Tại canteen trường…
Cả ba vừa lấy thức ăn xong thì tìm bàn. Nó kéo hai cái bàn lại để cả ba có thể cùng ngồi. Lúc đó, Min từ bên ngoài bước vào canteen. Thấy Min nó gọi…
- Min!
Min nghe tiếng nó gọi nên nhìn xung quanh. Thấy nó vẩy tay cậu tiến đến. Nhìn thấy Jimmy ngồi nó cậu cố tỏ ra vẻ tự nhiên. Tuy vậy ánh mắt cậu nhìn Jimmy vẫn có gì đó dè chừng. Và điều đó không may lại để Sun nhìn thấy. Nhưng không biết Sun có suy nghĩ hay thắc mắc gì không. Chỉ thấy Sun hết nhìn Min rồi nhìn Jimmy. Min lấy thức ăn rồi cùng ngồi chung bàn với cả ba. Cả đám vừa ăn vừa nói chuyện rôm rã…
- Mà cậu cần làm việc gì ở đây vậy? – Sun hỏi nhưng vẫn không ngừng thưởng thức bữa sáng.
- À cũng không có gì quan trọng lắm. *cười*
- Vậy à? Không quan trọng mà cậu từ Mỹ đến tận Việt Nam luôn.
- À thì cũng muốn đến thăm hai cậu vì lâu rồi không gặp mà.
- Sun! Mày cứ như là mấy người hỏi cung ấy…
Nó mắng con bạn một-cách-dịu-dàng vì thấy con bạn dạo này cứ tấn công tới tấp mọi người. Nhất là Min và Jimmy.
- Thì tao hỏi cho biết thôi. Làm gì bênh dữ vậy…
- Thôi tao không nói với mày nữa. Mày muốn làm gì thì làm đi…
Nó đành bó tay trước con bạn lí sự của mình.
- Tao đi lấy nước đây. Uống cam hết nhé?
- Ừ – Đồng thanh.
- Để tao đi với mày…
Rồi nó và Sun đi lấy nước cho cả bọn. Vì nó đi toilet nên Sun quay lại trước. Sun quay lại thì thấy Min và Jimmy đang nói chuyện. Vẻ mặt Jimmy thì khác hẳn thường ngày cô thấy. Một vẻ mặt lạnh lùng. Còn Min thì có gì đó yếu thế hơn. Cậu nói mà vẻ mặt cứ toát lên vẻ gì đó sợ sệt. Sun nghe loáng thoáng cả hai nói gì đó nhưng không rõ ràng vì khoảng cách không gần lắm…
- Cậu chuẩn bị tinh thần đi. Có lẽ sắp có việc cho cậu làm rồi đó!
- Dạ. Tôi biết rồi…
- Lần này mà không làm cho tốt nữa thì cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đó…
- Vâng…
- Trông hai cậu có vẻ thân thiết nhỉ? Con trai nên việc làm quen cũng nhanh chóng ha.
Cuộc nói chuyện của hai người ngừng lại khi Sun bất ngờ xuất hiện. Jimmy thì nhanh chóng lấy lại vẻ mặt tươi cười thường ngày còn Min thì cố tỏ ra vẻ tự nhiên nhất.
- À… ừ! – Cả hai ậm ự cho qua.
Sau đó nó trở ra. Cả bọn vừa nói chuyện vừa uống nước. Cả ba người còn lại cứ rôm rã nói cười còn Sun thì cũng tỏ ra vui vẻ nhưng vẫn chú ý thái độ của Jimmy và Min. Có gì lạ lẫm khi thấy gương mặt lúc nãy của hai người và cả cuộc nói chuyện đó nữa. Tiếc là Sun không nghe rõ được.
