Bước dưới ánh trăng trở về phủ, trên mặt Vân vĩ lang không còn vẻ vân đạm phong khinh thường ngày. Tâm tư trĩu nặng, lúc nhớ đến sắc hoa đào rực rỡ, lúc lại nhớ đến lời nói của Thư Đường. Đến phố Lâm Giang, hắn mới gắng gượng lấy lại tinh thần. Mở quạt ra phe phẩy, Vân Trầm Nhã đang chuẩn bị suy xét lại lời nói của Thư Tam Dịch ngày hôm nay, đột nhiên nghe thấy tiếng xôn xao ở đầu đường cách đó không xa.
Chỗ đang xảy ra rối loạn chính là tiệm trà ở thành Đông. Ban đêm đã gần đến giờ Hợi, như thường lệ thì khu phố Lâm Giang này đã sớm trở nên yên tĩnh. Sói cảm thấy nghi ngờ, bèn bước đến phía trước giúp vui. Một vòng người đang bao vây bên ngoài tiệm trà, chưởng quỹ đang đứng bên trong phát biểu. Hai cha con nhà họ Lương đứng một bên, mặt mày lo buồn rầu rĩ, lòng nóng như lửa đốt.
Vân vĩ lang vẫn thường hậm hực chuyện lúc trước, nhưng nay thấy bộ dáng suy sụp thất bại của già trẻ bé lớn Lương gia - chủ tiệm trà thành Đông, hắn không khỏi cảm thấy vô cùng vui vẻ. Hắn đứng trước cửa ló đầu vào ngó nghiêng xem một hồi lâu, đợi tâm tình mình thoải mái hả hê xong, lúc này mới vui sướng khi người khác gặp họa trở về Vân phủ.
Trong Vân phủ đốt đèn sáng rực, Bạch Quý và Tư Không, Tư Đồ đang chờ ở đại sảnh. Sói thảnh thơi tiến vào, hứng chí bừng bừng hỏi liền: "Hôm nay các ngươi thừa dịp ta không có ở nhà, lẳng lặng làm cho tiệm trà thành Đông đóng cửa, phải không?"
Ba người bọn Tư Không Hạnh sửng sốt, không biết trả lời như thế nào.
Sói gấp quạt lại gõ mạnh vào lòng bàn tay, vẻ mặt thương xót tiếc nuối sâu sắc: "Ta mới vừa gặp cha con nhà họ Lương ngoài kia, điệu bộ coi thật là đau khổ. Tại sao ba người bọn ngươi không cho người ta cơ hội phản kháng lại chứ, trực tiếp một phát như vậy đâu có đủ sảng khoái? Hử?"
Lời vừa dứt, Bạch Quý cảm thấy oan khuất, không kềm được bèn giải thích: "Đại công tử, thật ra vụ này không phải là..."
Nói chưa xong, lại nghe Vân vĩ lang thở dài một hơi. Vén vạt áo ngồi xuống, hắn bưng tách trà lên nhấp hai ngụm, chân thành nói: "Gi*t gà thì phải nhổ từng cái lông, làm thịt cá thì phải lóc từng mảnh từng mảnh vảy. Xúc phạm người ta cũng phải theo đạo lý như vậy. Cái lạc thú trong đó chính là lúc chúng phản kháng lại sự chèn ép, chúng giãy dụa lại sự khi dễ. Còn quá trình này của các ngươi, trực tiếp một đao đã chảy máu sạch sẽ, chẳng có gì thú vị cả."
Nghe xong, ba người bọn Tư Không Hạnh trong lúc nhất thời lại không biết nói gì.
Vân vĩ lang chậm rãi thưởng thức từng ngụm trà xong, lại bốc hai miếng bánh đậu xanh đưa lên miệng. Thấy ba người bọn họ vẫn đứng thất thần, bèn ách xì một cái, đòi về phòng ngủ sớm.
Mãi đến lúc này, Tư Không Hạnh mới hoàn hồn có phản ứng. Tiến lên hai bước chắp tay lại, hắn nói: "Đại công tử, mặc dù việc kinh doanh của tiệm trà đó gặp rắc rối, nhưng cũng không phải do bọn ta gây ra."
Vân Trầm Nhã ngừng bước lại.
Cũng phải. Hôm nay trước khi hắn ra khỏi cửa, Bạch Quý còn nói với hắn là thủ đoạn buôn bán của cha con nhà họ Lương rất điêu luyện, thường mua đứt nơi cung cấp lá trà, nên muốn làm tiệm trà thành Đông đóng cửa không phải là chuyện dễ dàng ngày một ngày hai.
