Sau bữa cơm, Diễm Nguyệt ở trong phòng dõi mắt xem tin tức trên TV, Mặc Thiên lúc này từ phòng tắm đi ra trên người chỉ quấn một chiếc khăn ở dưới bước đến ngồi xuống bên cạnh cô, Diễm Nguyệt thấy vậy lại phớt lờ hắn, mắt vẫn nhìn về hướng tivi, thanh âm lại trở nên giận hờn:
- Thì ra người ta là ảnh hậu cơ à. Mặc Thiên, thật không biết hai năm qua anh có bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp vây quanh vậy?
Mặc Thiên nghe vậy liền chuyển hướng nhìn sang tivi, trên đấy đang phát sóng chương trình "Giao lưu cùng người nổi tiếng" và hiển nhiên người mời hôm nay lại là ảnh hậu Quách Khả Vy. Hắn thấy vậy liền quay sang vòng tay ôm lấy eo cô:
- Diễm Nguyệt, nữ nhân xinh đẹp là gì? Anh nói rồi, đối với anh, trên đời này người chỉ có hai loại, một là đàn ông hai là em. Vợ à, vậy nên em không cần phải ghen với những thứ đấy, thật là không đáng chút nào
Cô bị hắn nói trúng tim đen liền lúng túng gạt bỏ:
- Ai thèm ghen chứ.
Cùng lúc đấy trên sóng truyền hình, một vị MC nữ ăn mặc nhã nhặn nhìn sang một cô gái với thời trang hàng hiệu, toát lên mùi thời thượng đặt câu hỏi:
- Khả Vy, với danh hiệu ảnh hậu của mình, cô đã đem lại một lượng lớn người hâm mộ, nhưng không biết cô đã để ý đến ai chưa?
Khả Vy nhìn nữ MC mỉm cười thẹn thùng, lại xen chút bối rối:
- Thật ra tôi đã có đối tượng mình thích rồi, và anh ấy cũng rất quan tâm tôi.
Lời ả vừa dứt cả dưới khán đài bỗng hò hét dữ dội, nữ MC gương mặt rạng rỡ nhìn ả một chút ngạc nhiên:
- Vậy sao? Cô có thể tiết lộ một chút về người đó được không?
- Chuyện này....
- Khả Vy, tôi nghe nói rất nhiều công ty mời cô về nhưng cô lại quyết định ký hợp đồng làm đại diện cho thương hiệu của Tần Thị vậy liệu có phải người mà cô đang nói đến là Chủ tịch của Tần Thị - Tần Mặc Thiên không? Nhưng nghe nói cô và Tần Thị vừa huỷ bỏ hợp đồng phải không?
Khả Vy bị hỏi dồn dập có chút lúng túng nhưng rất nhanh trở lại vẻ bình thường, nở một nụ cười thánh thiện:
- Anh ấy và tôi chỉ là giận nhau một chút thôi, tính anh ấy vẫn hay trẻ con như vậy.
Ả không thừa nhận, cũng không từ chối điều này càng khiến mọi người tin chắc rằng người đàn ông đó là hắn, vị MC cùng khán giả ở dưới ồ lên một tiếng:
- Khả Vy, cô nói như vậy là thừa nhận quan hệ của hai người phải không?
- Haha...tôi không có thừa nhận gì nha. Mọi người cũng không nên đến làm phiền anh ấy, Thiên thật sự không thích bị người khác dòm ngó vào chuyện đời tư của mình, vậy nên tôi tin chắc anh ấy sẽ không cho mọi người câu trả lời vừa ý đâu
hai chữ "Mặc Thiên" ả ngọt xớt nói ra làm hắn cũng phải tối xầm mặt mày lại giật lấy chiếc điều khiển từ tay cô tắt phập một cái, ả ta thật là quỷ quyệt, ả nói vậy thì dù mọi người hỏi hắn, hắn có lên tiếng chối bỏ cũng không khiến mọi người tin được, bỗng một suy nghĩ loé lên trong đầu, hắn khẽ mỉm cười một cái. Diễm Nguyệt lúc này ở bên cạnh lại nói giọng bực bội:
- Tần tiên sinh, quan hệ của hai người thật là tốt nha. Tốt đến mức có thể ở trên sóng truyền hình gọi tên nhau thân mật như vậy.
