Chị thoáng giật mình, thầy Thanh ngay lập tức đứng dậy tay bắt mặt mừng chào hỏi ba Hến. Dì Hợi cậu Hợp đi qua thấy âu cháo đổ lênh láng trên sàn liền gọi mấy em lao công tới dọn giúp rồi nhảy vào hóng hớt. Ba Hến rơi vào thế bí, tự dưng một đống người như thế này có muốn đánh nhau cũng chẳng xong. Căn bản đối phương quá thủ đoạn, vừa ban nãy rõ ràng cố ý chọc tức anh mà bây giờ lại thản nhiên vui vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy. Đàn ông gì mà, giả tạo hèn hạ không tả nổi. Cách sống rất giống bà xã anh, lúc nào cũng thích tạo vỏ bọc hoàn mĩ cho bản thân, thảo nào hợp đôi.
-“Nhất bác Hà, bác Hậu thương bác đến thế là cùng, mang cả cháo mang tới hầu vợ. Tiếc là không được ăn rồi!”
Dì Hợi mở lời chọc ghẹo, cậu Hợp cũng góp vui vài câu, anh Hậu ngượng ngượng nên ấp úng bao biện không phải thế đâu, anh quên đem chìa khoá nhà thôi, tiện thể thì mua luôn.
Chị Hà lật đật đứng dậy tìm chìa khoá đưa chồng, xong kể xuôi định ngồi xuống nói chuyện tiếp với mọi người thì lại nghe ông xã hỏi nho nhỏ.
-“Mình về luôn với anh không? Rồi lát nữa cùng đi đón Hến Sò cho vui”
Có người khấp khởi hi vọng, có người muốn lắm nhưng đành phải từ chối chồng. Tại lúc nãy chị trót hứa ở lại với dì Hợi, cậu Hợp, thầy Thanh để bàn bạc trao đổi thêm về việc thu bài giảng để đăng tải online rồi.
-“Chú cứ về trước đi, bọn anh còn bận, lát anh sẽ đèo Hà về cẩn thận.”
Giọng thầy vô cùng dịu dàng, hầu hết đều hiểu hai từ “bọn anh” ở đây là chỉ cả bốn người Thanh Hà Hợi Hợp nên chẳng có g kiến gì sất. Riêng chỉ có ba Hến bực bội khó tả, cố gắng nuốt cơn giận rồi quay người đi thẳng. Tuy còn sớm nhưng tâm trạng ba không tốt nên chẳng lang thang ở đâu cả mà qua nhà trẻ đón con luôn. Những lúc như này, chỉ có ở bên các nàng ba mới thấy thanh thản nhẹ nhõm đi phần nào.
-“Mẹ Hà đâu ba Hậu? Ba nhắn tin cho mẹ Hà chưa ba? Kẻo lát nữa qua trường không thấy tụi con mẹ lại lo ý.”
Ba thơm chị Hến chùn chụt, gớm ạ, chị ấy mới sắp tốt nghiệp lớp mẫu giáo bốn tuổi thôi mà cứ như bà cụ non thế này.
-“Trụi ui ba thương, ba nhắn rồi!”
Hai cục bông nhỏ vắt vẻo đu bám ba, một em ngồi chễm chệ trên vai, một em được ba bồng đằng trước. Ba cho các em ăn kem với mua bao nhiêu Pu'p bê mới á, rồi lúc về nhà ba chơi đồ hàng cùng nha, thích ơi là thích ý.
-“Chị Hiến với chị Sò ơi, các chị không được gọi ai khác là ba đâu đấy, trên đời này chỉ có duy nhất một mình ba Hậu thôi đó”
Ba già giả giọng gấu bông trêu đùa, lũ trẻ thích chí cười khanh khách, Sò nhỏ xoa đầu em gấu rồi bi bô ngọt ngào.
-“Đúng rồi em Teddy ạ. Chỉ có một ba Hậu thôi, dù bác Thanh mua cho nhiều đồ chơi cũng không được gọi là ba.”
-“Ừ nhưng báo Thanh có ép chúng mình gọi là ba nữa đâu, Sò quên rồi à, bác Thanh bảo gọi bác Thanh là dượng ý, dượng Thanh.”
Chị Hến ngâu thơ kể lể hại ba Hậu mặt đen kìn kịt à. Ba dỗi Hiến Sò luôn, mặc kệ hai đứa bỏ ra nhà ngoài.
Các nàng thấy lạ liền lon ton chạy theo nịnh nọt, níu áo níu tay ba, mồm miệng cứ xoen xoét ấy.
-“Ba Hậu mệt à, sao đang chơi lại bỏ ra đâu…ba Hậu giận chị Hến phải không ạ? Chị Hến hư làm ba Hậu giận à?”
-“Ơ, chị đâu có hư đâu, Sò hay thế chứ nị, có Sò hư thì có.”
