Sấm lớn đùng đùng.
Một tia chớp kinh khủng như xé rách nền trời.
Mưa lớn đến không thấy được người.
Lửa lớn trên du thuyền nhanh chóng được dập tắt, khói đen nồng nặc bay tuôn ra bên ngoài, đầy đáng sợ.
Chiếc du thuyền này có trình độ sản xuất tàu thủy hạng nhất thế giới, vì vậy tính an toàn tuyệt đối cao, dù dưới tình hình đã bị Trần Kiệt phóng hỏa, cháy lớn như vậy, nhưng thế lửa cuối cùng vẫn không thiêu hủy được toàn bộ con tàu.
Lúc mọi người còn chưa hết kinh hồn, không định quay lại khoang thuyền thì nhìn thấy.
Nơi phòng khiêu vũ lúc này chỉ còn là một đám cháy đen xì.
Tim Lương Minh Phương đập không ngừng, cô nhìn cảnh tượng trước mắt, toát cả mồ hôi lạnh.
"Oa...oa...oaoaa.." Nhóc con Diệp Lạc Thiên được Đặng Đình Phi ôm lúc này, òa khóc.
Tiếng trẻ con khóc lớn, hòa vào cảnh tượng phòng nhảy bị thiêu lụi tàn, khiến mọi người ở đây không khỏi khó chịu.
Lương Minh Phương từ trong tay Đặng Đình Phi ôm Diệp Lạc Thiên dỗ dành.
Cô ngẩng đầu, bắt đầu đếm người: "Lộ Hà, Trần Phong, Vũ Minh Thiên, Quách Vân, đếm luôn cả tên chồng cô vào."
Cô đếm trước sau một lần, bỗng nhíu mày, "Từ Lạc và Diệp Thành đâu?"
Đặng Đình Phi cao giọng gọi lớn về phía sau, "Diệp Thành, Từ Lạc!"
Nhưng không một câu trả lời.
Mọi người ở đây đều hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ đều quen biết Từ Lạc và Diệp Thành, nhìn nhau muốn gọi một tiếng, nhưng chờ cả bọn mặt đối mặt nhìn một vòng lại không tìm được người.
Trong lòng Lương Minh Phương liền sinh ra chúy sợ hãi: "Từ Lạc! Diệp Thành!"
Đúng lúc này có một thủy thủ trưởng trong đoàn chạy nhanh vào, trên mặt không còn chút máu, ngay cả môi cũng tái nhợt, thanh âm người đó run rẩy nói: "Đặng....Đặng tổng, Diệp tổng và phu nhân ngài ấy, bọn họ....bọn họ rơi xuống biển rồi."
"Anh nói cái gì?" Hai mắt Lương Minh trợn to kinh hãi.
"Có một tên điên giằng co với Diệp tổng, Diệp tổng bị thương, tên điên đó kéo ngài ấy cùng rớt xuống biển.
Phu nhân Diệp tổng không kịp chờ chúng tôi, cô ấy túm lấy áo phao cứu sinh, nhảy xuống theo.
Chúng tôi...chúng tôi..."
Cả đám người Đặng Đình Phi, Lương Minh Phương, Trần Phong, Lộ Hà, Vũ Minh Thiên và Quách Vân đều ngây ngốc.
Lương Minh Phương sững cả người, cảm giác đầu mình như bị băng tuyết đông lại, máu toàn thân như bị đóng băng trong nháy mắt.
Đợi đến lúc cô kịp phản ứng, cô liền ôm Diệp Lạc Thiên, giống như bị phát điên chạy đến chỗ boong tàu còn đang mưa tầm tã.
Tiếng sấm vẫn đùng đùng rền vang không ngừng, tia chớp đan xen nháy giật sáng loáng, uy nghiêm của thiên nhiên thật khiến lòng người hoảng loạn.
Biển rống gào thét sóng dữ dội cuộc lên sôi trào trong đêm đen nồng đậm y hệt một con quái vật hung ác muốn nuốt hết con mồi.