Lát sau, cuộc nói chuyện cũng kết thúc. Vì có bài tập nên nó phải về làm. Sun thấy Jimmy khẽ khều người Min rồi ra hiệu gì đó. Khi nó đã đi về ký túc thì Sun lén theo sau cả hai. Sun chầm chậm bước theo cả hai đang đi ra phía dãy phòng trống < dãy phòng này ít có người qua lại vì nó nằm ở phía góc trái của khuôn viên trường. Lúc trước chổ này là khu của giáo viên nhưng sau khi xây dựng khu mới khi dãy phòng này chỉ dùng để chứa vật dụng cũ >.
Sun nép mình vào bức tường nơi đặt những cái chổi và xô đựng nước hư khi thấy Min và Jimmy dừng lại. Cẩn thận nhìn sang khe hở ở bức tường. Sun thấy Min đang sau lưng Jimmy. Ở cậu toát ra vẻ gì đó rụt rè lo sợ. Còn Jimmy, gương mặt lạnh lùng làm Sun hết sức ngạc nhiên khi nãy hiện ra một lần nữa. Sun cố gắng chú ý lắng nghe những gì họ sắp nói ra…
- Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của cậu vì thế nên làm cho tốt.
- Vâng…
- Những lần trước cậu đã làm tôi hết sức thất vọng…
- Những lần trước…? – Ba chữ bỗng nhiên xoẹt ngang đầu Sun.
- Vụ chiếc xe gỗ ở bờ suối, xà phồng ở hồ bơi, vụ tai nạn xe, vụ ở bệnh viện, vụ thuốc loét dạ dày cậu đã không hoàn thành được. Thậm chí còn đi ngược lại với chỉ thị của tôi…
Jimmy nói tiếp rồi nhếch miệng cười khinh bỉ.
- Tôi…
- Lần này tôi sẽ cho cậu cơ hội cuối cùng. Nếu lần này cậu không làm được thì chuẩn bị tinh thần đi.
- Vâng… Nhưng tôi phải làm gì?
- Cậu tìm cách dụ tên Ken ra rồi bắt cóc hắn. Tôi sẽ cho người tiếp cậu…
Vẫn chưa hết bàng hoàng vì nghe đến “vụ chiếc xe gỗ ở bờ suối, xà phồng ở hồ bơi, vụ tai nạn xe, vụ ở bệnh viện, vụ thuốc loét dạ dày” thì lại nghe thêm kế hoạch “bắt cóc Ken”. Sun thật sự hoảng sợ. Vậy là mọi chuyện xảy ra đều do một mình Jimmy sắp đặt và người thực hiện là Min. Hai con người nó yêu thương lại làm chuyện nó hết sức căm ghét. Mọi chuyện họ làm đều nhắm vào Ken nhưng cuối cùng người chịu lại là nó – người mà trái tim hai người đó hướng về. Trong lúc hoảng hốt Sun sơ ý va vào cái chổi đặt bên cạnh làm ngã xuống, kéo theo những cái bên cạnh ngã xuống và đập vào những cái xô. Vô tình tạo nên một tiếng động lớn…
Nghe thấy tiếng động Jimmy và Min vội quay người lại. Nhìn chăm chăm vào bức tường. Một cái xô ngã xuống từ từ lăn ra ngoài và để cả hai nhìn thấy. Sun thì điếng cả người. Sun không biết làm gì vào lúc này. Chạy? Liệu cô có thoát khỏi hai con ác quỷ này không? Cô bàng hoàng không biết làm gì. Cô thấy đầu óc như quay cuồng. Không thể nghĩ ra cách gì để thoát khỏi đây một cách an toàn. Chợt… ánh mắt Sun ánh lên nét sợ hãi tột độ. Jimmy và Min đang đứng trước mặt Sun. Cả hai nhìn Sun bằng ánh mắt khá bất ngờ.
Sun tập trung hết sức vào đôi chân mình và chạy nhưng… tay cô đã bị giữ lại bởi Jimmy. Cậu kéo mạnh Sun lại làm cô té nhào xuống đất. Khá đau!
