng ...cô nên nhớ cô vẫn còn là vợ tôi? "
Anh có chút ngạc nhiên khi nghe câu nói của cô, nhưng vẫn với khuôn mặt vô cảm nhìn người con gái gầy gò trước mắt
" Vậy thì ly hôn đi "
Cô đau đớn từng chữ nói ra. Có lẽ ly hôn sẽ là con đường tốt đẹp hơn. Con cô sẽ không đau khổ khi có gia đình không hoà thuận... Còn nếu cô ở lại thì cũng không sống nổi với Tuệ Lam ả bạn thân đê tiện ấy
Haha ...
" Giờ mới chịu ly hôn sao? "
" xin lỗi cô tôi đã đổi ý rồi "
"Cô đừng mơ tưởng thoát khỏi tôi Lâm Tố Như"
" Anh đồ khốn nạn " cô tức giận hét lớn
Anh cười lớn càng xiết chặt tay cô hung hăng bước ra khỏi quán , đẩy cô vào ghế sau đập mạnh chân ga đi mất
~~~~
Lúc này Tề Nghiêm mới hoàn hồn vì câu nói vừa nghe từ cô . Cậu không ngờ cô cũng yêu mình nhưng lên tiếng thì cô đã bị người đàn ông khác dẫn đi mất. Trái tim anh một hồi đau đớn lẳng lặng bước đi.....
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.