Chương 14

Vết Sẹo Định Mệnh

Pyn Seop 06/07/2024 22:40:47

Ngồi trên cái ghế đá ở khuôn viên của bệnh viện, Ken nhìn xa xăm về phía trước. Cậu đang suy nghĩ, cậu tự hỏi những gì vừa nghe có đúng là sự thật? Nếu đó là sự thật thì bấy lâu nay cậu đã hiểu làm bố mình ư? Trong lòng có trổi dậy một cảm giác khó chịu.
- Vậy sao trước giờ anh không nói cho em biết?
Ken quay sang nhìn Jun, cậu cố nói với vẻ mặt khá bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng cậu vẫn còn ngạc nhiên lắm. Anh cũng quay sang nhìn cậu, anh thở dài rồi mím môi một cái…
- Anh cũng muốn cho em biết nhưng vì bố không cho anh nói. Bố không muốn em phải chịu thêm bất cứ đau khổ gì nữa…
Anh nói nhưng không nhìn cậu, hai tay anh chống ra sau, anh hơi ngã người và nhìn lên bầu trời.
Ken đứng dậy. Cậu liếc nhìn anh một cái rồi bước đi. Anh có thể cảm nhận được nổi buồn hiện lên từ đôi mắt cậu dù cậu đã cố tỏ vẻ bình thường. Anh mĩm cười. Có lẽ đây là một cơ hội tốt. Anh mong thế!
Lát sau, mọi người về hết chỉ còn Ken ở lại với nó. Nó đã thiếp được một lúc. Nhìn gương mặt nó lúc này cậu cảm thấy… cậu cũng không biết đó gọi là cảm xúc gì nữa. Cậu lấy tay vén mấy sợi tóc xõa trên mặt nó lên, thở dài một cái rồi bước về phía cữa sổ.
- Cậu sao vậy?
Cậu bỗng giật mình khi nghe tiếng nó hỏi. Cậu quay lại nhìn nó…
- Hm?! Mình làm cậu thức giấc sao?
Cậu tiến lại chổ nó ngồi xuống bên cạnh.
- Không đâu! Mà… cậu có chuyện gì đúng không?
- À, không có gì đâu!
- Mình không tiện biết à?
- Không phải thế…
Cậu hơi bối rối trước câu hỏi của nó. Cậu nghĩ cậu không nên giấu nó…
- Chuyện là…
* Lúc Ken đi thi học sinh giỏi năm lớp 9. Vì thấy cậu đã chuẩn bị rất kĩ càng cho kì thi nên mẹ cậu đã dặn dò mọi người không được cho cậu biết tình hình sức khỏe của bà vì sợ cậu lo lắng. Bố cậu đã khuyên hết mức nhưng vẫn không thể làm lung lay quyết định của bà. Và rồi lúc Ken đang dự thi cũng là lúc bà qua đời… Còn sau đó thế nào thì chắc hẳn mọi người cũng biết rồi nhỉ?! *
Nó thấy mắt Ken đã đỏ dần. Chắc hẳn lúc này cậu đang hối hận lắm. Hối hận vì bao năm qua đã hiểu lầm bố cậu. Một người luôn yêu thương và nghĩ cho cậu. Nhưng cậu thì lại…
Nó khẽ nắm lấy bàn tay Ken, siết chặt, nhìn cậu và nói:
- Thế cậu đã hiểu được nổi lòng của bố cậu rồi đúng không? Bây giờ cậu có thể làm hòa với bác ấy mà. Chưa muộn đâu!
Ken nhìn thẳng vào mắt nó. Cậu nhận thấy được sự quan tâm của nó dành cho cậu. Một cảm giác mà cậu chưa bao giờ thật sự có kể từ khi mẹ cậu mất. Cậu khẽ siết tay nó lại và mĩm cười…
- Ừm! Trễ rồi, cậu ngủ đi!
- Ưm…
Ken lấy tắm chăn kéo lên đắp cho nó rồi cậu nằm lên giường bên cạnh và chìm vào giấc ngủ…
Sáng hôm sau, Ken chạy ra ngoài mua sữa cho nó. Lát sau, khi cậu quay lại…
- Shin, cậu…
Ken bước vào nhưng không thấy nó đâu cả và ngạc nhiên hơn là bố cậu đang ngồi cạnh giường nó.
