"Miên Miên! Anh yêu em."
...
"Cố Thành, cháu dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm một chút nửa."
Sáu loay hoay dưới bếp nhìn thấy anh đang đi xuống. Dáng vẻ, tâm trạng Cố Thành rất sảng khoái, vui vẻ. Sáu thầm cười ở trong bụng. Xem ra đêm qua hai đứa trẻ rất mãnh liệt. Cố Thành cười ôn hòa bước đến.
"Cháu dạy giúp Sáu chuẩn bị đồ ăn sáng."
"Ôi chao! Sáu cùng mấy người nữa làm là được rồi! Hiếm khi mới có mấy ngày được nghỉ, phải tĩnh dưỡng cho khỏe chứ?"
Sáu vừa thái thịt vừa niềm nở hồ hởi, ánh mắt lâu lâu nhìn ra hướng cầu thang xem thử động tĩnh. Cố Thành khẽ cong môi, sờ mũi, như hiểu được điều Sáu đang chờ đợi. Anh mờ ám, úp mở: "Mộc Miên mệt nên vẫn đang còn ngủ, có lẽ sẽ thức dậy muộn ạ"
Đêm hôm qua Cố Thành ham ăn, hết lần này đến lần khác chiếm đoạt, tận hưởng cơ thể mê người, mĩ miều của Mộc Miên, hại cô hụt hơi, mệt mỏi thiếp đi. Chắc phải đến trưa Mộc Miên mới thức giấc. Dì Sáu nghe xong cười càng lớn, Sáu sống đến ngần này tuổi rồi dĩ nhiên là hiểu được câu nói của anh. Sáu khoan khoái tiếp tục chuẩn bị bữa sáng. Cố Thành không nói gì thêm, chầm chậm lại muốn giúp Sáu một tay thì liền bị xua đi.
"Ấy, để Sáu làm! Cháu vào với Bắp đi, thằng bé mong cháu từ tối qua."
Sáu không thể để Cố Thành động chân, động tay vào chuyện bếp núc được. Tranh phần Sáu biết lấy gì làm? Huống hồ nấu nướng là việc dì thích nhất. Cố Thành đành bỏ lại mớ rau xuống bàn, nhẹ giọng vâng rồi đi vào phòng bế Bắp.
Con trai sáng ra đã được Sáu cho ăn sữa ngoài, tắm rửa sạch sẽ. Thằng bé phấn khởi chớp mắt tròn xoe nhìn Cố Thành, nhăn mặt cười lộ ra cái miệng xinh xắn, nưới răng hồng hồng. Ánh mắt Cố Thành dần trở nên thâm tình, dịu dàng cúi đầu thơm lên trán Bắp một cái. Anh ẵm con trai ra ngoài tản bộ, hít thở khí trời.
Thắng bé đảo mắt nhìn xung quanh, bộ dạng cực kỳ thích thú. Cố Thành phì cười, thủ thỉ với con trai: "Bảo bối! Ba nói mẹ sinh thêm em cho con nhé?"
Anh muốn thấy Miên Miên trong thời kỳ mang thai, muốn đích thân chăm sóc, chuẩn bị tất cả mọi thứ cho con mình, thực hiện trách nhiệm người chồng, đưa cô đi khám thai. Bù đắp lại quảng thời gian Mộc Miên sinh Bắp anh không được làm.
Bắp dường như hiểu được anh nói gì, thằng bé cao hứng quơ tay chân loạn xạ, cười. Cố Thành yêu thương gật đầu: "Đúng là con trai ba..."
...
10 giờ Mộc Miên uể oải mới tỉnh dậy, toàn thân từ trên xuống dưới đều đau nhức, làn da trắng mịn in đầy dấu hôn xanh tím ái muội đêm qua Cố Thành để lại. Mộc Miên nhớ lại liền ngượng ngùng cắn môi đỏ mặt, cô trùm kín chăn không dám xuống giường.
Nghe thấy tiếng bước chân, tiếng mở cửa phòng ngủ tim Mộc Miên càng đập mạnh thình thịch, hồi hộp. Tiếp đó là tiếng cười khe khẽ, cô cảm nhận một bên giường chuyển động lún xuống. Cố Thành ngồi trên nệm đặt bàn tay lên chăn ôm gọn vòng eo mảnh khảnh, nhỏ nhắn của cô, thanh âm xót thương hỏi:
"Còn đau không em?"
Mộc Miên ở trong chăn chỉ gật đầu. Cô đau muốn ૮ɦếƭ đi, không ngờ đã sinh một bé rồi, mà khi quan hệ vẫn đau thấu xương như vậy? Cố Thành áy náy kéo chăn xuống, đưa tay vuốt ve tóc cô.
"Anh xin lỗi!"
