Vì Hận Mà Yêu
FULL

Vì Hận Mà Yêu

Chuyên mục: Ngôn Tình

Tác giả: Nguyễn Nhật Thương

Truyện chưa có lượt đánh giá nào.

BTV: Novel79

Nguồn: Sưu Tầm

Tình trạng: Full

0 Đề cử

Trong 1 căn nhà ẩm thấp và tồi tàn, bóng người phụ nữ trung tuổi đang quỳ xuống dưới chân của 1 nam nhân, gương mặt bà rất đẹp và hiền hậu nhưng đầu tóc rũ rượi, quần áo lại xộc xệch rách nát, trên người đã có nhiều vết thương, liên tục gập đầu khóc lóc cầu xin:

- Tần Mặc Thiên, tôi xin cậu, làm ơn bỏ qua cho Diễm Nguyệt, con bé nó không có tội tình gì. Ân oán của đời trước cậu chỉ cần trút lên người tôi là được.

- Bỏ qua? Năm ấy, bà có nghĩ đến người phụ nữ bà hại ૮ɦếƭ cũng có 1 đứa con không? Hứa Mộc Lan, dù bà hay con gái bà, cả đời này tôi sẽ không bỏ qua.

Nam nhân đứng trước mặt bà gương mặt đẹp như điêu khắc ấy vậy mà lại toát ra tà khí muốn ɢɨết người. Đôi tay run rẩy vươn tới nắm lấy gấu quần hắn, nước mắt đã tèm nhem lên gương mặt bà:

- Mặc Thiên, năm ấy tôi thực sự không có hại ૮ɦếƭ mẹ cậu. Tất cả chỉ là mẹ cậu đã hiểu lầm.

- Hiểu lầm sao?

Hắn tức giận rụt chân lại đạp mạnh vào người bà rồi rút 1 khẩu S***g ra. Diễm Nguyệt vội vàng chạy tới đỡ lấy, cô giương mắt lên nhìn hắn:

- Tần Mặc Thiên, anh đừng ỷ thế mà ức ђเếק người?

Đôi mắt cô kiên định nhìn hắn lại chẳng có chút sợ sệt. Bà thấy hắn cầm S***g hốt hoảng đưa người lên che chắn cho cô:

- Mặc Thiên, đừng, xin cậu đừng làm hại con bé, nó còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện. Mặc Thiên, nếu tôi ૮ɦếƭ có thể giải quyết được ân oán của đời trước, vậy tôi bằng lòng. Chỉ xin cậu, tha cho con bé.

Nói rồi, bà liền lao tới giật lấy cây S***g từ tay hắn. "ĐOÀNG" âm thanh phát ra, 1 bóng người ngã xuống, máu đã chảy loang ra 1 vùng:

- Mẹ....Mẹ....! (Cô sững sờ thụp xuống, nước mắt đã chảy ra lúc nào không hay)

Hắn có chút giật mình, nhưng rồi cũng nhanh trở lại vẻ ban đầu, lấy ra điếu thuốc châm lên rồi hút, lạnh nhạt nói:

- Vậy cũng được, tôi đỡ phải bẩn tay.

Diễm Nguyệt kinh hãi vơ vội lấy chiếc S***g ở bên cạnh bà, bàn tay run run chĩa thẳng vào hắn:

- Tần Mặc Thiên, tôi phải ɢɨết anh.

Hắn vứt điếu thuốc xuống đất, lấy chân dẫm lên, 2 tay đút túi thong dong bước đến chỗ cô:

- Cô có dám bắn không?

- Anh không được đến đây, tôi sẽ bắn thật đấy (thấy hắn cứ từng bước, từng bước đi đến cô liền hoang mang)

Chưa đầy 1 giây hắn bước tới đá văng cây S***g trên rồi đưa tay ra Ϧóþ thắt lấy cổ cô:

- Lam Diễm Nguyệt, cô thật to gan.