Thấy Ken, ông cũng khá bất ngờ. Ông đứng dậy và nói:
- À! Shin hẹn ta đến đây bảo là có chuyện gì muốn nói, lúc ta đến đây thì không thấy đâu rồi…
Ken không gì chỉ khẽ gật đầu. Rồi không gian chìm vào im lặng…
- Thôi để ta ra ngoài đợi… – Ông bước về phía cửa.
- Bố! – Ken gọi khi ông vừa đặt tay lên cái tay cầm – Con có chuyện muốn nói…
Chủ tịch ngạc nhiên khi Ken gọi, ông quay lại nhìn cậu.
- Sao?!
- Con… con xin lỗi!
Ken nói mà mặt cúi gầm xuống vì ngượng. Cậu chưa từng nghĩ sẽ có ngày này…
Ông nhìn cậu đầy bất ngờ. Có phải ông nghe lầm không? Cậu xin lỗi ông ư? Trong lòng ông vực lên niềm vui sướng. Nhưng ông không biểu lộ ra bên ngoài. Ông vẫn nhìn cậu bằng vẻ ngạc nhiên…
- Xin lỗi. Tại sao lại…
- Vì sự hiểu lầm ngu ngốc của con thời gian qua…
Ken ngắt lời và ngước mặt lên nhìn chủ tịch. Đôi mắt cậu nhìn ông với vẻ chân thành nhất có thể. Nó thật sự khác với ánh mắt trước đây của cậu khi nhìn ông.
Không gian chìm vào một khoảng lặng vì hai người không nói gì. Ông vẫn nhìn vào đội mắt cậu với vẻ bất ngờ. Đây có phải là sự thật? Không phải mơ chứ? Ông chưa bao giờ nghĩ rằng đứa con mà ông nghĩ sẽ chẳng bao giờ xem ông là bố bây giờ lại xin lỗi ông. Im lặng hồi lâu ông bật cười khiến Ken không khỏi ngỡ ngàng…
- Ta hiểu rồi! Nhóc Shin này thật là… lắm chiêu. Ta có việc phải về trước, hai hôm nữa Shin xuất viện mình cùng đi ăn nhé!
Ông đặt tay lên vai cậu với vẻ mặt vô cùng vui vẻ. Tảng đá trong lòng cậu dường như đã được nhấc khỏi. Cậu thấy trong lòng nhẹ nhõm vô cùng. Cậu mĩm cười với ông…
- Vâng!
Ông bước ra khỏi phòng. Lúc này Ken mới suy nghĩ về câu nói của ông. Vài giây sau cậu cũng bật cười. Không ngờ nó lại nghĩ ra cả cách này. Cậu cảm thấy hạnh phúc lắm!
Lúc ấy, nó đứng đằng sau bức rèm giường bên cạnh cũng nở một nụ cười thật tươi…
Hai hôm sau, đã đến ngày nó xuất viện. Ken đang phụ nó thu dọn đồ đạc.
- Hôm nay xuất viện rồi. Vui không?
- Tất nhiên rồi! Cả tháng ở trong này khó chịu muốn ૮ɦếƭ…
- Her…
Ken bật cười trước sự háo hức đến mức hồn nhiên của nó. Bỗng cửa mở, Sun và Min bước vào…
- Good moring!
- Hai cậu đến rồi à. – Nó nhìn hai đứa bạn mà mừng rỡ – Mà anh hai đâu?
- Anh ấy đi làm thủ tục xuất viện rồi!
Nó gật đầu rồi quay lại dọn đống đồ. Min bước lại gần nó phụ dọn dẹp…
- Này! Mai là đi học lại rồi. Cậu có học được không?
- Chắc được mà! Có cậu giúp thì việc gì phải sợ…
Nó nhìn Min rồi nỡ một nụ cười thật tươi. Min mĩm cười với nó. Ken cầm cái ba lô lên rồi quay sang tụi nó…
- Các cậu ra xe luôn nhé, bố tớ bảo hôm nay ra viện thì cả đám cùng đi ăn với ông.
- “Bố tớ”? Hòa rồi nhỉ?
Nó nhìn Ken rồi nói châm chọc khiến Ken dần đỏ mặt vì ngượng.