Vân vĩ lang quay đầu lại, quét mắt liếc nhìn ba người bọn họ, tìm một cái ghế ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Có việc gì thì cứ nói đi."
Lúc này, Vân Trầm Nhã thu lại vẻ đùa cợt hàng ngày, cả người tản ra một loại phong thái uy nghiêm khiến người khác phải kính sợ. Bạch Quý thấy vậy, vừa đặt sổ sách trước mặt hắn vừa nói: "Đại công tử vốn phân phó lão nô tìm một thương nhân chuyên kinh doanh trà để hợp tác cạnh tranh chống lại tiệm trà ở thành Đông. Chiều hôm nay lão nô đi chuẩn bị việc này, không ngờ trước đó không lâu đã có một thương gia âm thầm ra tay chặt đứt hết nguồn cung cấp lá trà của tiệm trà thành Đông."
Tư Không Hạnh nói: "Không sai, hôm nay khi thuộc hạ đi điều tra manh mối các cuộc giao dịch Bắc Nam, cũng phát hiện ra có một tiệm tên là xưởng trà Tây Lâm đã mua đứt nguồn cung cấp lá trà của tiệm trà thành Đông. Kỳ quái hơn nữa là, lúc đầu xưởng trà Tây Lâm này trên thị trường cũng chẳng có danh tiếng gì. Thuộc hạ điều tra thêm, phát hiện xưởng trà này rất nhỏ, mới thành lập hồi xuân này."
Vân Trầm Nhã nghe xong, không khỏi nhướng mày lên.
Thật ra chuyện này cũng chẳng có gì khó hiểu cả. Nếu là một xưởng nhỏ tầm thường, làm gì có tài lực và nhân lực để cắt đứt đường sống của tiệm trà thành Đông? Chỉ có thể có một nguyên nhân duy nhất: đứng phía sau xưởng trà nhỏ này nhất định là một nhân vật tầm cỡ.
Còn một điểm không thể không nhắc đến. Trong kinh doanh, dù là mua bán nhỏ hay lớn, ban đầu đều lấy việc đặt nền móng làm chủ yếu, tuyệt đối làm gì có đạo lý tiêu phí một lượng lớn tài lực mua đứt cơ nghiệp của người khác. Mà chỗ kỳ lạ là xưởng trà Tây Lâm này vừa mới thành lập đã trực tiếp đối nghịch với tiệm trà thành Đông.
Huống chi, hiện nay ở Kinh Hoa thành, chỉ cần là người làm ăn buôn bán đều biết tiệm trà thành Đông đối đầu với Đường Tửu hiên. Lúc này xưởng trà Tây Lâm đối nghịch với tiệm trà thành Đông, không thể nghi ngờ gì nữa là muốn trợ giúp Đường Tửu hiên một tay.
Vân vĩ lang thấy thật buồn cười. Tuy là hắn biết không ít nhân vật tai to mặt lớn trong Nam Tuấn quốc, nhưng cũng chả có ai nhàn rỗi dư hơi mà đấu đá trong việc làm ăn vụn vặt chốn phố phường bình dân này.
Cho nên, chuyện này chứng tỏ rằng người đứng đằng sau xưởng trà Tây Lâm nhất định là đã biết được thân phận của Vân Trầm Nhã, trước ra sức giúp hắn, sau tất muốn lợi dụng thân phận thật của Vân Trầm Nhã hắn mà đặt giao dịch.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Vân vĩ lang cũng hòa hoãn hơn. Hắn liếc mắt một cái dò xét Bạch Quý, cười nói: "Vậy không tốt sao? Ta vốn bảo ngươi tìm một thương hộ hợp tác, kết quả là tối đến đã có người dâng lên tận cửa, không phải đã giảm bớt việc cho ngươi sao."
Bạch Quý lo lắng nói: "Đại công tử, xưởng Tây Lâm có thể không nói tiếng nào đã cắt đứt việc buôn bán của tiệm trà thành Đông, với nhân lực tài lực như vậy không phải người bình thường nào cũng có thể làm được. Lão nô lo rằng bọn họ chắc đã biết thân phận thật của chúng ta, nên mới lựa chọn cùng..."
"Không cần lo lắng." Vân Trầm Nhã cắt lời lão.