Mộc Miên thấy ánh mắt Cố Thành dần thẫm lại nét mặt buồn buồn, Mộc Miên cười mỉm lắc lắc đầu đáp:
"Em không sao! Là em cam tâm tình nguyện! Với lại, em thích lắm." Mộc Miên mạnh bạo thổ lộ lời thật lòng. Kỳ thực là khi cơn đau qua đi thì một dòng ***, sung sướng kì lạ nuốt chửng lấy cô.
Cố Thành khom lưng cúi đầu xuống hôn lên trán cô, thâm tình nhẹ nhàng: "Anh cũng vậy."
"Con đâu rồi anh."
"Con đang ở dưới nhà với dì! Em đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn, sáng nay dì có nấu canh tẩm bổ cho em."
Mộc Miên gật đầu, định xuống giường thì phát hiện ra bản thân còn ***, ngước mắt nhìn anh xấu hổ. Mặc dù đã trải qua một đêm kịch liệt nhưng thú thật cô vẫn chưa thể thích nghi được việc không mặc gì ở trước mặt anh.
Cố Thành thấy Mộc Miên vẫn nằm im bất động trên giường liền mở miệng hỏi: "Em sao vậy?"
"Anh... có thể ra ngoài trước không?"
"Em vẫn còn xấu hổ sao?"
Cố Thành hiểu ý bật cười khanh khách hướng mắt nhìn xuống tấm chăn. Mộc Miên càng ngại hơn, vung tay đánh lên vai anh một cái. Anh tỏ vẻ đầu hàng, véo má cô, thỏa hiệp đứng dậy rời khỏi phòng ngủ. Sau khi anh đi Mộc Miên mới có thể thở phào đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
(...)
Mộc Miên xuống lầu, đang đi vào bàn ăn thì nữ người hầu đứng ở phòng khách, lễ phép gọi:
"Dạ! Cô Miên ơi, có người muốn gặp cô ạ."
Mộc Miên xoay người, chậm rãi bước đến, không biết ai gặp cô lại gọi vào điện thoại bàn nhỉ. Bình thường toàn gọi số di động riêng thôi. Nữ người hầu cung kính, khom lưng đưa chiếc điện thoại sang phía Mộc Miên. Mộc Miên cảm ơn vươn tay nhận lấy.
"Alo."
Nghe đầu dây bên kia gấp gáp nói, gương mặt Mộc Miên tái nhợt! Người run bần bật, kết thúc cuộc gọi. Mộc Miên vội vã chạy nhanh lên tầng hai. Cố Thành ngồi ở bàn ăn, nheo mắt khi trông thấy biểu hiện kì lạ, khác thường của cô, anh đứng dậy rảo bước đi theo.
"Mộc Miên! Có chuyện gì thế em?"
Mộc Miên thay xong quần áo chỉnh tề, nét mặt trắng bệch khiến Cố Thành vô cùng sốt sắng lo lắng, anh níu giữ bàn tay cô gặng hỏi: "Sao vậy em?"
Hốc mắt Mộc Miên ửng đỏ, rưng rưng:
"Mẹ... mẹ Tùng Quân có chuyện rồi! Đào kế là Tùng Quân đã nói toàn bộ sự thật chuyện Bắp cho mẹ nghe, mẹ không chịu nổi đả kích nên ngất xỉu, bây giờ em muốn sang bên đó ngay."
"Mộc Miên, em bình tĩnh, bác gái sẽ không sao đâu. Anh đi cùng em, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến anh."
Cố Thành vỗ về tấm lưng cô, an ủi để cô lấy lại bình tĩnh. Mộc Miên hít thở sâu một hơi, ngoan ngoãn gật đầu. Khi nãy nghe Đào nói tay chân cô run lên, tâm trí không còn nghĩ được gì nữa, cô lo lắng cho mẹ Trương Tùng Quân rất nhiều. Cô sợ bà có chuyện không hay. Thảo nào ngày hôm qua ruột gan Mộc Miên sôi lõng bõng, bất an.
Tại biệt thự Trương Gia.
"Sao hai người lại tới đây?" Trương Tùng Quân nhìn thấy Mộc Miên và Cố Thành tay trong tay, nét mặt lo lắng sóng vai cùng nhau đi vào cửa.
"Mẹ bị vậy sao không gọi cho tôi sơm hơn."
Cô nhíu mày, trách móc Tùng Quân. Đào kể là Tùng Quân không cho Đào báo với cô. Bà chủ không chịu ăn uống gì cả, Đào sợ hãi khóc sướt mướt lén lút gọi cô. Nếu Đào không báo thì Trương Tùng Quân định giấu nhẹm luôn ư?
"Em cũng bận mà, mẹ một mình anh chăm sóc là được, mẹ cũng ổn rồi, em đừng lo."