- Vợ à, em gọi anh xa lạ như vậy có biết anh sẽ đau lòng lắm không?
- Vậy thì bảo cô ảnh hậu gì đó xoa dịu cho. Em thấy cô ta gọi tên anh cũng ngọt ngào lắm mà.
- Vợ à, em là ghen sao?
- Vậy anh nghĩ sao nếu một người nam nhân khác ở trước mặt mọi người gọi tên em thân mật như vậy?
- Tên nào dám, anh nhất định sẽ P0'p nát hắn.
- Anh thì đủ sức P0'p nát người ta rồi, nhưng còn em mong manh như thế này, hơn nữa lại còn chẳng xinh đẹp như người ta thì đâu làm gì được.
Hắn thấy cô cứ ra vẻ ghen tuông đáng yêu như vậy khẽ mỉm cười kéo cô vào lòng:
- Vợ của anh tại sao không xinh đẹp chứ! Vợ à, chỉ cần em nói anh sẵn sàng thay em P0'p nát những kẻ làm em ghen ghét.
Diễm Nguyệt nghe vậy trong lòng khẽ cười thầm nhưng lại vẫn ra vẻ giận hờn:
- Anh nỡ sao?
- Diễm Nguyệt, Tần Mặc Thiên anh đời này chỉ không nỡ với em còn với những thứ khác, tuyệt nhiên có thể không để tâm.
Cô lúc này thật sự bị lời nói của hắn làm cho cảm động, mỉm cười lấy tay đấm nhẹ vào ng hắn:
- Mặc Thiên, anh càng ngày càng khéo ăn nói đấy.
- Vợ à, anh chỉ nói sự thật thôi.
- Được rồi, em biết chồng của em rất có con mắt, chắc chắn sẽ không bị nhan sắc làm lu mờ.
- Vợ à, em nói sai rồi.
Dứt lời hắn liền xoay người đặt cô xuống giường đè lên, đôi mắt trở nên dịu dàng:
- Thật ra, anh luôn bị lu mờ trước nhan sắc của vợ.
Diễm Nguyệt bật cười đẩy hắn ra rồi tiện thể gối đầu lên cánh tay săn chắc ấy, đôi đồng tử hướng thẳng lên trần nhà, ngón tay thon dài lại nghịch ngợm sợi tóc:
- Mặc Thiên, hai năm qua anh luôn ra thăm mộ mẹ sao?
Bị cô hỏi bất ngờ như vậy hắn sững lại một chút rồi thở dài, vòng tay kéo sát cô vào trong lòng:
- Hai năm qua nhìn em trên giường bệnh như vậy anh thật sự cảm thấy day dứt rất nhiều và điều làm anh cảm thấy như bớt được chút tội lỗi chính là có thể đến trước mộ của bà ấy để xin tha thứ. Anh không biết ở trên trời bà ấy có nghe được không, có thấy được không nên anh vẫn luôn cứ đều đặn một tháng một lần đến kể chuyện về anh, về em, về chúng ta và dĩ nhiên xin bà ấy tha thứ là câu cuối cùng mà mỗi lần anh đến đều nói, hi vọng bà ấy có thể nghe thấy được, có thể tiếp nhận nó. Diễm Nguyệt, anh cả đời luôn tự cao tự đại cho mình là đúng nhưng duy nhất chỉ sai và có lỗi với một mình em, vì vậy nếu có thể nhận được sự tha thứ của bà ấy, hiển nhiên anh có thể cảm nhận được sự tha thứ của em. Chỉ tiếc là lúc đó, bà ấy đã ở một nơi xa, còn em ngay gần bên cạnh nhưng lại chẳng chịu mở miệng nói với anh câu nào.
Diễm Nguyệt nghe từng lời hắn nói bỗng chốc trở nên xúc động, quay người sang vòng tay ôm chặt lấy hắn:
- Chồng à, thật cảm ơn thời gian qua anh đã vì em mà chờ đợi như vậy.
- Vậy vợ có phải nên thưởng cho anh một chút không?
