Chương 05

Vết Sẹo Định Mệnh

Pyn Seop 06/07/2024 22:40:17

Thầy chủ nhiệm tiến vào lều của nó…
- Ken, hôm nay em ở lại chăm sóc Shin đi. Miễn tập một hôm.
- Vâng! – Ken nhìn thầy rồi khẽ gật đầu một cái.
- Em cố gắng nghỉ ngơi cho mau lại sức nhé! – Thầy quay sang nó nói rồi nó khẽ gật đầu và mĩm cười.
Sau đó thầy ra ngoài, tiếng than thở bên ngoài bắt đầu vang lên. Đối với mọi người, mỗi chuyến cắm trại giống như địa ngục, toàn bị bắt làm mấy bài tập huấn nặng nhọc. Cũng may nó bị thương nếu không thì…
Ken dọn dẹp lại chén dĩa rồi đặt sang một bên, vừa dọn dẹp Ken vừa nói…
- Lúc đó cậu không sợ à…
- Hả?! – Nó nhìn Ken.
- Thì lúc trưa đó… cậu không sợ hay sao mà lao đến cứu tớ vậy?
- À, chuyện đó… thật ra thì… – Nó ngập ngừng
Ken dọn dẹp xong thì ngồi cạnh nó.
- Có chuyện gì sao? – Ken nhìn nó vẻ quan tâm.
- Hhhh *thở dài*. Vì tớ đã một lần như thế…
Ken nhìn nó thắc mắc. Nhưng thấy gương mặt nó bao trùm một nổi buồn khó tả nên chỉ im lặng không nói gì.
- Lúc trước tớ và gia đình cùng đi picnic cạnh một con suối, lúc ấy tớ chỉ mới 6 tuổi, còn anh trai tớ thì 13 tuổi. Tớ lúc đó nghịch lắm, tớ mãi chơi đùa nên chạy ra khá xa chổ ba mẹ, anh tớ vì lo nên chạy theo tớ. Tớ vì cứ chạy nhảy nên Bổng trượt chân, anh tớ nắm tay tớ kéo lại rồi anh ấy ngã xuống suối. Lúc đó tớ sợ lắm, tớ la to lên rồi ba mẹ chạy đến nhảy xuống suối tìm anh tớ… Nhưng mà… – Nói tới đây thì nó đã rưng rưng nước mắt, nói không nên lời – Nhưng mà chẳng tìm được anh ấy đâu cả… – Nó bật khóc thành tiếng…
Nó khóc… khóc rất nhiều. Ken để cho nó tựa vào vai mà khóc, khẽ vỗ vỗ lên vai nó an ủi.
- Cậu cứ khóc… khóc một lần cho hết để sau này tiếp tục vui vẻ mà sống!
Nó ngồi dậy rồi lấy tay lau nước mắt…
- Tớ biết rồi! – Nó cố gắng mĩm cười thật tươi.
- Nếu cậu không ngại thì… nhận tớ làm anh kết nghĩa được không?
- Nếu vậy thì tốt quá! – Nó cười tươi hơn. – Nhưng là anh 3 nhé vì anh 2 đã ở trong tim tớ rồi!
- Whatever!
Rồi cả hai cười nói thật vui vẻ, lúc này nó đã ngưng khóc còn Ken thì trông thực sự khác. Không còn ánh mắt lạnh lùng vô cảm…
Min đứng bên ngoài nhìn vào với một vẻ mặt rất khác… khác hoàn toàn so với nét dịu dàng thường ngày.
Sáng hôm sau…
- Cậu đỡ chưa? – Ken vén tấm màn của lều trại lên rồi vào lều ngồi cạnh nó.
- Tớ khỏe rồi! – Nó mĩm cười đáp.
- Àh. Để tớ dìu cậu ra ăn sáng nhé *ân cần*.
- Ừm. Tớ cũng đói lắm rồi *cườiiiiiiiiiii*.