Sun ngước lên nhìn Jimmy bằng ánh mắt căm ghét tột độ nhưng vẫn có nổi lo sợ đan xen vào đó. Tay Jimmy *** túi lấy ra một cái khăn rồi quay sang nhìn lắc đầu ra hiệu. Hai tay Sun bị Min giữ chặt. Jimmy ngồi xuống. Hai gối đè lên hai bàn chân làm Sun không thể nào động đậy. Sun trợn mắt nhìn Jimmy. Trong lòng cô đang sợ hãi tột độ vì không biết Jimmy định làm gì. Sun định hét lên nhưng yay Jimmy cầm cái khăn bịt miệng của Sun lại không để cô hét. Rồi 5s, 10s, 15s… Sun ngất xỉu.
Jimmy ra hiệu cho Min kéo Sun vào một góc, tìm dây để trói Sun lại chờ cậu lấy xe đến và đưa đi..
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”. Gọi mãi cho Sun chẳng được, nó đâm lo. Trước giờ có bao giờ nó gọi mà Sun không bắt máy đâu chứ. Nhỏ đó cũng chẳng bao giờ để điện thoại hết pin cả. Nó tỏ vẻ lo lắng ra mặt. Bạn thân mà lại. Với lại ở Việt Nam Sun cũng đâu thân quen gì nhiều. Cầm điện thoại lên bấm gọi lần nữa. Nó mong rằng con bạn sẽ bắt máy để cảm thấy nhẹ nhõm nhưng… Không ai bắt máy chỉ có tiếng của tổng đài lạnh lùng đáp như một con rô bốt.
Tay nó cầm chặt điện thoại đi loanh quanh trong phòng. Chốc chốc lại nhìn vào màn hình xem Sun có liên lạc với nó không. Nhưng chẳng có gì. Đầu nó lóe lên một ý nghĩ. Hay là qua nhà thầy hiệu trưởng xem xem. Nói là làm. Với lấy cái áo khoác rồi chạy ra khỏi ký túc.
Đứng trước cửa nó ngập ngừng chưa dám vào. Dù gì cũng là nhà thấy hiệu trưởng cơ mà. Nó cảm thấy có một sự… hồi hộp nhẹ! Thấy có người đứng phía trước nãy giờ. Một người phụ nữ sang trọng ngồi trong nhà gọi người giúp việc ra mở cửa. Người giúp việc mở cổng. Nó khẽ gật đầu chào.
- Thưa… Cháu là bạn Sun ạ.
- Chào cậu! Mời cậu vào…
Tiến sâu vào nhà nó thấy hơi bất ngờ. Nhà giàu quá mức! Đúng chất một căn biệt thự. Bước lên thềm vào nhà nó gật đầu chào lễ phép. Người phụ nữ nhìn nó rồi cười chào lại. Đưa tay về phía ghế đối diện để mời nó ngồi. Nó ngồi xuống. Người giúp việc mang một cốc nước lọc đặt trước mặt nó. Gật đầu cảm ơn rồi cầm cốc nước lên uống một ngụm theo phép lịch sự…
- Cháu chào bác! Cháu là Shin bạn của Sun ạ…
- Thì ra cháu là Shin. Nghe Sun nói nhiều mà vẫn chưa được gặp.
Người phụ nữ mĩm cười với nó. Một nụ cười dịu dàng mang sự sang trọng, quý phái.
- Dạ… Sun có nhà không bác?
- Ủa? Không phải nó sang trường với cháu sao. Nó đi từ sáng giờ rồi đã về đâu. – Người phụ nữ hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của nó.
- Dạ. Lúc sáng tụi cháu có ăn chung. Nhưng do có việc nên cháu phải đi trước. Nãy giờ cháu gọi cho Sun nhưng không được nên chạy qua đây xem có nó ở nhà không. Vậy là sáng giờ nó không về sao bác? – Nó cũng ngạc nhiên không kém.