Cô nghe vậy liền bật cười, cô vừa mới bị hắn làm cho cảm động xong, nhanh như vậy đã lên giọng rồi, bỗng chốc vẻ mặt chợt nghiêm nghị:
- Mặc Thiên, hay là mình đón ba về đây ở cùng được không? Có thể tha thứ cho một người sẽ khiến lòng mình thanh thản hơn nhiều, dù sao mọi chuyện cũng đã qua lâu như vậy, thì hãy xem tất cả là dĩ vãng đi. Dì Hạ nói, ba bây giờ tuổi đã cao, sức cũng đã yếu, lại một mình cô độc sống giữa căn nhà lạnh lẽo ấy suốt nửa quãng đường, em nghĩ ông ấy như vậy đã trả giá đủ rồi. Chúng ta có lẽ nên buông bỏ chấp niệm mà sống vui vẻ được không?
Lời nói của cô ***ng đến vết thương sâu thẳm của hắn, tim gan bỗng chốc nhói lên. Thật ra thời gian qua hắn vẫn luôn cho người theo dõi và để bác sĩ túc trực bên cạnh ông. Dù là hận nhưng suy cho cùng ông vẫn là ba của hắn, hơn nữa sự việc năm ấy ông cũng đâu có ác ý. Mặc Thiên khẽ thở dài nhìn cô gái nhỏ trong lòng, cô ấy đã có thể tha thứ vậy sao anh lại không thể được, vòng tay ôm cô siết chặt hơn:
- Được, ngày mai anh sẽ về sớm chúng ta cùng qua đấy.
Diễm Nguyệt nghe vậy trong lòng vui mừng ôm chặt lấy hắn:
- Chồng à, cảm ơn anh!
Lời cô vừa dứt liền bị hắn lật người đè lên, Mặc Thiên dịu dàng nhìn cô nở nụ cười mê hoặc:
- Vợ à, cảm ơn xuông là không được.
- Chẳng phải em đã vất vả nấu cho anh một bữa cơm sao?
- Nhưng anh ăn vẫn chưa no.
- Vậy để em xuống nấu nữa nhé.
- Không cần, anh muốn ăn cái khác.
Cô nghe vậy liền mỉm cười hai tay đưa lên vòng qua cổ hắn kéo xuống rồi đặt lên môi hắn một nụ hôn. Mặc Thiên vì sự chủ động của cô sững sờ một chút rồi chuyển sang thích thú. Hai người bọn họ cứ điên cuồng hôn nhau như vậy cho đến khi hô hấp trở nên khăn mới rời ra, lúc đấy, những chướng ngại vật trên người sớm đã được trút bỏ. Nhẹ nhàng tách chân cô ra mà đi vào, Diễm Nguyệt ngửa cô ra sau khẽ nhíu mày đón nhận. Bỗng chốc hắn đỡ cô ngồi lên, Diễm Nguyệt bất giác đưa tay vòng qua cổ hắn ôm lấy, *** đẫy đà áp sát vào người hắn. Mặc Thiên cúi đầu xuống vùi mặt vào hai trái đào đấy mà cắn ʍúŧ, nụ hôn nóng bỏng cứ quanh quẩn từ xương quai xanh xuống đến *** khiến đầu óc cô trở nên mê muội. Mặc Thiên đôi mắt nhìn cô tràn đầy ***, ghé sát tai cô, thanh âm trở nên khàn ***c:
- Diễm Nguyệt, gọi tên anh.
Cô được hắn làm cho H**g phấn, đầu óc mơ màng chỉ biết thuận theo, giọng nói ngọt ngào đến say lòng:
- Thiên!
Nghe được câu vừa ý, hắn khẽ mỉm cười, hai bàn tay siết chặt eo cô bắt đầu động thân. Diễm Nguyệt phấn khích, vòng tay ra ôm chặt bờ vai rộng lớn của hắn, ngửa đầu ra sau mà thở dốc:
- Uhm...ah...
Hai con người, hai tâm hồn hoà lại làm một. Bọn họ cứ triền miên như thế suốt cả một đêm xuân nóng bỏng. Tiếng thở dốc, tiếng va chạm của hai cơ thể xem lẫn những âm thanh ái muội tạo nên một bức tranh hữu tình để đỏ mặt.