Bàn tay của hắn тһô Ьạᴏ làm cô khó thở, đôi mắt nhìn trừng trừng vào hắn mang sự thù hận. Cái nhìn của cô chỉ làm hắn thêm bực bội, tức giận hắn xé toạc chiếc áo sơmi trên người cô, thân thể mĩ miều hiện ra:

- Diễm Nguyệt, tôi xem cô còn ra vẻ được bao lâu.

- Mặc Thiên, anh định làm gì?

Bị hắn kéo đi, cô rấy lên tia lo sợ. Hắn lôi cô tới ghế salon rồi thẳng tay vứt mạnh cô xuống:

- Mặc Thiên, không được, dừng lại đi!

- Diễm Nguyệt, có trách thì trách mẹ cô đã chạm đến giới hạn của tôi. Mộc Lan bà ta năm xưa đã qua lại với rất nhiều đàn ông, cô chắc cũng được thừa hưởng chút tính đó từ bà ta.

Cô tức giận túm chặt cổ áo, nhổ nước bọt vào hắn:

- Anh không được xúc phạm đến mẹ tôi.

- Mẹ kiếp...mẹ cô cũng chỉ là gái bán hoa, cô rồi cũng sẽ như vậy.

Hắn cúi xuống điên cuồng hôn lấy cô, Diễm Nguyệt vùng vằng không đẩy được hắn liền cắn 1 cái, mùi máu tanh xông thẳng vào khoang miệng, hắn tức giận Ϧóþ mồm cô lại:

- Mẹ kiếp, cô dám cắn tôi.

Dứt lời hắn xé nốt lớp quần áo còn lại mạnh bạo tách chân cô ra mà đi vào, lần đầu của cô, Diễm Nguyệt đau đớn kêu lên 1 tiếng:

- Tần Mặc Thiên, ngày hôm nay nếu anh không ɢɨết tôi, thì sau này chắc chắn tôi sẽ tự tay ɢɨết anh.

Cô cắn chặt bờ môi để không bật ra tiếng, 2 hàng nước mắt chảy dài nhìn sang, thi thể mẹ cô còn nằm đó chưa lạnh mà cô đã bị thê thảm như vậy rồi. Hắn thấy cô cứ vậy mà tỏ ra kiên cường, không khỏi nhíu mày mà mạnh bạo hơn. Hắn đối với phụ nữ chỉ thích loại biết nghe lời, đối với kiểu cho mình là thanh cao hắn lại cực kỳ ghét.

Sau khi phóng rút vào người cô, hắn liền đứng dậy mặc quần áo rời đi. Trước khi ra cửa, hắn còn nói 1 câu để mà sau này, mỗi khi hắn nhớ lại liền cảm thấy hối hận vô cùng:

- ɢɨết tôi? Tôi sẽ cho cô cơ hội, nhưng liệu cô có đủ khả năng?

* * * * *

Tần Mặc Thiên 27 tuổi là cậu con trai duy nhất của dòng họ Tần, cũng là chủ tịch trẻ tuổi nhất của tập đoàn Tần Thị hùng mạnh trên toàn quốc. Người trên thương trường gọi hắn là "ông hoàng chứng khoán" lạnh lùng và quyết đoán; người trong xã hội lại xem hắn là " Sát Thiên Tử" ɢɨết người không ghê tay. Đẹp trai lại nhiều tiền nên phụ nữ ở bên hắn nhiều vô kể, hắn cũng rất thoải mái mà vung tiền cho họ nhưng chỉ dừng ở đấy chứ đừng ai dám mơ mộng hão huyền.

Lam Diễm Nguyệt 20 tuổi là 1 nữ sinh bình thường. Ba cô mất sớm vì bạo bệnh, 2 mẹ con nương tựa nhau để sống vì vậy tính cách cô rất kiên cường và không chịu khuất phục. Về nhan sắc có thể được xem là "Thiên sinh lệ chất", có rất nhiều nam sinh theo đuổi nhưng lòng cô vẫn là lạnh như băng.

Ngày hôm sau, lễ đưa tang của mẹ cô diễn ra nhưng chẳng có ai ngoài cô ngồi 1 mình bên lĩnh cửu. Mọi người xung quanh vẫn bảo mẹ cô là đi làm gái, rồi mới sinh ra cô. Nhưng ba cô lại bảo cô là con gái mà ông yêu thương nhất, chỉ tiếc là ba cô lại ra đi quá sớm vì bệnh tật, để lại 2 mẹ con nương tựa vào nhau.