Thật ra tóm tắt lại ý của Bạch Quý là muốn nói – nếu hiện giờ để lộ ra thân phận thật của bọn họ quá sớm, sau này làm việc sẽ khó khăn hơn. Nhưng sau này..., Vân Trầm Nhã cũng không muốn che giấu về thân phận của mình nữa.
"Hành động của xưởng trà Tây Lâm lần này tất có ý đồ gì đó. Chi bằng chúng ta cứ ngồi mát ăn bát vàng, đợi bọn họ xong việc, chắc chắn sẽ tự động đến đây ra điều kiện giao dịch, đến lúc đó tính cũng không muộn."
Bạch Quý nghe xong, trong lòng thầm lo lắng. Nhưng nghĩ lại, lúc này cũng chỉ có cách đó mà thôi, lấy tĩnh chế động.
Không ngờ, Tư Đồ Tuyết lại lên tiếng phản bác nói: "Lời của Đại công tử mặc dù không phải không có lý, nhưng chúng ta muốn thâu tóm tiệm trà thành Đông là vì muốn khuếch trương thế lực của mình, từ đó điều tra nơi cất giấu Liên Binh phù cũng dễ dàng tiện lợi hơn."
"Nhưng hiện nay, chúng ta cũng biết muốn tra ra Liên Binh phù, nhất định phải nắm trong tay manh mối giao dịch Bắc Nam. Mà lúa mì Thanh Khoa dùng để ủ rượu Trầm Đường chính là xuất xứ từ cuộc giao dịch Bắc Nam này. Nếu việc rượu Trầm Đường còn chưa sáng tỏ, mà nguồn gốc ủ rượu Đại công tử còn chưa điều tra ra được, lúc này chúng ta để lộ thân phận, khó tránh khỏi sẽ đả thảo kinh xà."
Nói xong, Tư Đồ Tuyết ngẫm nghĩ, lại giải thích tiếp: "Thuộc hạ cũng không phải có ý trách cứ gì Đại công tử. Nhưng Tư Không từng nói với thuộc hạ, bảo Đại công tử hỏi bí phương ủ rượu từ nơi Thư Đường là một chuyện rất khó xử. Vì Đại công tử đã từng làm chuyện có lỗi với tiểu Đường cô nương, cho nên lần này, ngài cũng không muốn lợi dụng nàng, thương tổn nàng nữa. Thuộc hạ nghĩ, Đại công tử có ý như thế cũng là chuyện rất bình thường, nhưng nếu đã không lấy được bí phương ủ rượu, vậy chúng ta cứ tạm đừng để lộ thân phận, âm thầm tra xét sẽ hay hơn."
Tư Đồ Tuyết tính tình thẳng thắn chính trực, nói câu này không có ý gì khác, nhưng người ngoài nghe được, lại nghiền ngẫm ra một chút ý tứ thú vị khác.
Bạch Quý nghe xong sửng sốt, ánh mắt sáng rỡ đầy ý vị dừng trên người Vân Trầm Nhã.
Vân vĩ lang có tật giật mình, ho khan hai tiếng, thờ ơ nhìn về phía Tư Không Hạnh.
Tư Không Hạnh xoa xoa thái dương, gục đầu xuống.
Trong khoảnh khắc, không khí đại sảnh Vân phủ vô cùng cổ quái.
Một lát sau, Vân Trầm Nhã gạt trà trong tách, đột nhiên nói: "Không cần giấu nữa, sau này lộ thân phận làm việc sẽ có chút gian nan mà thôi."
Tư Đồ Tuyết sửng sốt.
Lại thấy Vân Trầm Nhã đặt tách trà sang bên cạnh, đứng dậy đi vào trong phòng. Đi được hai bước, hắn ngừng lại, xoay lưng nói: "Kể từ nay, thân phận chúng ta hoàn toàn bại lộ. Như thế không tránh khỏi sẽ phải gặp nguy hiểm, không những chỉ có mình ta, mà ngay cả các ngươi cũng vậy. Các ngươi có thắc mắc gì không?"
Nghe xong, bọn Tư Đồ Tuyết ba mặt nhìn nhau, giây lát sau, bọn họ cùng lên tiếng: "Thuộc hạ cẩn tuân theo lời phân phó của Đại công tử, tuyệt không có nửa điểm dị nghị."
Vân Trầm Nhã nghe vậy, cười cười, khẽ phất tay áo, thảnh thơi vui vẻ bỏ đi.