- ----------/-/-/-/-/---------
Ngày hôm sau, khi cô tỉnh lại nhìn sang bên cạnh không thấy hắn đâu mới biết trời cũng đã quá trưa rồi. Diễm Nguyệt mệt mỏi bước xuống giường, sau trận kích tình đêm qua, cả căn phòng đã vương mùi ***, trên người cô khắp nơi đều lưu lại những dấu vết ám muội, cơ thể thì cảm thấy rã rời. Không biết hắn lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy mà đem cô lăn qua lăn lại hết cả một đêm thế mà hắn vẫn khoẻ mạnh sáng dậy đi làm còn cô lại bơ phờ như thế này. Bước vào phòng tắm gột rửa sạch sẽ rồi trở ra, cô chọn cho mình một bộ y phục khá kín đáo để có thể cho đi những dấu vết xanh, tím ấy.
Bước xuống lầu đi thẳng vào bếp, dì Hạ thấy cô liền hớt hải bê bát thuốc ra để lên bàn:
- Diễm Nguyệt, con ăn chút gì đó rồi uống thuốc đi. Cậu chủ dặn con ở nhà chờ cậu ấy về rồi cùng đi đón lão gia.
- Dạ.
- Diễm Nguyệt, thật cảm ơn con. Dì biết, cậu chủ đón lão gia về đây là chủ ý của con. Suốt những năm qua chăm sóc cậu chủ dì lúc nào cũng mong muốn hai cha con họ được đoàn tụ, cuối cùng mong muốn cũng thành sự thật.
- Dì đừng cảm ơn con, con nghĩ nếu đã là vợ anh ấy thì phải làm tròn bổn phận, vì vậy đấy là trách nhiệm của con.
Bà thấy cô ăn nói như vậy liền mỉm cười hiền từ:
- Con bé này, đã trưởng thành thật rồi.
- Dì Hạ, dì tưởng con vẫn là con nít sao?
- Haha, được rồi. Mau ăn đi rồi nhớ uống thuốc đấy.
- Dạ. À, chút nữa con có hẹn với Gia Mẫn và Nhã An đi mua sắm, nếu Mặc Thiên về dì hãy bảo anh ấy gọi cho con nhé.
- Được, dì biết rồi.
Diễm Nguyệt dùng bữa xong liền ra xe đi đến một trung tâm thời trang cao cấp. Ba người bọn họ đã hẹn gặp nhau ở đấy. Đến nơi đã thấy hai cô bạn thân đang đứng đợi, Diễm Nguyệt quay sang bác tài xế:
- Bác về trước đi, tí nữa Mặc Thiên sẽ đón cháu.
- Được, phu nhân.
Cô mở cửa bước xuống xe rồi bước đến bên cạnh hai cô bạn mỉm cười:
- Đợi mình lâu không?
- Diễm Nguyệt, cậu còn hỏi được như vậy sao? Cậu bắt bọn mình đợi 30 phút đồng hồ rồi đấy, rốt cuộc cậu bận cái gì vậy?
Cô đâu bận cái gì, chẳng nhẽ lại nói vì đêm vận động quá sức nên không dậy được sao? Diễm Nguyệt chỉ biết cười trừ khoác tay hai cô bạn kéo đi vào:
- Được rồi, mình xin lỗi. Hôm nay các cậu muốn mua gì, mình sẽ tặng.
- Kinh quá. Tần phu nhân có khác, ra tay cũng hào phóng như vậy.
- Haha...mình cũng đang muốn sống một ngày đúng nghĩa Tần phu nhân xem sao.
Ba mỹ nữ nhà ta đi hết một lượt của trung tâm, trên tay đã bắt đầu chất lên hàng đống đồ. Bỗng chuông điện thoại cô vang lên, Diễm Nguyệt nhờ Gia Mẫn cầm hộ rồi lấy điện thoại ra nghe:
- ....
- Em đang ở trung tâm mua sắm đường abcxyz.
- ....
- Được.
Tắt điện thoại cô quay sang nhận lại đồ từ tay Gia Mẫn rồi kéo họ đi ra quầy thanh toán:
- Hôm nay mình có hẹn với Mặc Thiên sẽ về nhà đón ba anh ấy. Chúng ta ra thanh toán thôi.