Khi tang lễ còn đang diễn ra, một nhóm người áo đen bỗng nhiên ập vào dàn thành 2 hàng cho người phía sau tới. Mặc Thiên 1 thân tây trang sang trọng, đôi giày da đen bóng lãnh đạm mà bước tới. Gương mặt tuấn mỹ cùng hàng lông mày rậm, đôi mắt phượng dài mang vẻ tà mị, sống mũi cao, bờ môi gợi cảm phong tình vô hạn. Cô thấy hắn đến liền nhíu mày, đôi mắt vì khóc nhiều mà đã sưng lên:

- Tần Mặc Thiên, anh rốt cuộc muốn làm loạn gì nữa

- ૮ɦếƭ rồi thì chôn thôi, cần gì phải lễ nghĩa. Diễm Nguyệt, mối hận năm đó tôi còn ghi, cô đừng tưởng cứ như vậy là xong.

Dứt lời hắn ra hiệu cho vài tên đi tới túm lấy cô kéo đi, Diễm Nguyệt vùng vằng mà quát lên:

- Tần Mặc Thiên, mẹ tôi đã ૮ɦếƭ mà anh vẫn còn không để yên?

- Tôi chính là không muốn để yên. Hứa Mộc Lan bà ta tưởng dùng cái ૮ɦếƭ để xoá bỏ mọi thứ, nhưng bà ta lại để quên cô ở trên đời này. Lam Diễm Nguyệt tôi đành để cô phải chịu thay vậy, coi như là tôi cho cô cơ hội để ɢɨết tôi đấy. Đưa đi.

- Mặc Thiên, tôi chỉ xin anh hãy để tôi hoàn thiện thủ tục chôn cất cho mẹ mình, về sau anh muốn đưa tôi đi đâu cũng được.

Diễm Nguyệt nước mắt chảy 2 hàng hướng tới hắn mà cầu xin, cô không thể để mẹ cô ૮ɦếƭ cũng không có chỗ dung thân được. Đôi mắt cô nhìn hắn bây giờ không phải là cao ngạo nữa mà mang 1 vẻ bi ai kích động lòng người. Hắn nhíu mày nhìn sâu vào đôi mắt cô, rốt cuộc đâu mới là con người thật:

- Được, Tần Mặc Thiên tôi coi như là tích đức vậy. Nhưng Diễm Nguyệt, cô đừng nghĩ tới chuyện bỏ trốn. Chắn chắn rằng cùng trời cuối đất cũng chỉ nằm trong lòng bàn tay tôi thôi.

Dứt lời hắn quay lưng đi. Bản thân hắn cũng đang thắc mắc là hắn muốn gì. Chỉ là sau khi ૮ưỡɳɠ éρ xảy ra quan hệ hắn lại thấy quyến luyến đối với cô. Trên người cô có chút gì đó làm hắn say từ mùi hương, đến đôi môi, cơ thể và cả ánh mắt không chịu khuất phục ấy.

Thủ tục chôn cất đã hoàn thành, Diễm Nguyệt đứng trước bia mộ, 2 hốc mắt đã đỏ ngàu nhưng lại không rơi lấy 1 giọt:

- Mẹ, mối hận thù năm ấy con không hiểu. Nhưng xin thề trước lĩnh cửu của mẹ con Lam Diễm Nguyệt nếu không thể ɢɨết được Tần Mặc Thiên cũng sẽ khiến hắn sống trong dày vò mà ૮ɦếƭ.

Thời tiết hôm ấy nổi những cơn giông, mây đen kéo đến xám xịt cả 1 bầu trời, từng hạt mưa nặng nhọc mà trút xuống đôi vai ấy, bàn tay siết chặt lại, móng tay đâm sâu vào ***, ánh mắt loé lên 1 tia sắc lạnh, Diễm Nguyệt đứng dưới cơn mưa rấy lên lòng thù hận dữ dội. Trong đầu cô ẩn chứa 1 kế hoạch chỉ là cái kết lại không giống như cô đã vạch ra, sống trong dày vò lại không chỉ mình Tần Mặc Thiên mà lại có cả Lam Diễm Nguyệt cô nữa.