Ken nắm tay nó kéo nó dậy, không biết xui xẻo thế nào nó vừa bật người dậy thì Ken lại trượt chân và rồi… A lê hấp! Ken ngã và nằm trên người nó…
Cả hai “hồn xiu phách lạc” mất tiêu, hai mắt hai người nhìn nhau và im lặng. Mặt nó lúc nào đang từ từ chuyển từ màu trắng sang màu hồng và cuối cùng là đỏ như quả gấc… Sau vài phút đắm chìm mình trong “thế giới câm”, nó chợt lên tiếng…
- A… Đau! – Nó khẽ nhúc nhích cái tay.
Ken bật dậy, xoa xoa đầu với vẻ ngại ngùng rồi kéo hẳn nó đứng dậy…
- Xin lỗi! Cậu đau ở đâu vậy?
- Cái tay bị đè nên hơi đau thôi. Không sao đâu *cười cười*.
- Vậy mình ra ăn sáng thôi…
- Ừ…
Ken dìu nó ra ngoài ăn sáng, tới bàn ăn nó ngồi giữa Min và Ken. Đưa cho nó chén cơm rồi Min gấp thức ăn đặt vào chén nó…
- Cậu ăn cá đi. Tốt cho xương lắm đó.
- Có tự ăn được không? – Ken gấp rau để vào chén nó rồi hỏi.
- Được mà! Nhưng hai cậu ăn đi, gấp nhiều quá sao tớ ăn cho hết. – Nó giơ cái chén đầy thức ăn của nó lên.
Cả bọn ngồi vừa ăn vừa cười nói vui vẻ vì họ biết lát nữa sẽ không thể nào cười nổi do phải tập luyện. Bàn bên cạnh có người đang ngồi đó theo dõi từng cử chỉ của nó và Ken với ánh mắt đầy ẩn ý…
Do chấn thương nên nó được miễn tập luyện. Cũng may, nếu phải tập luyện thì có lẽ nó sẽ bị nghi ngờ về thể lực “không giống con trai” cho lắm ^^.
Buổi cắm trại sau một tuần đã chính thức kết thúc. Cả lớp đã trở về trường để chuẩn bị hôm sau tiếp tục học.
Trưa hôm đó…
- Ký túc 2 tập hợppppppppp… – Tiếng loa vang lên ầm ĩ khắp cả ký túc.
Cả ký túc 2 nhanh chóng tập hợp sau đó vài phút. Tổ trưởng của ký túc 2 đang đứng ở cửa ký túc tay cầm loa…
- Hôm nay là ngày mấy? – Tiếng loa lần 2…
- 20 – Cả đám hô to.
- Thế có nhớ là hôm nay sẽ làm gì không? – Tiếng loa lần 3…
- Vângggg! – Hô to lần 2…
- Ủa? Làm gì vậy? – Nó quay sang Min hỏi.
- Don dẹp hồ bơi của trường đó. Mỗi tháng một lần vào ngày 20.
- 5 phút sau tất cả tập hợp tại hồ bơi trường. – Tiếng loa lần 4.
5 phút sau tại hồ bơi…
Mọi người chia thành nhóm nhỏ để cùng dọn dẹp. Min, nó và Ken chung nhóm cùng quét dọn cầu thang và ván nhảy.
- Từ trên đây mà ngã xuống chắc tiêu đời. – Nó đứng trên bục len lén nhìn xuống dưới mặt nước.
- Mỗi lần bơi mọi người vẫn từ trên đây nhảy xuống đó đấy thôi – Min nhìn nó cười.
- Thật á?! – Mặt nó lộ rõ vẻ ngạc nhiên không đáng có.
- Ừm. Lát nữa dọn xong sẽ bơi đấy, rồi cậu sẽ được tận hưởng cảm giác ấy ngay thôi.
- Thôi. Tớ không dám đâu với lại tớ cũng không thể bơi được.
- Sao thế?! – Min ngạc nhiên nhìn nó.