Khi nhân viên đang hối hả bấm máy tính tiền bỗng một thanh âm vang lên làm ba cô gái quay đầu lại:
- Ôi, ai đây?
Diễm Nguyệt nhìn người trước mặt khẽ nhíu mày, Gia Mẫn thì lại ghé sát tai cô thì thầm:
- Diễm Nguyệt, ai vậy, cậu quen sao?
Cô nghe vậy liền nhún vai một cái:
- Chỉ từng nhìn qua thì có được xem là quen không?
Nhã An sau khi chăm chú nhìn người trước mặt một hồi bỗng thốt lên:
- Cô ta không phải là ảnh hậu Khả Vy sao? Hôm qua còn thấy lên truyền hình nói giọng ra vẻ cô ta rất thân thiết với Mặc Thiên nhà cậu đấy.
Diễm Nguyệt nghe vậy cũng không bận tâm, kéo tay hai cô bạn quay người lại:
- Vậy sao? Mặc Thiên bảo mình không nên quan tâm đến mấy thứ đó. Đi thôi.
Khả Vy thấy mình bị phớt lờ liền tức giận lên tiếng khi thấy ba cô xách đồ rời đi:
- Khoan đã!
Ba người theo phản xạ quay người lại nhìn ả khó hiểu. Khả Vy lúc này mỉm cười bước đến trước mặt ba cô gái rồi quay người sang mấy người nhân viên lúc nãy tính tiền cho họ, lên giọng:
- Trung tâm này đâu phải để cho những người tầm thường bước vào, các ngươi có biết nhìn không vậy? Còn nữa, mau lấy lại túi đồ kiểm tra lại, trong khi các ngươi tính tiền biết đâu họ đã dấu thứ gì thì sao?
Gia Mẫn lúc này nghe vậy liền tức giật gắt lên:
- Chúng tôi mà thèm làm chuyện bẩn thỉu đó sao? Cô là gì mà dám nói chúng tôi như vậy?
Khả Vy không bận tâm lời Gia Mẫn nói, lại quay sang đám nhân viên đanh giọng:
- Còn không mau kiểm tra lại cho tôi. Có muốn tôi sa thải các người không?
Lời ả vừa dứt đám nhân viên hốt hoảng đi đến trước mặt ba người họ, ái ngại cúi đầu:
- Thật xin lỗi, phiền Quý khách có thể đưa lại túi đồ để chúng tôi kiểm tra được không?
Mọi người xung quanh bắt đầu xúm lại để xem đã có những lời xì xào, bán tán, Gia Mẫn nghe vậy lại bật cười không chịu thua:
- Thì ra là trung tâm này là của nhà cô sao? Vậy thì sao chứ, cô cũng chẳng phải bà chủ ở đây, lấy quyền gì ép họ như vậy? Chúng tôi đã thanh toán có hoá đơn đầy đủ, việc gì phải đưa cô kiểm tra lại. Cô có tin tôi nói với tất cả mọi người, nhân viên ở đây hỗn láo với khách hàng không?
Khả Vy lúc này nghe vậy bật cười to nhìn Gia Mẫn, ả muốn bọn họ phải thật mất mặt:
- Phải, bà chủ ở đây là mẹ tôi thế nhưng tôi nói, họ dám cãi sao? Còn nữa nếu cô đàng hoàng vậy thì tại sao không để chúng tôi kiểm tra, hay là có tật giật mình.
- Cô...
Gia Mẫn đang định nói gì đó liền bị Diễm Nguyệt đưa tay cản lại, cô lúc này mới lên tiếng:
- Không sao, họ muốn thì cứ để họ kiểm tra. Mình ngay thẳng thì sợ gì.
Khả Vy nghe vậy liền mỉm cười khinh bỉ bước đến giật túi đồ trong tay cô ném sang phía nhân viên lớn giọng:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đổ hết ra kiểm tra cho tôi.
Đám nhân viên hốt hoảng nhận lấy túi đồ từ bọn họ rồi luống cuống đổ ra, cẩn thận, tỉ mỉ kiểm tra lại từng chút một.
Sau một hồi ngổn ngang với đống y phục, đám nhân viên cũng phải gấp gọn gàng bỏ vào túi rồi đưa đến cho bọn họ:
- Đã làm phiền quý khách.