- Ừ. Sáng giờ có thấy nó đâu…
- Lạ thật! Ở đây Sun đâu quen biết ai nhiều vậy nó có thể đi đâu được chứ.
- Chắc nó đi vòng vòng thành phố chơi thôi. Hay là cháu lên phòng nó đợi tí đi. Lát nó có về bác sẽ bảo người kêu nó lên. GIờ bác phải đi công việc.
- Dạ. Chào bác…
Sau khi người phụ nữ ra khỏi nhà. Nó dợm người đứng dậy rồi đi theo người giúp việc lên lầu. Đứng trước cái phòng khá lớn. Chắc để cho họ hàng đến ở. Người giúp việc đi xuống nhà để nó tự nhiên hơn. Nó bước vào phòng rồi đóng cửa lại rồi tiến vào trong. Nhìn xung quanh nó cũng không thấy có trưng bày vì nhiều vì chắc Sun không ở đây lâu. Nó lại ngồi trên giường. Lóng ngóng đợi Sun.
Đợi cả giờ đồng hồ nó chẳng thấy Sun đâu cả. Nó đứng dậy cho đỡ tê chân. Bất chợt nó thấy trên bàn có một quyển sổ trông khá dễ thương. Nó cầm lên, lật đại một trang. Vừa thấy mấy chữ trong cuốn sổ nó vội đóng lại. Đặt lên bàn rồi trở lại giường ngồi.
Nhật kí. Cái đó là nhật kí của Sun vì thế không nên xem. Dù gì cũng là riêng tư. Nhưng lúc nó vừa lật ra thì mấy chữ đó đập vào mắt nó làm nó không thể không suy nghĩ. Nó thở hắt một cái rồi tiến lại cái bàn lần nữa. Cầm quyển sổ lên rồi từ từ mở ra.
Nó ngồi phịch xuống ghế sau một hồi đọc những trang nhật kí của Sun. Mặt nó như tối tâm lại. Nó lắc đầu một cái rồi đứng dậy ra khỏi phòng. Đi xuống nhà nó gật đầu chào người giúp việc rồi bước ra cổng. Vừa lúc đó, người phụ nữ lúc nãy về. Thấy nó bước ra bà vội nói…
- Cháu về à? Ở lại ăn cơm với mọi người cho vui.
- Dạ cháu cảm ơn bác ạ. Nhưng bây giờ cháu có việc phải làm ạ. Lần sau cháu nhất định sẽ đến.
- Vậy à? Mà Sun chưa về nữa sao?
- Dạ. Vẫn chưa thấy ạ.
- Vậy cháu có việc thì mau đi đi. Khi nào nó về thì ta sẽ bảo cháu tìm. Nhưng nhớ là hôm nào phải đến nhé!
- Dạ. – Nó cười và gật đầu chào rồi quay về trường…
Tối đó, vẫn nơi mà mỗi khi nó buồn nó lại ra – chổ Lu. Hôm nay tâm trạng nó tệ lắm. Hết Sun đi đâu mất rồi đến những dòng nhật kí của con bạn rồi cả chuyện Min. Nó cảm thấy mình có lỗi dù nó chẳng gây ra việc gì. Nhưng mà tất cả mọi thứ đều bắt nguồn từ nó…
Nó nhớ lại những trang nhật kí của Sun…
“Hôm nay mình thấy buồn. Buồn lắm! Không lẽ cậu không biết mình thích cậu sao. Mình thể hiện vậy rồi còn gì. Hay trong tim cậu đã có người khác…?”
Nó biết. Người Sun nói là Jimmy nhưng không lẽ Jimmy thích người khác? Sao nó không biết nhỉ?
“Cậu làm tớ rơi vào cái thế vô cùng khó xử thế này cậu vui lắm hay sao. Sao cậu cười miết thế? Mình thích nụ cười cậu lắm. Mình thích cậu chỉ vì nụ cười này đấy thôi. Dù rằng nụ cười này không phải dành cho tớ…”
Thế khó xử là sao? Không ngờ lúc nào Sun cũng vui vẻ nhưng bên trong lại buồn đến vậy. Mình chẳng để ý gì cả. Tự cốc vào đầu vì sự vô tư đến vô tâm của nó.
