Lúc đó, Ken đang ngồi ở một quán nước đối diện bệnh viện cùng với một người mặc áo sơ mi trắng… Và không ai khác, người đó chính là vị bác sĩ lúc nãy.
- Anh về khi nào thế? – Ken nhìn vị bác sĩ thắc mắc.
- Anh không có ý đó… Anh chỉ sợ ảnh hưởng đến việc học của em thôi – Vị bác sĩ khua tay trước mặt Ken.
- Đùa thôi làm gì khẩn trương vậy! Her… – Ken bật cười.
- Vậy mà anh cứ tưởng… Haizzzzz! – Vị bác sĩ thở dài nhìn Ken – Mà người lúc nãy là ai vậy?
- Thì mới chuyển đến mà khiến cho Ken nhà ta phải lo lắng đến thế… – Vị bác sĩ cười đáp.
- Aaaahhh! Thì ra là thế *gật gật đầu*. Thôi cũng trễ rồi, để anh chở em về trường…
- Thôi không cần đâu, em còn có việc. Thôi, em đi trước đây…
Nói xong Ken bước ra khỏi quán. Ken không về mà trở lại bệnh viện. Mở cửa phòng thì Ken thấy nó đã ngủ. Ken đứng đó nhìn nó một lát rồi ra về…
Vị bác sĩ lúc nãy đứng ở bên kia hành lang nhìn thấy cảnh này mà mặt đầy thắc mắc… Con bé này là ai nhỉ? Khiến cho Ken phải lo lắng đến thế thì cũng không phải tay vừa… Nhưng sao phải giả trai để vào trường nam sinh học?! Nhất định mình phải tìm hiểu việc này mới được…
- Hôm nay là ngày xuất viện rồi. Mong cậu sẽ mau chóng hoàn toàn bình phục…
- Cảm ơn bác sĩ! – Nó nhìn bác sĩ mĩm cười.
- Dạ?! – Nó ngước lên nhìn bác sĩ.
- Đừng siết chặt quá… *mĩm cười* – Nói rồi bác sĩ bước ra khỏi phòng bỏ nó lại mặt ngơ ngác…
- Lời nói này… nụ cười này hình như có gì đó… – Nó lắc đầu để xua tan đi ý nghĩ trong đầu rồi vội chuẩn bị mọi thứ để xuất viện…
Tối hôm đó, nó ra sau trường thăm Lu. Ngồi xuống bên cạnh nó vuốt vuốt đầu “cún con bé bỏng”. Lúc này, Ken cũng từ đâu bước đến và ngồi xuống cạnh nó làm nó giật cả mình…
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.Novel79.Com (Thích Truyện.VN)- Cậu khỏe rồi chứ?
- Cám ơn cậu… mình khỏe rồi!
Cả hai ngồi đó im lặng không nói gì. Một lúc sau Ken chợt lên tiếng…
- Xin lỗi cậu nhé!
- Hm?! – Nó ngơ ngác nhìn Ken.
- Thì không phải tại tôi cậu mới bị phạt sao?! Còn bị ngất xỉu nữa…
- Her… Cậu khờ quá! Nếu hôm đó không phải tại che cho mình thì cậu đâu có bị cảm…
- Nhưng…
- Thôi, đừng nói chuyện này nữa.
- Ừm… – Ken mĩm cười cúi xuống cầm cái cây vẽ vẽ lên mặt đất. – Mà này, sao cậu lại về đây học, ở Mỹ chẳng phải điều kiện học tập tốt hơn nhiều sao?
- Àh… Thật ra thì tớ về đây học là để tìm một người…
- Người thân?!
- Àh không. Chỉ là một người bạn thuở nhỏ thôi…
- Cậu ấy đang học ở trường này sao?
- Tớ nghĩ vậy…
- Sao thế?! – Ken ngạc nhiên trước biểu cảm khác thường và cách nói chuyện hơi khó hiểu của nó.
- Lúc nhỏ, cậu ấy nói với tớ là sẽ cố gắng học thật giỏi để có thể vào trường này học…
- Vậy à! – Ken nói nhỏ – Vậy sao cậu không liên lạc với cậu ấy?
- Hmmm – Nó thở dài một cái rồi nói – Bọn tớ không gặp nhau từ lúc nhỏ nên không có cách nào để liên lạc được hết…
- Cậu ấy… tên gì?!
- Hoàng Anh… – Nó quay sang nhìn Ken mà mĩm cười.