Tụi nhóc bắt đầu chí choé, ba kéo chúng vào lòng thủ thỉ, bảo rằng Hến Sò gọi bác Thanh là dượng làm ba Hậu buồn lắm, Hiến Sò nỡ nhìn ba Hậu buồn à? Hến Sò tất nhiên lắc đầu nguầy nguậy, tuy chẳng hiểu gì sất nhưng ba dặn thế nào thì nghe vậy thôi ý, từ giờ không bao giờ được gọi bác Thanh là dượng nha, không ai là dượng cả, chỉ có ba thôi. Các nàng nhõng nhẹo một lát thì nghe tiếng cạch cửa, hai đứa ríu rít ùa ra như chim non sổ ***g à.
-“A…mẹ Hà về…mẹ Hà về…mẹ Hà ơi sao hôm nay mẹ Hà về muộn thế? Mẹ Hà không nhớ con nữa à?”
-“Đúng rồi, mẹ Hà không nhớ chị Hến. Nhưng mẹ Hà nhớ Sò mẹ Hà nhỉ? Tại Sò đáng yêu với xinh đẹp giống mẹ Hà mà…bế…mẹ Hà bế Sò…”
Gớm cái cô này nữa, nhỏ xíu mà suốt ngày đành hanh bắt nạt chị gái à. Mẹ Hà bế Sò lên theo nguyện vọng, ba Hậu sợ chị Hến tủi thân nên vội chạy ra kiệu nàng ấy. Ăn uống tắm giặt với xem chương trình bông hoa nhỏ xong Hến Sò rủ ba mẹ xuống bên dưới chơi đuổi bắt nha. Ba Hậu giỏi kinh khủng khiếp luôn, cắp cả hai nàng rồi chấp mẹ Hà chạy trước sáu mươi giây mà vẫn đuổi kịp được ý.
Chơi mười ván thì mẹ Hà thua cả mười, bị ba cha con Hậu Hiến Sò Pu'ng tai đỏ lừ luôn, nhưng chẳng hiểu sao mẹ lại thấy thoải mái nhẹ nhõm lắm. Sang ván thứ mười một ba Hậu cố ý thả làm mẹ Hà tưởng có cơ hội thắng nên gắng hết sức chạg nhanh thật nhanh. Khổ nỗi cố quá thành quá cố, mẹ bị vấp rồi chân sưng vù luôn á, rốt cuộc ba Hậu đành phải đổi thể lệ thi đấu, Hến Sò chạy còn ba cõng mẹ đuổi đằng sau. Điểm đích, chính là nhà. Hai em nghe ba hô một hai ba bắt đầu thì cuống hết cả lên, rối rít ba chân bốn cẳng lao về phía trước.
Ba Hậu nheo mắt trìu mến nhìn theo con gái cưng, mẹ Hà cẩn thận lau mồ hôi cho chồng, khoảnh khắc những ngón tay ấy chạm vào gáy, tim anh tưởng như lạc một nhịp. Có cái gì đó man mát ngọt ngào, có cái gì đó tê dại ngứa ngáy không sao mà diễn tả được. Mặt ba Hiến đỏ bừng luôn à, đành bối rối chuyển chủ đề.
-“Quên chưa nói với mình, trợ lý của anh ban nãy nhắn tin bảo rằng người hack tài khoản của mình sử dụng máy tính ở quán net.”
-“Mình… mình biết chuyện rồi à?”
Vợ ấp úng hỏi, giọng buồn buồn. Chồng khẽ gật đầu, chị lặng thinh hồi lâu, mãi sau mới lấy hết can đảm lên tiếng.
-“Người phụ nữ trong những tấm ảnh đó…không phải là em.”
Chị thực sự không dám mong anh tin, nhưng mà lòng chị ngột ngạt khó chịu. Chị muốn thanh minh, muốn giải toả nỗi muộn phiền. Kể cả ngay bây giờ anh mắng chị xảo biện hay có gan làm mà không có gan chịu chị cũng thấy là chuyện bình thường.
Nhưng anh không hề nói nặng lời. Chồng khẽ xốc vợ lên rồi thủ thỉ, anh tin mình. Chỉ đơn giản có ba từ ấy thôi cũng làm tim chị ấm áp thổn thức.
-“Nghe bảo quán net đó toàn học sinh cấp hai hay vào thôi, lại không có camera nên muốn tra ra ai khá là khó”
-“Vậy thôi mình ạ, mất công lắm, với cả lũ nhóc vẫn còn nhỏ, chắc hành động bồng bột nhất thời thôi.”
Ông xã gật đầu, bà xã lờ mờ đoán ra người giải quyết đống lùm xùm ban sáng chính là cái người đang cõng mình thì chợt cảm động, vô thức áp má vào vai anh rồi dịu dàng tâm tình.