Trương Tùng Quân thở sâu mỉm cười ôn tồn, bộ dạng điềm đạm, nhẹ nhàng, khác hẳn với trước đây, khiến Mộc Miên mơ to đôi mắt, ngạc nhiên. Mộc Miên cũng không muốn gắt gỏng với anh.
"Tôi vào thăm mẹ được chứ?"
"Ừm! Em vào đi."
Mộc Miên ngẩng đầu lên nhìn Cố Thành: "Em muốn vào gặp mẹ trước."
"Được! Có gì thì gọi anh." Cố Thành gật đồng ý cười nhẹ, xong thì buông tay ra để Mộc Miên đi vào phòng ngủ bác Trương.
Sau khi Mộc Miên đi khuất. Trương Tùng Quân cúi đầu, bộ dáng lười nhác gãi chân mày, cong môi: "Có cần phải như đi đánh trận vậy không? Thật ra thì mẹ mình chỉ là chưa thể chấp nhận được, dần dần sẽ ổn thôi."
"Cậu không nói, sẽ khiến Mộc Miên lo."
Trương Tùng Quân cười nhạt một cái, lảng qua chuyện khác, gương mặt trầm tư: "Cậu cầu hôn Mộc Miên rồi à?" lúc nãy Trương Tùng Quân vô tình nhìn thấy Ng'n t Mộc Miên đeo nhẫn, là nhẫn kim cương, chắc chắn đó là của Cố Thành. Kỳ thực, thâm tâm Tùng Quân cũng thấy vui, vui vì Mộc Miên đã tìm được người đàn ông tốt, xứng đáng với cô.
Ngày hôm qua, khi anh nói sự thật với mẹ, anh đã quyết định từ bỏ. Thay vì cứ đấu đá tranh giành, anh muốn thấy Mộc Miên hạnh phúc với bạn thân hơn.
Trước đây là anh không tốt, tự anh đạp đổ đi cơ hội, nên bây giờ anh không thể trách móc ai.
"Đúng vậy!"
"Chúc mừng cậu, Cố Thành, hãy chăm sóc cho Mộc Miên thật tốt." Tùng Quân thật lòng, ngậm ngùi thốt ra một câu chúc mừng, ngập ngừng một lúc liền nói tiếp.
"Những chuyện trước đây là mình không đúng, xin lỗi cậu."
Cố Thành hơi bất động, ngơ người. Một Tùng Quân xưa nay luôn cao cao tại thượng, kiêu ngạo, bây giờ lại chịu nói mấy lời xin lỗi? Khiến người bạn chục năm này khó mà tiếp nhận nổi! Nhưng anh rất vui vì thằng bạn cuối cùng cũng đã biết cái nào đúng cái nào sai! Cố Thành bật cười.
Trương Tùng Quân sa sầm mặt mày, khó khăn lắm mới thốt ra lời xin lỗi đàng hoàng, tử tế. Đến cả sĩ diện cũng vứt luôn, thế mà Cố Thành dửng dưng cười cợt, thiệt biết cách làm người ta quê đó.
"Này, nói chuyện nghiêm túc mà cười gì đấy?"
"Được! Được! Nghiêm túc, nghiêm túc, cậu nói lại đi."
Cố Thành che miệng ho, cố đè nén tiếng cười, điều chỉnh bộ dạng nghiêm nghị, nhìn Trương Tùng Quân. Tùng Quân nhướm mày, xoay lưng bỏ đi, xua tay.
"Quen đi, xem như mình chưa nói gì."
"Ơ kìa! Mình vào nhà cũng hơn 10 phút rồi mà chả thấy cậu mời ly nước, thành ý thế đấy hả?"
Cố Thành dướn người cười nói, trở về dáng vẻ trêu chọc, thân thiết như trước đây.
"Chẳng phải trước đây luôn xem như nhà mình à? Làm bộ làm tịch cái gì? Khát thì tự vào uống đi."
"Mời mộc cái gì không biết, lắm chuyện."
"..."
Hai người đàn ông, dường như thái độ đã như ban đầu, duy trì tình bạn mười năm. Mặc dù có quảng thời gian vì Mộc Miên mà gay gắt tranh giành, nhưng từ giây phút này, mọi thứ sẽ chấm dứt.
Mộc Miên! Anh xin nhận thua, anh sẽ dừng lại, buông tay. Chúc em hạnh phúc nhé.
Còn tiếp....Truyện cùng tác giả:Tôi Nghe Nói, Cô Sẽ Là Người Mang Thai Hộ
Phi Tổng
Sủng Ái Đặc Quyền Dành Cho Em
Mami, Người Đừng Bỏ Trốn
Xem thêm...
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.