Diễm Nguyệt lúc này lại mỉm cười nhìn đám nhân viên rồi hướng mắt lên nhìn ả:
- Kiểm tra cũng đã làm rồi, nếu đã không có gì vậy chúng tôi đi, đống đồ này chúng tôi không cần nữa, các người cứ giữ lấy. Còn số tiền đó, coi như là tôi làm từ thiện cho những người kém may mắn hơn mình về nhân cách vậy.
Dứt lời, cô khoác tay hai người bạn quay người bước đi. Khả Vy bị lời nói của cô làm cho tức giận đến đỏ mặt, ả ra hiệu cho mấy tên bảo vệ đi lên chặn bọn họ lại, Gia Mẫn lúc này tức giận quay người lại nhìn ả lớn tiếng:
- Cô còn muốn gì nữa? Tôi nói cho cô biết, chúng tôi không phải là loại dễ bắt nạt đâu?
Dứt lời Gia Mẫn lôi điện thoại ra bấm một dãy số, đầu bên kia nhấc máy, Gia Mẫn bực bội nói to:
- Lục Chấn Phong, chồng mau đến đường abcxyz nhanh, có người đang khi dễ bọn em.
Lời Gia Mẫn vừa dứt mọi người xung quanh đã bắt đầu bàn tán. "Lục Chấn Phong" cái tên này nghe quá quen thuộc ai mà không biết anh là thiếu gia nhà họ Lục quyền thế chứ. Họ cũng biết anh đã kết hôn, hôn lễ bọn họ được tổ chức cùng với hôn lễ của vị Giám đốc của Tập đoàn đá quý Triệu Uy hùng mạnh, nhưng buổi hôn lễ lớn ấy lại được tất cả vệ sỹ bảo vệ chặt chẽ nên rất ít người biết được gương mặt của hai vị phu nhân đấy, nếu một người là phu nhân của Lục thiếu gia vậy chắc hẳn trong hai người còn lại sẽ là phu nhân của...khi mọi người còn đang nghi ngờ thì Gia Mẫn lại lên tiếng dập tắt luôn suy nghĩ đấy:
- Nhã An, cậu cũng gọi Triệu Gia Uy đến đây, mình muốn xem rốt cuộc cô ta còn có thể hống hách đến cỡ nào.
Mọi người lúc này không tin vào tai mình, bọn họ cho đến tận bây giờ mới tận mắt thấy được hai vị phu nhân bí ẩn của hai dòng họ quyền lực ấy, lời xì xào bắt đầu vang lên:. T????????????ệ???? chí????h ở ﹛ T????????????T???? ????????ệ????.V???? ﹜
- Là thật sao? Bọn họ thật sự là Lục phu nhân và Triệu phu nhân sao?
- Người ta có địa vị như vậy thích gì có đó, Quách tiểu thư này có phải là ăn nhầm gì rồi không mà bảo bọn họ như vậy?
Khả Vy nghe vậy cũng có chút lúng túng, ả cũng được nghe qua về hai dòng họ danh giá đó, nếu thật sự đắc tội với họ chắc cũng sẽ xảy ra không ít sóng gió, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, nhà họ Quách cũng đâu phải dạng vừa, một ảnh hậu như ả làm sao chịu thua được hơn nữa ả không tin lời bọn họ cho lắm, Khả Vy mỉm cười bước đến trước mặt ba người:
- Haha...Thật không ngờ giữa thanh thiên bạch nhật lại có người dám ở trước mặt dân chúng tự ngộ nhận mình là vị phu nhân cao quý sao?
Gia Mẫn tức đến xì khói bước lên trước nhưng Diễm Nguyệt lại đưa tay ra kéo Gia Mẫn lại, nhìn ả nói;
- Quách tiểu thư, chẳng phải cô đã kiểm tra rồi sao hơn nữa chúng tôi đồ không lấy nhưng tiền đã trả đủ, không biết cô còn chỗ nào khúc mắc sao?
- Ở chỗ tôi có nhiều thứ còn giá trị hơn số tiền đấy của cô, biết sao được cô có giấu nó vào trong người không.
- Quách tiểu thư, không lẽ cô còn muốn kiểm tra người tôi.