“Cậu thích Shin thật rồi. Mình phải làm sao bây giờ. Một người là bạn thân nhất, một người là người mình thích. Mình phải làm sao? Cho mình một lời khuyên tốt nhất đi!”
Lúc này nó bàng hoàng. Jimmy… thích nó. Vậy ra Jimmy thích nó và Sun biết chuyện đó. Nhưng sao nó không biết gì thế này?
“Chấp nhận đi Sun! Shin là bạn thân nhất của mày mà. Mày phải chúc phúc cho nó chứ…”
Tim nó chợt nhói lên. Nó thấy đau khi Sun luôn nghĩ cho nó. Không ngờ Sun phải chịu đựng nhiều đến thế. Nó… tệ quá! Nó đọc thêm mấy trang nữa. Vẫn là nổi buồn mà Sun kiềm nén thường ngày. Sun chỉ có thể trút lên từng trang nhật kí này thôi… Rồi nó lại tiếp tục bất ngờ. Thậm chí còn bất ngờ hơn chuyện Jimmy thích nó…
“Mình dễ thích người khác lắm sao ấy. Thích cậu Min mất rồi. Nụ cười cậu ấy dịu dàng thật.”
“Thể hiện vậy đủ chưa ta? Hay có gì quá lố không? Mà mình với cậu ấy không biết có hợp không nữa…”
Rồi nó làm rơi quyển sổ. Những dòng chữ bên dưới làm nó choáng váng…
“Tại sao vậy? Tại sao lúc nào cũng bắt mình phải chịu đựng những chuyện như thế này. Mình làm gì nên tội phải không? Có ai nói cho tôi biết tôi đã phạm tội gì không? Tạisao? Hết Jimmy rồi giờ đến cả Min. Tại sao trong ví cậu ấy lại có hình Shin chứ? Cậu ấy cũng thích Shin luôn rồi, từng lời cậu ấy nói về Shin, mình biết… Nhưng cậu ấy có biết Shin là con gái không? Nếu cậu ấy biết rồi thì tại sao không nói? Chắc cậu ấy thích Shin nhiều lắm nên… Mình có nên nói cho Shin biết chuyện này không? Nhưng nếu mình nói ra chắc Shin nó sẽ bận tâm mà không tập trung làm chuyện nó cần làm mất… Mình không thể. Mình không muốn nó phải bận tâm thêm chuyện gì nữa cả…”
Có cái gì đó nghẹn lại trong cổ nó. Khó chịu. Cảm giác của nó bây giờ là khó chịu. Nó thấy mặc cảm tội lỗi vô cùng. Chỉ vì nó mà Sun phải chịu đựng nhiều đau buồn như thế. Nó không muốn. Nó không muốn Sun chịu đựng nhiều chuyện như vậy. Thà nó là người chịu đựng thì nó còn thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn gấp trăm lần. Sun thích Jimmy, Jimmy thích nó. Sun thích Min, Min thích nó. Nó càm thấy mình như một đứa phá tan hết niềm hạnh phúc của Sun…
Jimmy thích nó. Nó chưa từng nghĩ vậy. Đối xử với nó tốt vô cùng. Nó chỉ nghĩ đó là cách thể hiện tình bạn. Min cũng vậy. Từng hành động, lời nói, ánh mắt nhìn nó. Nó nghĩ đó chỉ là cách thể hiện của tình bạn. Hay do nó là học sinh mới đến nên cậu đối xử đặc biệt hơn. Nó chưa từng nghĩ đến việc cả hai đều thích nó…
Đang nhớ về chuyện lúc trưa. Bỗng nó giật mình khi có ai đó ngồi xuống cạnh nó. Là Ken…
- Có chuyện gì vậy? Nhìn sắc mặt cậu tệ quá!