- Ờ thì cũng gần như vậy. – Cậu quay sang chổ khác tránh ánh nhìn châm chọc của nó.
Cửa mở, Jun bước vào và mĩm cười với cả bọn.
- Xong hết chưa? Ra xe thôi nào…
- Vâng!
Sau đó, Jun đưa cả đám đến một nhà hàng khá sang trọng. Bố Ken đã đến đó trước. Hôm nay là một ngày đẹp trời, một ngày của những tiếng cười và là một ngày hạnh phúc. Đặc biệt là với Ken và chủ tịch…
Sau vài hôm đi học lại, nó cũng khá mệt mỏi vì không hiểu bài cho lắm do nghỉ quá lâu. Cũng may có mấy bạn trong lớp giúp đỡ nên nó cũng đỡ phần nào. Nó thì đã bình phục hẳn, chỉ không dám làm gì quá sức như trước thôi.
Nhưng mấy hôm nay nó thấy Ken có gì đó là lạ. Nó không biết lí do. Nhưng chắc chắn là có gì đó khiến nó không yên tâm. Cậu vẫn tốt với nó, thậm chí tốt hơn lúc trước nhiều. Cậu quan tâm nó đến mức nó thấy ngại. Nhưng nó vẫn cảm thấy có gì đó lạ lắm. Cái gì nhỉ?!
Sáng nay cậu còn nghĩ học nữa chứ. Hỏi thì thấy chủ nhiệm dường như không muốn nói cho nó biết lí do. Vì thế nó quyết định qua phòng cậu rũ cậu ra ngoài sẵn tiện hỏi chuyện cậu luôn.
Nó đứng trước cửa phòng cậu rồi gõ cửa. Gõ chừng hai ba lần rồi mà vẫn không có tiếng trả lời.
- Ken…
Vẫn không có tiếng trả lời. Nó nghĩ chắc cậu đã ra ngoài. Nó lấy tay xoay tay cầm thì cửa mở ra. Nó hơi bất ngờ. Nếu cậu ra ngoài sao không khóa cửa lại? Trong lòng nó bỗng có cảm giác bất an mà chính nó cũng không biết cảm giác đó là gì…
Nó tiến vào phòng. Không có ai cả, đồ đạc cũng không còn nhiều. Nó đi lại gần nhà tắm. Cũng chẳng có ai. Tự dưng nó sợ, sợ điều gì thì nó cũng không biết nữa. Nó định ra khỏi phòng thì thấy một bức thư đặt trên bàn học của Ken.
Nó tiến lại gần bàn học rồi cầm bức thư lên. Trên bức thư có ghi dòng chữ “Gửi Shin!”. Tự dưng nó thấy khó chịu trong lòng. Nó nửa muốn mở ra nửa không muốn. Nó sợ mở ra rồi thấy những gì nó không muốn thấy. Nó cầm bức thư trên tay mà nhắm nghiền mắt lại. Rồi nó cũng lấy hết can đảm mở bức thư ra…
Gửi Shin!
Thật sự thì tớ cũng không biết nói gì hơn, xin lỗi cậu! Tớ không thể đo được chỉ số may mắn của tớ cao bao nhiêu cả! Nó quá cao đến nỗi tớ chẳng thể đếm… Vì được gặp cậu! Cậu và tớ quen nhau chẳng được một năm nhưng thực sự những gì cậu mang đến cho tớ, cả một đời mình tớ cũng không thể làm được. Nhưng còn tớ chỉ mang đến cho cậu nỗi đau, thể xác lẫn tinh thần. Không biết bao lần tớ đã dặn mình phải cố gắng tự bảo vệ bản thân để cậu chẳng phải gặp rắc rối, nhưng không hiểu sao mọi thứ xảy ra quá nhanh và bất ngờ, tớ chẳng thể trở tay kịp… Tớ đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng chẳng tìm ra cách nào tốt hơn là… tớ nên ra đi. Không có tớ thì mọi chuyện xui xẻo chắc rằng sẽ không còn xảy ra với cậu nữa! Tớ sẽ luôn giữ những kỉ niệm của chúng ta trong trái tim. Nó thật đẹp, đúng không?
Mong cậu sẽ luôn giữ được nụ cười nhé, cậu cười đẹp lắm!