- Haha...Thông minh rồi đấy
- Quách tiểu thư cô chẳng nhẽ không biết tự ý khám xét người khác mà không được sự đồng ý từ họ là vi phạm pháp luật sao?
- Tất nhiên tôi biết, nhưng nếu cô không làm điều xấu thì sao phải sợ tôi kiểm tra.
- Tôi tất nhiên là không sợ nhưng không có nghĩa tôi phải lấy thân mình ra để kiểm chứng.
- Vậy thì đành thất lễ rồi.
Ả vừa dứt lời thì mấy tên bảo vệ bước đến giữ lấy ba người bọn họ. Khả Vy ngoắc tay một tên áo đen bước tới ả tiến sát lại gần thì thầm vào tai hắn cái gì đó, tên áo đen đó gật đầu một cái bước đến chỗ cô. Gia Mẫn lúc này vùng vằng không được tức giận hét lên:
- Muốn kiểm tra sao không bảo nhân viên nữ. Các người có biết cô ấy là ai không?
Khả Vy lại phớt lờ lời nói của Gia Mẫn vẫn ra hiệu cho tên áo đen kia. Tên đấy gật đầu một cái đưa hai tay lên bắt đầu mò mẫm cơ thể cô, Diễm Nguyệt tức giận cố gắng thoát ra nhưng không được, tên áo đen ấy bắt đầu ngạo mạn hơn bàn tay cố tình P0'p mạnh *** của cô, Diễm Nguyệt giận dữ nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn:
- Mẹ kiếp
Tên đó đưa tay lên quẹt vết bẩn trên mặt rồi định vung lên tát cô một cái, ai ngờ:
- NGƯƠI DÁM!
Tất cả mọi ánh mắt đổ về hướng phát ra tiếng nói. Ai ai cũng trở nên kinh hãi nhìn người trước mặt. Mặc Thiên một thân tây trang sang trọng toát ra tà khí *** làm ai cũng phải rùng mình, bên cạnh là Chấn Phong và Gia Uy cũng sắc lạnh không kém. Hắn bước đến cạnh tên áo đen lúc nãy, một giây sau đó bẻ ngược bàn tay của tên áo đen ấy, mọi người khiếp sợ đến nỗi không dám kêu la chỉ có tên áo đen ấy đau đớn mà thét lên. Mấy tên bảo vệ chứng kiến cảnh này cũng hốt hoảng buông ba cô gái ra lùi về sau, Mặc Thiên quét mắt lên người bọn họ rồi gằn lên:
- Ai từng ***ng vào cô ấy đều phải nhận lấy một hình phạt.
Lời hắn vừa dứt một đoàn người áo đen đi vào bắt gọn hết những tên đó. Chấn Phong với Gia Uy lúc này mới vội vàng bước đến chỗ phu nhân của mình hỏi han. Gia Mẫn tức giận đấm nhẹ vào ng Chấn Phong một cái:
- Anh làm gì mà đến lâu quá vậy?
- Vợ à, anh xin lỗi, em có bị làm sao không?
Cũng may anh còn đến kịp, không chắc em cũng sẽ như Diễm Nguyệt bị tên thối tha kia sờ soạng khắp người.
Câu này Gia Mẫn lại cố tình nói to, và tất nhiên lọt được vào tai hắn. Mặc Thiên lúc này mặt tối xầm lại, bước đến bên cạnh cô:
- Nói, tên nào dám ***ng chạm em.
Diễm Nguyệt thấy hắn tức giận như vậy cũng không dám giấu diếm, nhưng tất nhiên cô có thù phải trả. Diễm Nguyệt đôi mắt trở lên long lanh nước, gương mặt hiện rõ vẻ sợ hãi, bàn tay run rẩy túm lấy cách tay hắn, nức nở, đôi mắt lại hướng về phía Khả Vy lộ rõ ý cười:
- Mặc Thiên, bọn họ là chỉ là nghe theo lệnh của cô ta. Cô ta vu oan cho e là ăn cắp đồ vậy nên đã cho người kiểm tra, còn bảo những tên nam nhân ấy lục soát sờ soạng khắp người em. Em bị bọn họ giữ chặt thật sự không thể phản kháng được.