Nó im lặng không trả lời. Chỉ quay mặt về phía Lu. Nó không muốn Ken nhìn thấy vẻ mặt nó lúc này…
- Có việc gì thì kể tớ nghe đi? Giữ trong lòng nặng nề khó chịu lắm?
Tự dưng nó bật khóc. Nó khóc nức nở khiến Ken không khỏi bàng hoàng. Nhưng cậu cố giữ lấy bình tĩnh. Cậu biết phải là chuyện gì lớn lắm mới khiến nó khóc nức nở như vậy. Cậu choàng tay lên vai rồi kéo nó dựa vào người cậu mà vỗ vai an ủi.
- Tớ tệ lắm. Tớ làm biết bao người đau khổ mà tớ chẳng biết. Tớ…
Nó nói trong tiếng nấc. Ken vẫn im lặng lắng nghe nó nói.
- Thật ra… Tớ là…
Nó không dựa vào người Ken mà ngồi dậy. Nó nhìn Ken với gương mặt đang nức nở vì khóc…
- Tớ là con gái!
Nó nhìn mặt Ken. Gương mặt có hơi ngạc nhiên. Không phải vì nó là con gái mà do tự dưng nó lại nói với cậu chuyện đó. Nó không hiểu sao tự dưng lại nói ra chuyện đó. Nó còn chưa định nói với Ken vào lúc này. Nhưng tự dưng thấy cậu an ủi nó lại thấy tội lỗi khi giấu diếm cậu. Nó vọt miệng nói ra mà không biết kết quả sẽ ra sao. Nhưng dù có ra sao đi nữa thì nó vẫn chấp nhận. Chuyện nó gây ra thì nó phải gánh thôi.
Nó đang chờ đợi sự tức giận từ Ken trút lên nó hoặc là cái nhìn lạnh lùng của cậu. Nhưng không… Cậu không tức giận với nó cũng không nhìn nó bằng ánh mắt lạnh lùng mà cậu… ôm chặt lấy nó.
Nó không khỏi bất ngờ trước hành động của cậu. Nó mở to mắt không tin vào những gì nó đang chứng kiến < trải nghiệm mới đúng =)) >.
- Tớ…
- Cậu đứng nói gì nữa. Cứ để vậy một chút được không? – Ken ngắt ngang lời nó khiến nó càng ngạc nhiên hơn nữa nhưng nó vẫn để vậy.
Vài phút sau…
- Tớ thích cậu!
Ba chữ Ken nói làm nó “không phải không khỏi mà là hết sức” ngạc nhiên. Nó vừa nghe thấy gì vậy? Ken nói thích nó. Không lẽ Ken biết chuyện này từ lâu rồi. Lại một lần nữa. Nó chẳng biết gì… Nhưng nó bỗng thấy thích thích khi nghe cậu ấy nói vậy. Thật ra… nó cũng vậy!
Nó đẩy người cậu ra. Nhìn thẳng vào mắt Ken. Có một chút ấm áp, một chút dịu dàng, một chút yêu thương và một chút mong chờ ẩn sau đôi mắt cậu. Nó cảm nhận được điều đó. Mắt nó vẫn còn sưng và vương vãi những giọt nước mắt. Nó im lặng nhưng từ sâu trong đôi mắt nó Ken cảm nhận được. Nó cũng như cậu!
Rồi từ từ. Mặt Ken tiến gần về phía mặt nó. Có một chút bất ngờ. Nó chợt lùi đầu về sau tí nhưng chỉ một tí rồi… dừng lại. Mặt Ken càng tiến gần hơn. Bờ môi cậu càng ngày càng gần môi nó và… một hai ba… hai đôi môi chạm vào nhau. Nó nhắm mắt, cậu cũng nhắm mắt. Hơi thở cả hai hòa chung một nhịp khi hai đôi môi chạm vào nhau…
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.