Thời gian như ngừng trôi, không khí cũng tựa như bị đông cứng lại!
Tuyết Mộc Huệ thề rằng, hôm nay thực sự là một ngày ngựng ngùng, lúng túngnhất trong cuộc đời của cô.
Bỗng có một người đẹp bất ngờ ngã nhào vào lòng mình làm cho Ngô Nhật Phong bị dọa hú vía. Cách chào hỏi này….có chút đặc biệt nha! Cách ăn mặc có chút…thiếu vải!
Anh không phải cố ý nhìn vào đường rảnh quyến rủ ở trước ng của cô, phần Dưới v'y ngủ ẩn hiện màu trắng trong của ***.
Anh không cố ý cảm nhận làn da trơn bóng như sữa cùng vòng eo mảnh mai của cô.
Cũng không cố ý để cho mái tóc dài của cô bởi vì hoảng sợ càng làm cho khuôn mặt trở nên quyến rũ cùng với đôi môi mềm mại, ươn ướt và đỏ mọng hấp dẫn mình.
Càng không…cố ý thở dốc, nơi nào đó trong cơ thể chợt cảm thấy bất thường.
Tuyết Mộc Huệ sợ đến ngây ngốc, hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào, vẫn duy trì dáng vẻ sợ hãi để mặc cho anh ôm lấy mình.
Cho đến khi bị một lực từ cánh tay của ai đó kéo cô vào trong lòng, đem chiếc áo vest lớn khoác lên người cô.
Lúc này cô mới tỉnh lại, nhận thức được lúc nãy vừa xảy ra chuyện gì, xấu hổ đến mức không biết nên làm gì.
Do đồ ngủ quá lộ liễu, cũng may bên trong có mặc nội y, nếu không cô đã bị một người đàn ông khác nhìn thấy hết rồi còn gì, đã vậy còn ở trước mặt chồng mình nữa chứ!
Tuy nhiên ngay cả như thế, cô vẫn lúng túng muốn chui xuống đất để thoát khỏi chỗ này. Anh ấy là người bạn thân nhất của anh, bảo cô sau này phải đối mặt với anh như thế nào đây!
Khi cơ thể mềm mại đó rời khỏi ***g ng của mình, Ngô Nhật Phong có chút nuối tiếc.
Tuy nhiên chỉ trong vòng một phút anh đã trở lại bình thường, bình tĩnh đút tay vào trong túi quần, còn nói đùa để làm giảm bớt không khí lúng túng.
"Đây không phải là kim ốc tàng kiều trong truyền thuyết hay sao? Tình cảmvợ chồng đừng nên quá tốt như vậy chứ! Mình sẽ ghen tỵ nha…."
"Em dâu à, lần trước trong hôn lễ chỉ chào hỏi qua loa, vẫn chưa chính thức giới thiệu với em! Anh là bạn chí cốt của Hạo, do thằng bạn này cần anh nâng đỡ công ty! Muốn anh góp sức nên hiện giờ, anh là tổng giám đốc phòng tài vụ của tập đoàn đa quốc gia Lâm Thị, rất vui khi được biết em!"
"…Dạ! Chào, chào anh! Thật ngại quá, em..."
Tuyết Mộc Huệ vừa run rẩy đưa tay ra, thì bàn tay to lớn của Ngô Nhật Phong lập tức bị đẩy ra mạnh.
Lâm Thừa Hạo không kiên dè hạ lệnh đuổi khách.
"Đã tối như vậy rồi còn chướng mắt ở lỳ nhà người khác, cậu mau về đi!"
Không phải kêu anh đến uống R*ợ*u sao? Như thế nào lại trở thành anh ở lỳ nhà cậu ta? Chưa gì đã trở mặt rồi sao? Ngô Nhật Phong câm nín.
Tên này rõ ràng đang khó chịu đây mà, anh cũng không có hứng thú làm bóng đèn.
"Ít nhất cậu cũngphải để tôi thay đồ trước đã!"
Trong lúc mở cửa tủ quần áo cũng không quên chế giễu.
"Sẽ không bay ra thêm một cô nữa chứ? Mình không thể chịu đựng nổi nữa đâu nha…"
Đáp lại anh là một ánh mắt tựa như dao.
"Chỉ nói giỡn thôi mà, đôi lúc cũng phải hài hước một chút chứ nhỉ?"
Ngô Nhật Phong lắc đầu cười rồi đi ra ngoài.
Khi cửa khép lại, nụ cười cũng tắt hút.Đêm nay, lại có một người phải chịu đau khổ rồi! Anh là một người ngoài, muốn giúp cũng đành lực bất tòng tâm.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.