* * * * *

Vài ngày sau, Diễm Nguyệt đã trở lại trường đi học

- Diễm Nguyệt, nghe nói mẹ cậu mới mất, mình chia buồn.

- Gia Mẫn, cảm ơn bạn.

- Diễm Nguyệt, nếu thấy cô đơn quá hay là đến nhà mình ở đi

- Mình không sao Gia Mẫn.

Cô nói không sao thật ra chỉ là nói dối. Người ta chỉ biết mẹ cô mất nhưng người ta lại không biết vì sao mẹ cô lại mất. Chỉ trong cùng 1 ngày mất mẹ rồi mất luôn cả tấm thân thì làm sao có thể không sao được, chỉ là bây giờ cô có khóc có yếu đuối cũng không làm mọi chuyện khác đi được. Tiết học trôi qua thật nhanh, Diễm Nguyệt thơ thẩn mà bước đi trên đường, bỗng 1 chiếc xe màu đen sang trọng dừng ngay bên cạnh, người đàn ông bước xuống:

- Lam tiểu thư, Tần tiên sinh muốn gặp cô.

Diễm Nguyệt nghe đến tên hắn còn không muốn, bảo gặp là gặp sao.

- Xin lỗi, tôi đang rất bận.

Nói rồi cô toan bước đi, người đàn ông đó đưa tay ra cản lại:

- Lam tiểu thư, Tần tiên sinh đã đợi ở trong xe.

Dứt lời người đàn ông đó hướng tới mở cửa cho cô. Diễm Nguyệt bất đắc dĩ ngồi vào, chưa kịp hiểu chuyện gì liền bị hắn đưa tay ra Ϧóþ chặt lấy cằm:

- Lam Diễm Nguyệt, cô tưởng cô là ai mà dám tỏ thái độ với tôi.

- Tần tiên sinh, Diễm Nguyệt tôi chỉ là 1 cô gái bình thường thật sự nào dám tỏ thái độ với ngài.

Lời nói thì ra vẻ biết thân biết phận nhưng ánh mắt cô lại ngược lại mang ý giễu cợt, Mặc Thiên tức giận, giọng nói có chút đay nghiến:

- Mạnh miệng lắm, để tôi xem được bao lâu. Trở về biệt thự

Người đàn ông lúc nãy khẽ gật đâu rồi nhấn ga lao đi vun ✓út.

Xe dừng trước 1 căn biệt thự nguy nga, tráng lệ. Diễm Nguyệt bước xuống xe không khỏi giật mình, hắn cầm tay cô kéo mạnh vào trong hướng lên lầu rồi đóng cửa phòng lại, Diễm Nguyệt có chút hốt hoảng, bàn tay nắm chặt lấy cổ áo:

- Tần Mặc Thiên, anh muốn làm gì?

- Dáng vẻ thanh cao của cô đâu rồi?

- Mặc Thiên, anh mà dám...

Chữ sau đã bị hắn nuốt trọn vào trong miệng, Diễm Nguyệt trợn mắt nhìn hắn, cả người bị hắn ôm ngã thẳng xuống giường, cô cố gắng đẩy hắn ra nhưng không được. Nước mắt đã bắt đầu trào ra, Diễm Nguyệt định cắn xuống *** không an phận của hắn ai ngờ hắn biết được ý định tay đưa lên Ϧóþ chặt lấy cằm cô. Cơn đau truyền từ cằm lên đến miệng vào cả trong lưỡi khiến cô mệt mỏi chẳng buồn phản kháng nữa, hắn thấy vậy liền gắt gao hôn cô hơn.

Đến khi cảm thấy cô không thể thở nổi hắn mới lưu luyến mà buông cô ra, ánh mắt nhìn cô có chút phức tạp. Diễm Nguyệt xoáy sâu vào đôi mắt hắn, hình ảnh ngày hôm ấy ùa về, mắt cô chuyển hoá trở nên sắc lạnh, nỗi hận sâu thẳm trỗi dậy:

- Tần tiên sinh cao cao tại thượng lại dùng cách đê tiện này để đối phó với phụ nữ sao?