Đọc xong lá thư cả người nó như đông cứng lại, lá thư nhẹ nhàng rơi và nằm trên sàn. Mắt nó đỏ dần và rưng rưng nhưng nó không khóc. Nó không cho phép mình khóc vào lúc này! Nó chạy thẳng vào nhà vệ sinh, xả vòi nước và đập vào mặt mình tới tấp. Nó cố gặng hết trí nhớ của mình. Bỗng mắt nó lóe lên. Nó biết… nó biết Ken đi đâu rồi. Nó nhanh chóng ra khỏi phòng Ken và chạy… Nó chạy ra ngoài thì gặp Jun cũng vừa đỗ xe.
- Anh hai!
Jun bất ngờ trước vẻ mặt của nó. Gương mặt tái mét hiện lên rõ sự gấp gáp, vội vàng và khẩn trương. Dường như sợ vuột mất gì đó…
- Shin, em sao vậy? Có chuyện gì?!
- Mau… – Nó thở hổn hển – Mau đưa em ra sân bay đi. Nếu không không kịp mất…
- Sao… ừm!
Jun định hỏi thêm nhưng thôi. Thấy vẻ mặt nó anh nghĩ chắc chắn có gì đó rất quan trọng. Để lên xe rồi hỏi một thể. Nó và anh nhanh chóng lên xe và chạy về hướng sân bay. Nó cứ mãi hối thúc anh chạy thật nhanh kẻo không kịp. Anh chẳng hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn làm theo lời nó. Vì anh biết em mình không phải người không biết suy nghĩ, mỗi việc nó làm đều có mục đích…
Vừa đến sân bay nó đã vội vàng mở cửa xe và lao ra. Đứng giữa dòng người tấp nập khiến nó không khỏi khẩn trương. Cố gắng quan sát thật kĩ, nó sợ nếu không thì sẽ không thấy cậu ấy.
- Em tìm ai? – Jun bước xuống xe và chạy đến bên cạnh nó đang tìm kiếm.
- Ken… Anh giúp em tìm cậu ấy đi!
Jun tuy không hiểu tại sao Ken ra sân bay nhưng anh vẫn chạy xung quanh để tìm kiếm. Gần năm phút nhưng vẫn chưa thấy đâu. Nó tưởng chừng Ken đã đi mất. Mắt nó bắt đầu rưng rưng. Nó đứng thừ ra như kẻ mất hồn. Bỗng có tiếng loa thông báo vang lên…
- Chuyến bay đến Pháp phải dời lại một giờ sau vì lí do nhiên liệu. Xin quý khách vui lòng ra ngoài phòng chờ và đợi. Xin chân thành cảm ơn quý khách!
Đoàn người chuẩn bị đến Pháp ào ra canteen để đợi. Nó vì giật mình do thông báo nên quay sang phía cửa. Giữa dòng người đang dạt ra nhiều phía, nó thấy… Nó đã thấy Ken. Nó nhìn thẳng về phía cậu đang lủi thủi bước ra. Cậu ngước mặt lên và thấy nó. Bất ngờ, cậu im lặng nhìn nó không chớp mắt.
Nó hít một hơi thật sâu và tiến về phía Ken. Nó đứng trước mặt. Nhìn thẳng vào đôi mắt cậu.
- Sao… sao cậu biết tớ ở đây? – Ken e dè trước ánh mắt của nó.
- Chẳng phải cậu từng nói cậu rất muốn đến Pháp để ngắm tháp Eiffel sao?! – Nó nói với giọng bình tĩnh nhất có thể.
Ken chợt nhớ lại, có lần cậu đã bảo muốn đến tháp Pháp để ngắm thấp Eiffel. Và cậu còn hứa sẽ đi cùng với nó, cậu muốn nói gì đó nhưng cổ họng như nghẹn lại…
- Cậu định bỏ đi mà bỏ tớ lại một mình sao? – Giọng nó đã bắt đầu run run.
- Tớ…tớ…
- Cậu…
Nó bật khóc! Nó không thể gượng được nữa. Nó khóc nhiều khiến Ken không khỏi bối rối. Ken lấy tay gạt nước mắt cho nó nhưng nó lại gạt tay cậu ra. Nó hít một cái để ngưng khóc…
- Cậu… không muốn bên cạnh có tớ. Vậy thì người ra đi phải là tớ chứ không phải cậu. Tớ đến đây và tớ không thuộc về nơi này. Còn cậu thì khác. Cậu hãy ở lại, người ra đi phải là tớ.