- Ờ thì tại tớ dị ứng với nước hồ bơi thôi *cười cười*.
- Tiếc nhỉ! Chắc bất tiện lắm…
- Không sao đâu. Tớ quen rồi, mà sao không thấy Ken đâu hết vậy…
- Chắc “cúp” nghĩa vụ rồi…
- Trời! Lười quá…
- Mà sao lúc nào cậu cũng Ken, Ken thế?! Chẳng phải lúc trước cậu ghét hắn lắm sao. – Min nhìn nó với vẻ bất bình.
- Thì lúc đó là do hiểu lầm thôi. Với lại cậu ấy rất tốt với tớ mà. – Nó chỉ biết cười trước vẻ mặt của Min lúc này.
- Hhhh *thở dài*.
20 phút sau…
- Phù!!! Cuối cùng cũng xong – Nó vươn vai một cái thật sâu.
- Tập hợp. – Tiếng loa lần 5…
- Các cậu chuẩn bị 15 phút sau tập hợp lại. – Tiếng loa lần 6…
- Vânggg! – Cả đám vui mừng reo lên vì sắp được bơiiii.
Nó quay lại phòng thì thấy cửa phòng Ken hé mở. Nó bước đến, khẽ nhìn vào trong thấy Ken đang ngồi ở bàn học, tay cầm một sợi dây chuyền và nhìn chằm chằm vào nó với một ánh mắt thoáng buồn. Nó gõ vào cửa mấy cái…
- Tớ vào được không?!
Ken quay lại nhìn nó rồi mĩm cười rồi đặt sợi dây chuyền xuống bàn…
- Vào đi.
Nó bước vào và ngồi lên chiếc ghế cạnh Ken…
- Nãy giờ sao không ra hồ bơi?! – Nó quay sang nhìn Ken hỏi.
- ૮ɦếƭ thật! Tớ quên mất… *giật mình*
- Đừng lo… tớ điểm danh cho cậu rồi!
- Cám ơn cậu nhé! – Ken nhìn nó cười.
- Có gì đâu… Mà cái này… – Nó chỉ vào sợi dây chuyền Ken đang cầm.
- À, đây là một vật kỉ niệm của mẹ tớ để lại…
- Vậy là… – Nó nhìn Ken với ánh mắt hơi ngạc nhiên.
- Ừm. Mẹ tớ mất 2 năm trước… – Ken cố gắng tỏ vẻ bình thường đáp.
- Tớ xin lỗi…
- Không sao *mĩm cười*.
- À mà cậu chuẩn bị bơi kìa. Còn 5 phút nữa tập hợp đó…
- Ừ. Đợi tớ thay đồ bơi cái…
Sau đó cả hai cùng ra hồ bơi…
- Sao cậu không thay đồ bơi?! – Ken nhìn nó thắc mắc.
- Tớ bị dị ứng nên không bơi được.
- Vậy sao không xin phép thầy ở trong phòng ra đây làm gì?!
- Ở trong phòng hoài chán lắm. Thôi cậu bơi đi, mình ngồi đây xem được rồi.
- Ừm. Vậy tớ bơi đây…
Ken tiến về phía hồ bơi và bắt đâu khởi động. Sau khi làm vài động tác để tránh chuột rút Ken bắt đầu tiến về phía trước chuẩn bị xuống nước. Nó nhìn theo Ken thì chợt thấy gần mép hồ bơi chổ Ken đang tiến đến có một cục xà phồng. Thấy Ken gần như sắp giẫm lên nó không kịp gọi mà chạy đến nắm lấy tay Ken kéo ra. Và “không may cho đứa kéo tay”, nó lại trượt chân ngã xuống nước…
Ken vẫn chưa nắm rõ tình hình nên vội chụp lấy tay nó nhưng rủi thay chẳng kịp. Nó ngã nhào xuống nước. Ken hét tên nó…
- Shin…!!!
Cả hồ bơi lúc này cũng đang bất ngờ, mọi ánh mắt hướng về phía nó và Ken. Ken vội nhảy xuống kéo nó lên…
- Shin, Shin! – Ken lay lay mặt nó nhưng nó vẫn nằm yên bất động.
Ken đặt tay nó lên *** rồi bắt đầu ấn ấn xuống cho nước trào ra nhưng vẫn không hề hấn gì. Rồi bỗng cả đám trố mắt ngạc nhiên khi thấy Ken đang… “hô hấp nhân tạo” cho nó. Sau vài cái “môi chạm môi, hơi thở theo định luật truyền thẳng từ môi trường này sang môi trường khác” nó bắt đầu ọc nước ra, mắt nó bắt đầu hé ra nhưng trong rất mệt mỏi.
- Ken, cậu mau đưa Shin lên phòng y tế đi. – Tổ trưởng kí túc lên tiếng.
Ken bế nó lên và chạy về phía phòng y tế, Min cũng vội vàng chạy theo Ken, biểu cảm của Min lúc này là lo lắng và… ghen tị!
Tại phòng y tế…
Sau gần nửa giờ “nằm ngủ” trên giường phòng y tế nó cũng đã tỉnh dậy…
- Cậu tỉnh rồi à?! – Min thốt lên khi thấy mắt nó đang dần mở ra.
- Cậu… – Nó nhìn Min một cách mệt mỏi.
- Cậu thấy sao rồi?!
- Tớ không sao! – Nó mĩm cười – Àh mà Ken có sao không?
- Hắn thì có sao chứ. – Min quay sang một bên nói nhỏ.
- Sao?
- À không! Ken không sao. – Min mĩm cười đáp.
Lúc đó tại canteen trường…
- Nhìn em bất ngờ quá nhỉ!
- Lúc nào anh cũng khiến người khác phải ngạc nhiên. Nhưng sao anh lại ở đây?
- Vì em phải đi cắm trại nên anh chưa thông báo thôi. Kể từ tuần trước anh đã chính thức trở thành “bác sĩ riêng” của trường em.
- Hả?! Bệnh viện lương cao không làm đi vào trường học làm làm gì?! *ngạc nhiên*
- Anh đâu phải đi làm chỉ vì tiền đâu chứ.
- Vậy thì anh vào trường này để làm gì?! *ánh mắt đầy thắc mắc*
- Có một số chuyện thôi… *cười*
- Chuyện gì?!
- Bí mật. Mà chắc bạn em đã tỉnh rồi đấy, mau về xem bạn ấy thế nào đi.
- Mệt mỏi với anh thật đấy. Tôi đi đây.
Ken đứng dậy, ra khỏi canteen rồi đi về phía phòng y tế. Nó nhìn ra cửa thấy Ken bước vào thì mĩm cười.
- Cậu thấy sao rồi?! – Ken đặt tay lên trán nó.
- Không sao rồi.
- Thôi tớ về trước nhé, cậu nghĩ ngơi sớm đi. – Min đứng dậy và nói với nó.
- Ừm. Cậu ngủ ngon nhé! – Nó nhìn Min cười.
Min bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại nhưng không rời đi mà vẫn đứng đó.
Ken ngồi xuống cạnh nó, nhìn nó bằng một ánh mắt buồn rồi nói…
- Sao lần nào cậu cũng hành động thiếu suy nghĩ hết vậy?
- Thì không lẽ tớ để cậu bị tai nạn mà không giúp? Nếu là tớ cậu cũng làm thế thôi.
Ken chỉ biết thở dài trước câu trả lời của nó. Rồi Ken chợt nhớ lại một điều bất thường…
- Mà sao lại có xà phồng ở đó được chứ?!
- Chắc lúc dọn dẹp ai đó làm rơi thôi.
- Còn cả chuyện chiếc xe hôm trước nữa… Cậu không thấy bất thường sao?