Mặc Thiên lúc này mới nhìn theo tầm mắt của cô bắt gặp ả ta đứng đấy có chút run sợ. Khả Vy nhìn hắn tức giận như vậy cũng chột dạ, ả chỉ muốn làm cô mất mặt trước mọi người không nghĩ hắn lại đến ngay lúc này. Mặc Thiên từng bước lãnh đạm đi đến bên ả, bàn tay bất chợt đưa lên siết chặt lấy cổ ả. Khả Vy kĩnh hãi trợn to mắt, hô hấp khó khăn khiến ả phải đưa tay lên bấu chặt vào bàn tay hắn dùng lực đẩy ra nhưng sức lực của ả chỉ đủ để cào xước tay hắn mà thôi. Mặc Thiên với đôi mắt giận dữ hằn lên những tia đỏ nhìn ả tưởng chừng như muốn xé nát ả ra:
- QUÁCH KHẢ VY, tôi thật mong chờ ngày mai trên tất cả mọi phương tiện truyền thông đều chỉ đăng một tin "chơi K**h th**h và một đêm thác loạn của ảnh hậu".
Ý tứ trong câu nói của hắn không phải ả không hiểu, chỉ là lúc này ả không có hơi mà để tâm nữa, tay hắn càng lúc siết càng chặt tưởng chừng đã P0'p nát cả cuống họng của ả, Khả Vy gương mặt nhăn nhúm, móng tay vẫn cứ bấu chặt vào trong tay của hắn tìm kiếm một chút không khí, gắng gượng nói:
- Mặc Thiên...thả...tôi...ra...
Diễm Nguyệt thấy hắn thật sự toát ra tà khí muốn *** liền đi đến bên cạnh nhẹ giọng:
- Mặc Thiên, bỏ ra đi. Chúng ta còn có việc phải đi, không nên vì cô ta mà làm lỡ dở.
Giọng nói của cô lại xoa dịu được cơn giận của hắn. Mặc Thiên bàn tay từ từ nới lỏng rồi hất mạnh ả ra khiến Khả Vy lảo đảo:
- Quách Khả Vy, chỉ cần là Tần Mặc Thiên tôi muốn, tôi đều có thể làm được. Nếu cô không tin, cứ thử ***ng đến cô ấy một lần nữa xem.
- Tần Mặc Thiên, anh đừng nghĩ tôi sẽ sợ anh. Nên nhớ dòng họ Quách chúng tôi cũng có địa vị trong xã hội này.
- Vậy sao? Tôi thấy cái Trung Tâm Thời Trang này sắp đến lúc phải đổi tên rồi.
- Anh dám!
- Cô cứ thử xem sao?
Dứt lời hắn ôm lấy eo cô quay trở ra xe.
Mọi người lúc nãy mới dám thở mạnh một tiếng, nghe mọi người đồn hắn đã kết hôn nhưng không một ai biết nữ nhân tốt số ấy là ai cũng không biết rốt cuộc hắn tổ chức hôn lễ lúc nào, hôm nay được tận mắt chứng kiến cảnh tượng hãi hùng này, họ chắc rằng nữ nhân bên cạnh hắn là vị phu nhân trong truyền thuyết mà mọi người vẫn hay bàn tán đấy. Họ thật sự khiếp sợ mà cũng tự nhủ lòng mình thà đắc tội với kẻ ác cũng sẽ không dám đắc tội với cô ấy. Mọi người tự động chuyển tầm nhìn sang ả mà bàn tán:
- Tưởng ảnh hậu là cao quý lắm sao?
- Tôi thấy cô ta mới hôm qua còn lên truyền hình ra vẻ thân thiết với Tần Thị lắm mà, thì ra là tự mình đa tình sao?
- Đáng đời, họ Quách thì làm sao, đến cả chính phủ đang còn nể Tần Thị một nước, cô ta nghĩ mình là ai. Ảnh hậu cũng chỉ là một danh hiệu thôi.
Những lời xì xào ấy tất nhiên lọt vào tai ả, Khả Vy giận giữ siết chặt bàn tay, ánh mắt khoét sâu vào hai thân ảnh đang đi xa dần:
- Tần Mặc Thiên, anh dám làm nhục tôi trước mặt mọi người như vậy, tôi chắc chắn sẽ bắt anh trả giá.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.