Giọng nói của cô có ý châm biếm nhưng đối với hắn lại không giận mà còn loé lên ý cười.

- Đối phó với phụ nữ đê tiện thì phải dùng cách đê tiện.

Diễm Nguyệt trừng mắt nhìn hắn nhưng sau đó liền nghe thấy âm thanh y phục bị cởi bỏ, theo phản xạ cô đưa tay lên che lấy иgự¢:

- Tần Mặc Thiên, anh dám!

- Lam Diễm Nguyệt, cô lại dám ở trên giường tôi thách thức tôi sao!

"Á" cơn đau bất chợt dưới hạ thể khiến cô khẽ kêu lên 1 tiếng, Diễm Nguyệt cắn chặt môi không cho cất tiếng nức nở, cô căm phẫn nhìn hắn.

Mặc Thiên lại loé lên ý cười, bàn tay không yên phận мơи тяớи trên cơ thể cô. Hắn không ưa cái ánh nhìn ra vẻ thanh cao của cô, hắn muốn cô phải cầu xin hắn, phải phóng đãng trên giường của hắn vậy nên hắn càng mạnh bạo động thân hơn. Diễm Nguyệt nắm chặt ga giường, đôi mắt nhắm chặt lại, bờ môi cắn tưởng chừng như sắp bật máu. Trong phòng chỉ nghe được tiếng Thở *** của người đàn ông cùng âm thanh va chạm của 2 cơ thể. Sau khi phóng rút vào cơ thể cô hắn khẽ gầm nhẹ 1 tiếng rồi gục trên vai cô, hương thơm từ cơ thể xông thẳng vào mũi làm hắn thấy dễ chịu. Diễm Nguyệt lạnh nhạt đẩy nhẹ hắn mà nói:

- Tần tiên sinh, nếu xong rồi tôi muốn được đi tắm.

Hắn từ từ đi ra khỏi cơ thể cô với lấy chiếc áo choàng khoác lên người. Diễm Nguyệt ngồi dậy nhưng cơn đau dưới hạ thân kéo đến, cô gắng gượng bước xuống giường cúi xuống nhặt quần áo lên rồi hướng phòng tắm đi thẳng. Mặc Phong bước đến ngồi xuống 1 chiếc ghế bên cửa sổ, nhàn nhã lấy điếu thuốc ra hút. Tiếng vòi nước nhà tắm chợt tắt, Diễm Nguyệt bước ra ngoài hướng tới cửa phòng mà mở. Hắn tức giận đi tới giật tay cô lại:

- Diễm Nguyệt, cô định đi đâu?

- Tần tiên sinh, làm cũng đã làm rồi phải hay không nên để tôi về.

Hắn đưa tay lên xiết chặt lấy cổ cô. Lòng hắn bỗng có chút khó chịu khi cô cứ vậy không nói lời nào mà định đi, ánh mắt xoáy sâu vào gương mặt ngạo mạn ấy:

- Diễm Nguyệt, tôi có nói sẽ để cô về sao?

- Tần Mặc Thiên, anh là có ý gì?

- Bắt đầu từ hôm nay, chuyển đến đây ở!

Hắn mạnh tay gạt cô sang 1 bên khiến cô lảo đảo, rồi đóng mạnh cửa phòng lại. Diễm Nguyệt vội chạy đến vặn cửa nhưng không tài nào mở được, cô ngồi thụp xuống đất, 2 hàng nước mắt đã chảy ra, cô oà lên mà khóc. Thù còn chưa trả được mà đã để hắn lăng nhục thân thể như vậy, cô đối với ba mẹ trên trời là thật có lỗi. Đưa tay lên gạt đi nước mắt, Diễm Nguyệt nhìn xoáy lên chiếc giường, môi nở nụ cười lạnh:

- Tần Mặc Thiên, muốn chơi, tôi với anh cùng chơi.

Xem đầy đủ

Tủ truyện