- Chắc trùng hợp thôi. Mà cũng khuya rồi, sáng còn phải đi học nữa, mình về phòng thôi.
- Ừm!
Min vội chạy sang một góc tường nấp, nhìn Ken dìu nó về phòng, ánh mắt cậu có nét gì đó… Buồn? Hay bực tức?!
Sáng hôm sau…
- Renggggg….!!! - Tiếng chuông báo hiệu buổi học kết thúc vang lên làm tất cả học sinh trong trường mừng rỡ.
- Khỏe quá!!! – Nó vươn vai.
- Đi ăn trưa nhé! - Min và Ken cùng nói.
- Ok ok! – Nó nhìn cả hai rồi cười tươi rói.
Cả 3 cùng xuống canteen, đang chuẩn bị ăn thì bất ngờ có người bước đến bàn của tụi nó đang ngồi…
- Tôi ngồi ở đây được chứ?!
Cà 3 cùng ngước lên nhìn và bất ngờ mà người bất ngờ nhất là nó…
- Bác… bác sĩ! *ngơ ngác*
Kéo ghế ngồi xuống và nở một nụ cười thật tươi…
- Nhóc hơi bất ngờ nhỉ?! Chắc Ken chưa nói với nhóc nhỉ? – Vẫn giữ nụ cười trên môi.
Sau một hồi giải thích thì nó cũng đã hiểu ra được vấn đề…
- Vậy ra bác sĩ là anh của Ken?
- Thông minh đấy *lại cười*.
- Nói thế mà không hiểu thì…- Ken và Min nghĩ thầm.
- Anh bao nhiêu tuổi rồi ạ? – Nó lễ phép hỏi.
- 24..
- 24 á… – Mặt nó lại hiện lên vẻ bất ngờ.
- Làm gì bất ngờ dữ vậy?! – Min cũng bất ngờ trước thái độ của nó.
- À không… Tại anh trai em cũng 24 tuổi và anh ấy nói là lớn lên nhất định sẽ làm bác sĩ… – Nó lấy lại bình tĩnh rồi đáp.
- Thế bây giờ cậu ấy đã là một bác sĩ rồi nhỉ?! – Bác sĩ bình thản trả lời.
- … – Chợt nó im lặng, mắt bắt giật giật vài cái…
Cả bọn im lặng khi thấy tình hình bây giờ đang chuyển biến xấu… Bỗng nó đứng dậy, hít một hơi rồi nói…
- Tớ thấy hơi mệt, tớ về ký túc trước nhé… – Nó gật đầu chào rồi bước đi.
Bác sĩ và Min vẫn còn ngạc nhiên trước hành động của nó thì Ken thở dài rồi kể mọi chuyện cho hai người biết…
- Thì ra là thế… Tội cậu ấy quá! – Min thở dài nghẹn ngào.
Còn vị bác sĩ ngồi đó, im lặng và nhìn vào một khoảng vô định như đang nghĩ về điều gì đó…
Sáng chủ nhật…
Nó đang nằm trên giường lăn qua lăn lại vì không có gì làm thì điện thoại rung báo có tin nhắn. Ken gửi tin nhắn cho nó…
- Hôm nay cậu rảnh không?
- Tớ đang chán vì không có gì làm đây này. Có chuyện gì vậy?
- Ra ngoài với tớ được không?
- Đi đâu vậy?
- Thì đi rồi sẽ biết.
- Bí mật… Ok, cậu ra cổng đợi tớ một tí…
Nó thay đồ xong thì rời khỏi kí túc ra chổ Ken đang đợi. Cả hai chuẩn bị ra ngoài thì bỗng nhiên điện thoại nó reo lên… Cả hai dừng lại đợi nó nghe điện thoại. Nó bắt máy nhưng vừa nghe thấy đầu dây bên kia nói thì nó trợn mắt bất ngờ…
- Hả?! – Nó ngạc nhiên rồi nhìn Ken.

Novel79, 06/07/2024 22:40:17

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện