Báo vương nhếch miệng, gương mặt trắng nõn hơi cúi xuống cổ của cô hít sâu.
Miệng cô há to nhưng không hiểu tại sao lại không nói được. Chẳng lẽ tên này định *** cô? Đừng nha... Diêm vương mĩ nam cô còn chưa ăn được nên chưa thể thất thân nha.
Hai tay báo vương siết chặt lấy hai tay cô. Hắn cúi xuống định chạm vào môi cô nhưng cô nghiêng đầu lé tránh.
- Ta không đẹp sao? Ngươi không thích?
- Đẹp thì có đẹp nhưng quá lưu manh! Buông tôi ra ngay... tên khốn này...
Báo vương sững sờ. Hắn tính thời ***iờ đã hơn 1000 ngàn tuổi. Nhưng chưa có một nữ nhân nào lại có thể sỉ nhục hắn như người con gái Dưới ***. Hắn đường đường là Tôn Ngạo, là đấng Báo Vương của Thụy Tộc. Vậy mà lại bị sỉ nhục?
Hoa Phỷ tỷ thường mang đến cho hắn những thiếu nữ của hồ tộc. Sao hiện tại người con gái trước mặt hắn lại không có ngửi ra mùi đặc trưng của hồ tộc? Chẳng lẽ là giống tộc khác?
Báo vương suy nghĩ một hồi rồi đứng dậy buông cô ra. Thoắt cái không biết hắn lấy từ đâu một bộ y phục đen mặc lên người. Dáng vẻ oai hùng tôn nghiêm hiện rõ. Hắn là Tôn Ngạo.
- Ngươi là người tộc nào? Ta chưa ngửi thấy mùi của ngươi bao giờ!
Mùi? Cô nghe vậy ngửi ngửi cả cơ thể mình nhưng chẳng phát hiện ra mùi nào mà Tôn Ngạo nói. Bất giác cô mới ngớ người ra mới nhận thức được hắn là báo thành tinh.
- Ta là con người.
- Loại người thấp kém!
Gương mặt cô cau có. Dám nói cô là loại người thấp kém. Nếu không phải gặp sự cố thì cô cũng chẳng hơi đâu đến cái nơi quỷ quái này...
Cô đứng dậy, toan định bỏ đi bỗng một luồng gió lạnh ùa tới. Bóng hình Diêm vương đại nhân xuất hiện. Hắn đi tới trước mặt, lo lắng.
- Có sao không? Bị thương không?
Sự quan tâm lo lắng này của Diêm đại nhân suýt làm cô cảm động rớt nước mắt. Chẳng lẽ Diêm vương đại nhân thích cô rồi nên mới ân cần lo lắng như thế. Trong lòng hiện tại tràn ngập sự suиɠ sướиɠ.
Báo vương nhíu mày nhìn hai con người đang quan tâm ân cần phía kia.
Bất giác bàn tay Tôn Ngạo siết chặt. Trong địa bàn của hắn mà không coi hắn ra gì. Nhưng hắn chợt dừng động tác khi phát hiện ra kí hiệu trên trán của Diêm đại nhân. Đó là ám hiệu đặc quyền biểu tượng của người đứng đầu ma giới....
Diêm đại nhân không thèm liếc mắt với bất cứ thứ gì. Hắn thản nhiên ôm lấy cô vụt đi như một cơn gió. Tôn Ngạo đứng đó, lúc này Hoa Phỉ dẫn 2 người con gái tới với vẻ mặt hoảng hốt.
- Tôn Ngạo, cho tỷ xin lỗi vì tại bận một số việc nên đến muộn... mà... đệ sao thế?
Tôn Ngạo lặng người vẫn nhìn chằm vào chỗ vừa nãy cô đứng mà không màng tới xung quanh.
Diêm vương đại nhân ôm cô tới một ngọn tháp cao trên núi. Khi đến nơi, hắn thả cô xuống nhẹ nhàng phủi bụi trên quần áo của cô.
- Lần sau nên tránh xa mấy loại người kí sinh đó.
- Diêm đại nhân nhìn thấy rồi sao?
Diêm vương gật đầu. Lúc đó hắn như muốn lên cơn điên nhưng khi nghe cô nói Tôn Ngạo lưu manh thì lại thôi. Nói chung, hắn vẫn còn chút gì đó tức giận. Hắn đưa tay nâng cằm cô lên, áp lên đó nụ hôn nhẹ.
Lần thứ 2 Diêm đại nhân hôn cô. Nhưng, lần này lại có vẻ dịu dàng hơn. Mùi vị bạc hà lành lạnh rất dễ chịu.
- Tôi... thích em rồi!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.