"Dừng thuyền lại đi, cứu người, các người cứu họ đi chứ?" Lương Minh Phương gào lên, đôi mắt toàn là tia máu.
"Không được, không thể dừng lại đâu." Một thuyền viên đầy kinh nghiệm trên hàng hải, trên mặt toàn là nước mưa hô to đáp.
"Bây giờ bão trên biển quá mạnh, phải đổi đi ngược chiều gió, để tránh đỉnh sóng đập vào khu nguy hiểm.
Nếu không....nếu không cả con tàu sẽ bị lật úp toàn bộ."
"Vậy các người cứ để bạn tôi chìm dưới biển thế sao?" Thanh âm Lương Minh Phương bén nhọn, "Các người không cứu người, mà cứ vậy nhìn bọn họ đang sống sờ sờ, cư nhiên ૮ɦếƭ chìm trong biển!?"
Thuyền Viên kia không thể phản ứng, chỉ có thể tùy ý đứng dưới mưa cùng cả đoàn mà để mưa lớn xối thẳng vào mặt.
Lương Minh Phương ૮ɦếƭ lặng, cô giống như cái xác vô hồn xoay người nhìn hải vực đang sôi trào dữ dội.
Sóng lớn như thế, nhân viên cứu hộ khẳng định sẽ không có cách nào cứu người nữa, thuyền cũng không thể dừng lại, một khi dừng lại sẽ bị bão đánh úp, như vậy thì cả con thuyền và mọi người trên tàu cũng sẽ bị chôn cùng.
Tại sao?
Tại sao chứ?
Trong cổ họng Lương Minh Phương ứ nghẹn, dưới ánh nhìn của cả đám người, cô suy sụp quỳ xuống, bật khóc nức nở, gào lên:
"Trời ơi, tại sao lại làm thế? Tại sao lại đối xử với bạn của con như vậy?" Giọng Lương Minh Phương càng thêm bi ai, cô khóc đến cực kỳ thảm thiết, "Con trai họ còn chưa đầy 1 tuổi kia mà, thằng bé còn chưa kịp gọi một tiếng ba mẹ, tại sao người lại tàn nhẫn như thế? Tại sao?"
Lương Minh Phương vừa nghĩ đến Diệp Thành và Từ Lạc cứ như vậy ở trong biển lạnh lẽo không có bất kỳ năng lực nào kháng cự nào, bị biển sâu nuốt vào, trong lòng liều ૮ɦếƭ nhớ con trai, nhưng vẫn bị nước biển lạnh giá từng chút một nhấn chìm....!
Cô khóc đến cả người run lên lẩy bẩy....!
Đặng Đình Phi vội chạy tới ngồi xổm xuống ôm lấy Lương Minh Phương, mưa to tạt nước ướt hết cả người anh.
Trên khoang thuyền một bề yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa dữ tợn nện từng trận xuống boong thuyền kêu dữ dội.
Còn có cả tếng khóc thê lương của Lương Minh Phương hòa vào tiếng khóc oa oa của nhóc con Diệp Lạc Thiên.
Thằng bé được Lương Minh Phương ôm trong ng, lấy khăn che chắn cẩn thận, nhưng vì những thanh âm kia quá lớn, khiến nhóc con sợ sệt, theo bản năng khóc lên, cả đám người nghe thôi cũng thấy nhói lòng...người nào cũng nước đầy mặt, là nước mưa kèm theo nước mắt...!
Du Thuyền đội mưa bão vượt qua nguy hiểm trước mắt trùng trùng.
Đám người Đặng Đình Phi nhìn con tàu lướt xa dần chỗ hải vực, nơi Từ Lạc và Diệp Thành rơi xuống, lòng không khỏi chua xót...thương cho nhóc con Diệp Lạc Thiên.
Nếu như.....chỉ là nếu như!
Nếu như số trời đã định, vậy thì....cả đời này bọn họ và thằng bé có phải sẽ không bao giờ gặp lại Từ Lạc và Diệp Thành nữa sao?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.