- Xin lỗi! Tớ chưa từng nghe tên này…
- Có gì đâu mà xin lỗi chứ… Her ~
Cả hai nhìn nhau mà cười rồi cùng nhau nhìn lên bầu trời, mỗi người một suy nghĩ… Đêm ấy, bầu trời đầy sao!
Hôm sau tại lớp học…
- Tuần sau chúng ta sẽ cắm trại nha các em… – Tiếng thầy chủ nhiệm vang lên làm cả lớp đang om sòm Bổng im bật và trố mắt nhìn thầy.
- Haaaaả!!!
Cả lớp thở dài lê thê chỉ có riêng mình nó là mặt tươi cười hớn hở…
- Vui quá!!! Tớ thích cắm trại lắmmm…. – Mặt nó hớn hở như được vàng.
- Tại cậu chưa biết thôi, cắm trại trường mình là một cơn ác mộng đó. – Min nói mà mặt cúi xuống bàn ngán ngẩm.
- Hm?! Ác mộng á?! – Nó ngạc nhiên nhìn Min.
- Ừm, thì cậu cứ thử đến ngày đó thì sẽ biết ngay thôi à!
- Cậu cũng tham gia phải không? – Nó quay sang Ken hỏi.
- Bắt buộccccc! – Ken đáp lại nó bằng vẻ lạnh lùng vốn có.
- Vậy chắc là sẽ vui lắm đâyyy *cười* – Mặt nó ngố không thể nào tả nổi.
- Cười ngớ ngẩn!
- Tại vui mới cười…
- Vui?! Có Ken này nên vui hả?! – Ken tự nhiên thay đổi sắc mặt làm nó ngượng đỏ mặt.
- Mơ à! Tại lâu rồi mới được cắm trại nên vui thôi… – Nó ngượng nên đành quay lên.
- Làm gì đỏ mặt như con gái vậy… Haha *nham nhở*.
- Hâmmm…. Thì người ta là con gái mà!!! – Nó bĩu môi rồi nói nhưng chỉ để riêng mình nó nghe.
Hai người ngồi đó cười nói nãy giờ mà không biết là có hai người đang để ý họ. Một người nhăn mặt còn một người thì chăm chú theo dõi từng cử chỉ của họ rồi lấy điện thoại bấm lia lịa gì đó … dường như đang gửi tin nhắn thì phải?!
Cuối cùng cũng đến ngày cắm trại…
- Xong chưa Shinnnn! – Min đứng trước của phòng nó mà hú mà hét.
- Rồi này. – Nó mở cửa bước ra – Đợi tớ gọi Ken cái…
Bổng nhiên Min nắm tay nó kéo lại…
- Lúc nãy tớ thấy Ken ra ngoài… Hình như ra xe trước rồi thì phải…
- Ủa? Sao kì vậy? Hôm qua Ken bảo tớ rủ cậu ấy cơ mà. – Nó thắc mắc.
- Nhưng lúc nãy tớ thấy Ken ra trước rồi…
- Cái tên này thật là… Mà thôi mình ra xe đi. – Nó nói rồi bỏ đi một nước để Min một mình đứng đó suy nghĩ về việc gì rồi lắc đầu và bước theo nó.
Lên xe ngồi gần 10 phút rồi mà nó vẫn chưa thấy Ken đâu cả. Đến lúc điểm danh để bắt đầu lên đường thì Ken mới lù lù xuất hiện với gương mặt hầm hầm. Nó nhìn Ken mà tỏ vẻ khó hiểu còn Ken thì thấy ánh mắt của nó thì quay sang hướng khác…
Hắn đi một nước xuống băng ghế sau cùng ngồi. Đi ngang nó mà Ken chả buồn nhìn một cái làm nó đơ ra vì chẳng hiểu chuyện gì xảy ra…
Xe chạy khoảng hai giờ thì đến chổ cắm trại. Đó là một bãi đất trống và rộng ở ngoại ô thành phố. Tất cả xuống xe và bắt đầu dựng lều trại.
Mỗi lều ba người nên nó, Ken và Min cùng một lều (vì ba phòng kế nhau mà). Nó cứ nhìn Ken mà thắc mắc…
- Tên này bị gì vậy chứ?! Hẹn mình thì đi trước, ra thì chẳng thấy đâu, rồi lù lù xuất hiện với vẻ mặt này… Là sao?! – Nó hậm hực độc thoại…
Ken bắt đầu dựng lều, thấy thế nó chạy đến…
- Tớ phụ cậu nhé! – Nó nở một nụ cười thân thiện nhất có thể…
- Thích thì làm đi… – Ken bỏ dở cái lều đang dựng rồi bỏ đi về phía khác.