-“Cảm ơn mình…có bạn thân giỏi công nghệ thích thật đấy.”
Bạn Hậu được khen sướng phổng hết cả mũi, hứng khởi trêu lại bạn Hà.
-“Có bạn thân nấu ăn giỏi cũng thích không kém”
-“Em nấu ăn giỏi á?”
-“Ừ…mà mình này…anh nghĩ tái giá thì cần gì phải tổ chức hoành tráng đâu nhỉ?”
Anh Hậu nói bóng nói gió, chị Hà tưởng anh nói chuyện xã hội nên trình bày rất thật lòng, rằng thì là tùy quan điểm từng người, miễn hạnh phúc là được. Anh lại bảo hôn nhân đổ vỡ con cái đã đau lòng lắm rồi, người mẹ nào mà cho con làm phù dâu trong đám cưới thứ hai là quá ích kỷ.
-“Nhưng nhỡ các bé thích thế thì sao ạ?”
-“Hến Sò không thích đâu”
Ba Hến vội vàng đưa ý kiến rồi hậm hực trút toàn bộ nỗi uất ức trong lòng suốt từ chiều tới giờ. Mẹ Sò cười nắc nẻ luôn à, khẽ đập vào vai chồng rồi mắng nhỏ mình nghĩ đi đâu thế, trời đất ơi là đám cưới em họ thầy Thanh mà. Chồng bị hớ ngượng chín cả mặt, nhưng trong lòng rộn ràng phấn khởi tưởng như có trăm đoá hoa đua nở ấy. Vợ vợ chồng chồng mải buôn dưa bán lê nên thua Hến Sò luôn à, bị các nàng ấy Pu'ng tai đau điếng.
Hai cục bông nhỏ kể cũng ngoan lắm, chị Hến biết dắt em Sò đi đánh răng rửa mặt rồi nhé, chơi mệt quá nên leo lên giường phát là ngủ khì khì luôn.
Ba Hậu đặt vợ xuống ghế rồi nhắn tin cho cô Nhung nói không cần điều tra nữa. Chắc nằm mơ sếp cũng không ngờ được, thủ phạm lại chính là trợ lý của mình. Chuyện thực ra cũng không có gì to tát, chỉ là chị Liên thuê hai thằng thanh niêm vạm vỡ cầm lọ dầu gió tới dằn mặt cô Nhung.
Trớ trêu thay cô giỏi võ, tẩn cho hai thằng thừa sống thiếu ૮ɦếƭ, tuy nhiên bọn chúng tham tiền nên một mực khai là vợ sếp ra lệnh. Cô Nhung điên máu lắm, trả đũa không chút do dự. Tuy nhiên cô là người quân tử ân oán rạch ròi, hận chị Hà nhưng vẫn thương sếp Hậu, bởi vậy nên chiều hôm đó tan làm về qugết định ở lại thêm tầm nửa tiếng nữa.
Về phía sếp Hậu sau khi trải chăn đệm giúp bà xã xong thì theo thói quen vào web công ty, tự dưng thấy lá đơn đó không còn chữ ký nào chợt mừng thầm à. Mẹ Bi đúng là quân sư giỏi nhất quả đất, chắc mọi người sợ nên âm thầm rút lui hết rồi à. Tầm trạng anh phấn khởi lắm, vừa huýt sáo líu lo vừa tìm
lọ dầu gió để P0'p chân cho vợ.
-“Sao mình biết matxa hay vậy?”
-“Ông ngoại mình truyền nghề đó, thỉnh thoảng rảnh rỗi anh có qua chỗ ông, cũng học được kha khá rồi. Ông khen anh thông minh, tiếp thu nhanh hơn mình.”
Chị Hà phì cười à, chồng xoa *** nắn mãi đến lúc chị lim dim mới thôi. Xong nhọc quá nên anh ngại trèo lên giường, nằm vật vã ở bên dưới với bà xã luôn.
Sáng hôm sau vừa vào văn phòng có người đã nghe được tin sốc, hệ thống web của công ty bị hack. Thảo nào, vậy mà hôm qua sếp còn tưởng các đồng chí cấp dưới biết điều cơ, lại một mùa dưa bở nở rộ mà. Tuy phó giám đốc đã huy động anh em dốc sức sửa chữa nhưng không hiểu làm sao như kiểu có người sợ bị hạ nên cố ý chơi xấu ấy, mọi thứ đều ổn trừ mục đơn từ của giám đốc Hậu. Làm cách nào cũng không lấy lại được dữ liệu, nhục hơn thế là từ giờ cứ hễ ai ký vào thì sẽ bị hiển thị tên họ rõ ràng chứ không ẩn đi như trước.
Vậy cho nên mãi mới chỉ có ba con tốt thí điểm, còn lại mọi người ai cũng e dè à.
Sếp Đạt tức ***g lộn, đòi họp gấp rồi đề nghị sếp Hậu phải thuê chuyên gia hàng đầu về giải quyết cho bằng được. Sếp Hậu không thích sống hèn nên gật đầu đồng ý luôn. Cô Nhung ngược lại ấm ức khỏi nói, vội vàng chạy vào phòng sếp ý kiến, còn đưa cho sếp danh mục những người dám ký chống lại sếp, kết quả cô thu hoạch được chiều tối qua. Anh Hậu liếc qua tờ giấy rồi rủ cô đi cafe.
-“Người hack hệ thống công ty…là em sếp ạ.”
-“Em nghĩ anh không biết hack hả?”
Cô Nhung nghe anh Hậu hỏi tự dưng thấy bản thân mình trẻ con ghê gớm. Đã không giúp được gì thì thôi kiểu này lại làm cho sếp mang thêm tai tiếng rồi. Cứ ngỡ hệ thống được phục hồi thì cũng phải mất ít nhất hai ba tuần mới thu thập lại được số chữ ký, nào có ngờ mọi người vào ồ ạt à, chưa đầy ba chục phút đã gom về con số 52. Email tự động được gửi vào hòm thư của các vị lãnh đạo cấp cao cũng như toàn thể nhân viên, buổi họp bàn bạc về chức & giám đốc Hậu cũng nhanh chóng được lên lịch, đúng 9 giờ sáng ngày 30 cuối tháng này.
Nhung ngay lúc đó nhận được tin nhắn của bạn, biết sếp buồn nên không dám làm phiền mà chỉ nhỏ nhẹ xin phép.
-“Em phải đi đặt phòng cho đứa bạn từ Pháp sắp về ạ!”
Cô đang định đứng dậy thì anh đã gọi đợi chút, công ty liên kết với khách sạn phía đối diện, từ cấp trưởng phòng trở lên hay trợ lý giám đốc đều được hưởng mức ưu đãi rất tốt. Mấy hôm bận anh cũng quên béng mất vụ này, sếp dặn dò cô chiều gặp anh Thắng thì bảo anh làm giúp cái thẻ, còn bây giờ cần quá rồi nên sếp đưa cô sang bên đó luôn, giúp cô đặt phòng bằng thẻ VIP của mình. Xong xuôi sếp vừa trở về làm việc đã thấy có người ngồi chễm trệ trên ghế giám đốc rồi. Anh khoá trái cửa rồi cau có bảo chị.
-“Không có việc gì gấp thì đừng tới công ty anh vào giờ làm việc.”
Ánh mắt mẹ Bi sắc lạnh, chị từ từ tới bàn uống nước gần đó, cầm một chiếc chén lên đập mạnh xuống đất rồi cười khẩy.
-“Không đến…không đến để anh có thời giờ đú đỡn trong khách sạn với con mắm đó hả?”
-“Em rồ à? Ăn xằng nói bậg”
Anh chối khiến chị điên cả tiết, thêm một chiếc chén vỡ toang. Rồi một chiếc nữa, giọng chị ấm ức nghẹn ngào.
-“Em yêu anh còn chưa đủ hay sao? Hà cớ gì phải tìm đến con nhãi ranh đó giải quyết? Dùng hai con đàn bà một lúc anh không thấy bẩn sao? Mà có khi không phải hai con…có khi là ba…là bốn con cũng nên.”
Ba Hến tức tím mặt tím màu, quát tháo ầm ĩ.
-“Em im đi, nói em nghe bà xã anh chưa từng cư xử thiếu văn hoá như em đâu, mau về cho anh”
Bà xã anh? hay thật, còn so sánh chị với con đàn bà rẻ rách đó nữa chứ? Mẹ Bi máu nóng sôi sùng sục, gào thét inh ỏi, với mảnh sứ vỡ nhất quyết đòi cắt cổ tay tự tử.
Bình thường do chị nóng tính hơn với cả thương người yêu số khổ nên hầu như lần nào cãi nhau anh cũng cố nhường nhịn. Tiếc rằng lần này, chuyện công ty bề bộn, chuyện chức vụ đấu đá lẫn nhau, chuyện cuộc họp ngày 3O, rồi có khi lên 100 chữ kÚ thì cũng chẳng cần tới cuộc họp đó, công sức gây dựng bao nhiêu năm của anh coi như đổ hết xuống sông xuống bể. Mọi thứ, đã vượt quá giới hạn chịu đựng của ba Hến. Anh bị chị bức đến phát khùng, ngay lập tức lôi điện thoại ra gọi cấp cứu, đoạn thản nhiên quay sang bảo.
-“Em cứ thong thả mà cắt, chục phút nữa xe tới là vừa. Bâg giờ anh phải đi họp, tối anh sẽ qua nộp viện phí cho em”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.