Tư Không Hạnh sửng sốt đứng lặng tại chỗ một lát, đột nhiên dường như nhớ đến chuyện gì đó, vội vã chạy theo.
Từ đại sảnh đến phòng trong phải qua một hành lang gấp khúc. Nơi khúc quanh của hành lang, dưới ánh trăng bàng bạc, Vân Trầm Nhã đã tháo xuống chiếc mặt nạ dịch dung, đang ngẩng đầu lên ngắm trăng.
Tư Không Hạnh đứng cách đó không xa, một lát sau, hắn không nhịn được hỏi: "Đại công tử làm vậy, là vì... tiểu Đường cô nương?"
Thân hình Vân Trầm Nhã khẽ cứng lại. Trầm mặc một lát sau, hắn cười nhạt, nụ cười như tan ra dưới ánh trăng: "Tư Không, ta làm việc gì cũng đều cẩn thận, lấy thắng lợi làm niềm vui. Nhưng cho đến ngày hôm nay mới phát hiện ra như thế không thú vị như ta nghĩ."
"Lãnh thổ ngàn dặm của Thần Châu trong tay, giang sơn vạn quân trên vai, nhưng trong lòng ta lại tràn đầy hối hận. Đúng với thiên hạ nhưng lại có lỗi với chính bản thân mình."
Lời nói tuy nhẹ, nhưng Tư Không Hạnh nghe xong, trong lòng không khỏi nặng nề xuống. Hắn nhớ lại hai năm trước lúc bọn họ còn chưa về Anh Triêu quốc.
Khi đó, mỗi đêm Vân Trầm Nhã không ngủ được. Khoác thêm áo choàng, lẳng lặng đến trước sân ngắm trăng như đêm nay. Khi nào Tư Không Hạnh bắt gặp, sẽ khuyên hắn đi nghỉ sớm. Lúc đó, Vân vĩ lang sẽ hứng chí bừng bừng kể từng chuyện, từng chuyện cho hắn nghe, tinh tế tỉ mỉ, đơn giản chỉ là về tiểu Đường, lại có khi là về Cảnh Phong.
Thật ra Vân Trầm Nhã hiền lành cũng được, giả dối cũng được, sống cả đời cho đến nay cũng chỉ là một người cô độc rất đáng thương. Trong đầu đều ngập tràn về chuyện của giang sơn xã tắc, chỉ chừa lại một không gian nhỏ cho chính mình. Mà trong không gian kia lại tràn ngập hình bóng của hai người, một là huynh đệ của hắn, còn người thứ hai, chính là người duy nhất hắn yêu suốt cả đời này.
Vì thế cũng chỉ khi đêm dài, hắn mới có thể thả lòng nhớ đến bọn họ. Thời gian đó, bên cạnh hắn không có tiểu Đường, còn Cảnh Phong thì sinh tử không rõ. Mỗi đêm đều nghĩ đến chuyện cũ rồi mới ngủ, thật ra là hắn sợ sẽ thật sự mất đi bọn họ.
Vân Trầm Nhã thản nhiên nói: "Trước đây ta hay nói là Cảnh Phong tính tình quá xúc động. Hôm nay nghĩ lại, cảm thấy hắn làm như vậy, cũng không phải là hoàn toàn không thể thực hiện được. Ta muốn mạo hiểm một lần, giang sơn ta muốn bảo trụ, nhưng tâm nguyện của mình ta cũng muốn hoàn thành. Cho dù hai chuyện này có trái ngược hoàn toàn với nhau, nếu không thử một lần, ta sẽ hối hận."
Đúng vậy a, ngay cả mảnh vườn hoang phế kia cũng đã nở rực hoa đào, tại sao bản thân mình lại không thể thử một lần chứ?
Tư Không Hạnh trầm ngâm một hồi, đột nhiên ôm quyền nói: "Đại công tử có thể nghĩ được như thế, thuộc hạ cũng cảm thấy rất vui mừng."
Vân Trầm Nhã sửng sốt, nhíu mày nhìn hắn.
Tư Không Hạnh nói: "Mặc dù quyết định lần này của Đại công tử sẽ khiến thân phận của bọn ta trực tiếp lộ ra ngoài. Nhưng Tư Không đã theo Đại công tử lâu ngày, chưa bao giờ thấy Đại công tử tính sai. Dù có gặp hiểm trở phải máu chảy đầu rơi, Tư Không thân là hộ vệ của Đại công tử nhất quyết cũng không chối từ."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.