Nó vẫn còn chưa hiểu vì sao Ken lại như vậy nên cầm theo chai nước rồi đi theo Ken…
Đi theo một hồi thì nó thấy Ken đang đứng ngay trước một con suối. Bổng dưng nó muốn quỵ xuống, trong đầu nó đang nhớ về một cái gì đó làm cho nó khó chịu nhưng nó cố gắng lấy lại bình tĩnh. Nó tiến đến chổ Ken đang đứng. Bổng nhiên phía bên trái có một chiếc xe bằng cây lao thẳng về phía Ken đang đứng. Nó vội hét lên và chạy đến chổ Ken, đẩy Ken sang một bên thì nó chẳng kịp né, chiếc xe tông thẳng vào người nó…
- Shinnnn! – Ken hét lên khi thấy nó té nhào xuống suối…
Ken vội nhảy xuống con suối kéo nó lên…
- Cậu có sao không?! – Ken lay lay mặt nó đầy lo lắng – Này! Trả lời tớ đi chứ. Cố lên, tớ sẽ đưa cậu về lều trại. Cố lên…
Ken nhấc bổng nó lên rồi chạy thẳng về phía lều trại…
Lát sau…
- Bạn ấy sao rồi thầy? – Ken lo lắng nhìn thầy chủ nhiệm…
- Cũng may không va chạm vào đầu, chỉ trầy xước một tí thôi.
- Vậy cậu ấy tỉnh chưa thầy? – Min lay tay thầy.
- Cũng vừa tỉnh dậy thôi. Thôi các em về lều chuẩn bị đi, chiều nay chúng ta bắt đầu…
Cả đám nháo nhào như ong vỡ tổ khi nghe đến “thánh chỉ” của thầy chủ nhiệm rồi giải tán…
- Min! Em theo thầy chuẩn bị tí việc… – Thầy quay sang Min nói.
- Dạ…
Trong lều của nó…
- Tên này, sao ngốc thế… sao tự nhiên lại lao ra cứu tôi?! – Ken ngồi cạnh nó mà trầm ngâm.
- Hâm quá đi… Nếu người đứng đó là tớ thì cậu cũng làm thế thôi mà phải không?! – Nó mở mắt nhìn Ken trong sự mệt mỏi.
- Cậu tỉnh rồi à?! – Ken lay lay người nó.
- Aaaaa… Đau!
- Xin lỗi, xin lỗi… Cậu đau ở đâu?! – Mặt Ken lúc này hoàn toàn khác so với vẻ lạnh lùng thường ngày.
- Cái tay hơi nhức tí…
- Có thể là bị nứt xương đó… – Ken nói mà xoa xoa tay nó.
- Tập hợp ăn cơm chiều… - Tiếng loa của thầy chủ nhiệm vang lên.
- Đợi tớ tí nhé! – Ken đặt tay nó xuống rồi bước ra khỏi lều.
Một lúc sau, Ken bước vào với một chén cơm và thức ăn.
Ken đỡ nó ngồi dậy rồi cầm muỗng đưa lên trước mặt nó…
- Há miệng ra đi.
- Thôi, kì lắm.
- Hay là cậu muốn tôi lấy ống hút cho cậu hả?! – Ken quát nhẹ nó.
Nó bắt đầu hé miệng ra, mặt nó lúc này đã ửng đỏ… Ken vẫn tiếp tục bón cho nó ăn trước bao cái miệng xì xào bên ngoài lều…
- Có bị hoa mắt không đấy… Đó có phải là Ken thật không chứ?!
- Ừ! Có bao giờ thấy hắn thế này đâu. Vẻ mặt đó…
- Chắc tại hắn thấy có lỗi thôi chứ gì.
- Tên Shin này cũng lợi hại thật đấy… Mới chuyển đến mà biết bao nhiêu chuyện xảy ra rồi…
- Tám vui quá nhỉ! – Tiếng thầy chủ nhiệm làm phá tan bầu không khí đang sôi động của mấy “ông tám”.
Cả đám hoảng hốt, kẻ chạy đông người chạy tây vì sự hiện diện bất ngờ của thầy chủ nhiệm…
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.