Nói rồi quay lưng đi, nó không muốn Ken thấy nó khóc nữa. Nó quay đi. Ken đứng đó, bàng hoàng. Trong lòng cậu cảm thấy khó chịu. Cậu không muốn rời xa nó?! Đúng, cậu muốn bên cạnh nó!
Cố gắng lấy lại bình tĩnh Ken đuổi theo bóng nó đang khuất dần. Cậu chạy thật nhanh. Nắm tay và ôm chặt nó vào lòng…
- Tớ xin lỗi! Cậu đừng đi có được không? Đừng rời xa tớ, nếu không tớ sẽ cơ đơn lắm. Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi!
Giọng Ken cũng run, cậu khóc. Lại một lần nữa khi bên cạnh nó cậu khóc. Vì nó. Cậu khóc vì không muốn rời xa nó. Cậu khóc vì thấy lỗi lầm cậu đem đến cho nó quá lớn. Cậu ôm chặt lấy nó đang khóc. Jun đứng ngoài nhìn cả hai. Anh cũng khóc. Nhưng anh không khóc vì buồn. Anh khóc vì hạnh phúc và mãn nguyện… Anh mĩm cười và lắc đầu rồi quay lại xe.
Tại ngôi nhà nhỏ ấy…
Hắn ngồi tựa lưng vào ghế và hai bàn tay đan vào nhau, chân phải chéo lên chân trái. Liếc mắt nhìn người đang cúi mặt phía trước.
- Hình như chẳng bao giờ tôi giao việc gì mà cậu làm được cả. Người tôi bảo cậu giải quyết thì cậu lại giải quyết người tôi bảo cậu phải để mắt đến. Her… – Hắn nói rồi bật cười với giọng đểu cáng và khinh thường.
- Tôi… tôi… *sợ hãi*
- Chắc cậu hết “date” rồi nhỉ?
- Đừng! Hãy cho tôi cơ hội… Lần nào tôi cũng cố hết sức… Chỉ là do…
- Cậu định bao là thiếu may mắn chăng?!
- Một phần… là vậy. Nhưng mà tôi hứa…
- Thôi được rồi. Chuyện đến nước này thì đích thân tôi sẽ giải quyết… – Hắn ngắt lời.
- Còn tôi?! Tôi…
- Cậu cứ là Min đi! Chỉ cần bên cạnh và cho tôi biết tình hình. Khi tôi cần thì cậu sẽ có việc để làm…
- Vâng! Vậy… tôi về trước.
- Ừ! Mà khoan…
- Dạ?!
- Mua gì cho “nó” ăn đi.
- Vâng!
Trưa hôm sau tại trường học….
- Vậy là hôm qua hai đứa bây “đóng phim” ngoài sân bay luôn hả?
Sun bật cười ha hả khi nghe nó kể lại câu chuyện khiến nó đỏ bừng mặt. Nó cốc đầu Sun rồi nói:
- “Đóng phim” cái đầu mày. Nhỏ này…!
- Ui da! Mà Ken quan tâm mày thật đó. Hay là cậu ấy đã biết mày là…
Nó vội bịt miệng Sun lại trước khi Sun nói xàm nói nhảm.
- Suỵt! Mày muốn nguyên trường nay biết luôn hay sao hả?
Sun gật gật khi biết mình đã hơi bất cẩn.
- Tao giấu kĩ vậy chắc cậu ấy không biết đâu…
- Hên xui à!
- Này! Hai cậu đang thì thầm chuyện gì đó…
Nó và Sun giật mình vì sự xuất hiện bất ngờ của Ken và Min.
- Đâu có gì đâu…! – Cả hai xua tay như đuổi tà khiến hai tên phì cười.
- Sun và Shin yêu quý!
Giọng nói vang lên. Nó và Sun lại giật mình lần-thứ-hai. Nhưng lần này còn-hơn-thế-nữa. Cả hai mở to mắt khi quay lại và thấy một người…
- Hả?! – Cả hai cùng nhau thốt lên…

Novel79, 06/07/2024 22:40:47

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện