Edit: Yunchan
Trên Lưu Châu có tổng cộng hai cửa ra, một ở hướng Tây Nam thông tới Tụ Quật Châu, một ở hướng Đông Bắc thông tới Viêm Châu.
Vân Khâm và Mộ Sơ Lương muốn rời khỏi đây thì chỉ có thể đi về hướng Tụ Quật Châu, bởi vì chỉ Tụ Quật Châu là có thuyền trở lại Trung Nguyên.
Thế nên bọn người Lưu Châu lục soát trên đảo không được bèn nhanh chóng thủ ở chỗ này. Chỉ cần canh giữ ở lối ra phải đi qua, thì chúng nhất định sẽ đợi được Vân Khâm và Mộ Sơ Lương.
Suy tính của chúng rất chính xác, Mộ Sơ Lương và Vân Khâm đúng là không còn sự lựa chọn nào khác.
Hoàng hôn phủ lấy cả hòn đảo Lưu Châu, bao gồm ba mươi tên bạch y nhân đứng ở đầu cầu cũng như Mộ Sơ Lương và Vân Khâm đang đứng trầm mặc ở bìa rừng.
Bọn bạch y nhân này chưa phải là đại nhân vật trên đảo Lưu Châu này, đại nhân vật thật sự chẳng hiểu vì sao vẫn chưa xuất hiện. Nhưng chỉ với bọn chúng thôi cũng đã đủ mạnh, nếu chúng rời khỏi đây, thì một người trong đó cũng là một nhân vật có tên có tuổi ở Trung Nguyên. Đứng trước chừng ba mươi cao thủ, Vân Khâm và Mộ Sơ Lương trông khá là đơn bạc, nhưng thần sắc của hai người vẫn rất bình tĩnh, họ đứng sóng vai, ánh mắt như hòa làm một với ánh hoàng hôn.
Người của Thập Châu thần bí mạnh mẽ, một nguyên nhân trong số đó là vì họ không thừa lời.
Cho nên vừa nhác thấy bóng của Mộ Sơ Lương và Vân Khâm, chừng ba mươi tên đứng ở đầu cầu gần như rút nhuyễn kiếm ra cùng một lúc.
Nhuyễn kiếm xuất thủ, trên hòn đảo dần chìm vào hoàng hôn đột nhiên sáng lên hàng loạt luồng sáng trắng, kiếm quang giá rét thấu xương, gột rửa chút hơi ấm mà hoàng hôn mang tới, sóng gió quét qua đảo, chiến sự nổi lên trong tích tắc.
Ngay lúc đó, Vân Khâm và Mộ Sơ Lương cũng đồng loạt xuất thủ.
Uẩn Hoa kiếm được Vân Khâm nắm chắc trong tay, kiếm khí trào dâng, xông lên chẳng chút sợ hãi.
Nàng không sợ vì nàng biết họ sẽ không thua.
Ngay trong tích tắc nàng động thủ, Mộ Sơ Lương cũng ra tay.
Uẩn Hoa kiếm được Vân Khâm cầm lấy, kiếm quang chói lòa bổ vào kẻ địch, cuốn lên luồng sóng kiếm điên đảo. Còn bao kiếm thì ở trong tay Mộ Sơ Lương, bao kiếm run lên, trong bao kiếm vụt sáng ánh bạc, tựa như có thứ gì đó đang muốn thoát ra.
Một khắc sau, mưa gió lại nổi dậy, sóng dữ chẳng mấy chốc lại đập vào bờ biển cao mấy chục thước, ngay khoảnh khắc hoàng hôn tắt lịm, Phong Khuyết lại xuất hiện!
Vài luồng sáng trắng đột nhiên lóe lên từ đầu cầu, che lấp hoàng hôn, đẩy lùi bóng đêm, rọi sáng nửa hòn đảo như ban ngày. Mộ Sơ Lương cầm Phong Khuyết, ngay khi Vân Khâm xuất kiếm cũng đồng thời ra chiêu!
Hai luồng kiếm quang hòa vào nhau, trong khi bóng kiếm ở đầu cầu sáng lòa, kiếm quang trờ tới, một kiếm, hai kiếm, ba kiếm, vô số kiếm.
Hai thanh kiếm hòa vào nhau nhuộm vào giữa đợt sóng, cơn sóng dữ đã đập lên cây cầu dài làm nó đong đưa dữ dội, sợi xích to lớn và ván gỗ va vào nhau phát ra tiếng ken két nguy hiểm, trong khi ở đầu cầu kiếm và kiếm vẫn đang va vào nhau vang dội, mỗi tiếng vang lên đều có một người ngã uỵch xuống, mỗi luồng kiếm quang lụi tắt là một kết thúc.
Trận đánh này diễn ra cực nhanh và cũng thật lâu, theo hoàng hôn trải dài và cũng theo hoàng hôn tắt bóng.
Cuối cùng tới khi bóng đêm buông xuống ở đầu cầu chỉ còn lại một ánh lửa.
Đong đưa leo lét.
Ánh lửa đó phát ra từ ngọn đuốc ở đầu cầu, và cũng như thế, đầu cầu bên Tụ Quật Châu cũng lập lòe ánh lửa.
Đợt sóng rút đi sự ngông cuồng ban nãy, chỉ còn hiền hòa vỗ vào bờ đá.
Vài giọt nước đọng lại ở nơi cao trên bờ biển chảy xuôi về chỗ thấp, cuốn trôi máu tươi trên đất về với lòng biển.
Trên đất ngổn ngang thi thể, trên người họ đầy rẫy vết thương sâu hoắm, một kiếm đã toi mạng.
Vân Khâm nhìn đống thi thể trên đất với ánh mắt rối rắm, sau đó rũ thấp mắt nhìn xuống một thi thể nằm ngay trước mặt mình. Thi thể này khá khác, trên người có tới mấy nhát kiếm, trên cánh tay, ng và chân, chỉ có một nhát là chém trúng vào chỗ hiểm ở cổ họng, người này là nàng Gi*t.
Trong khi nàng đang giải quyết người này, thì cùng lúc đó Mộ Sơ Lương đã giải quyết tất cả những người còn lại.
Mười năm trước, Mộ Sơ Lương là người đứng đầu trong lớp trẻ đồng trang lứa, cho nên thực lực của y luôn là vấn đề mà mọi người chú ý. Trong hiểu biết của mọi người thực lực của Mộ Sơ Lương ở tầm lục đẳng, xếp hạng thứ năm, cảnh giới Tử Tiêu.
Nhưng thực lực của Mộ Sơ Lương hiện tại dường như đã vượt xa cảnh giới đó, nàng rất khó tưởng tượng Mộ Sơ Lương mạnh đến mức nào, có phải đã đột phá cảnh giới Tử Tiêu, đạt tới cảnh giới Huyền Nguyên mà khó ai sánh bằng hay chưa.
Trong lúc Vân Khâm đang bận suy tư thì Mộ Sơ Lương đã thu hồi Phong Khuyết kiếm, nhưng y vẫn đứng quay lưng về phía Vân Khâm hướng mắt về phía mặt biển mới bắt đầu chìm vào bóng tối ở đằng xa, mãi vẫn chưa có hành động, hệt như đang suy tư điều gì.
Có điều bây giờ không phải là lúc để suy tư, Vân Khâm biết họ cần phải rời khỏi đây thật nhanh, người của Thập Châu đông đảo mà còn tài giỏi, nếu cao thủ thật sự tới đây thì họ có muốn đi cũng không còn kịp nữa.
Vân Khâm vội níu lấy tay Mộ Sơ Lương, giục: “Sư huynh, chúng ta phải đi.”
Chỉ cần tới Tụ Quật Châu, ngồi lên thuyền là họ có thể về tới Trung Nguyên rồi.
Mọi người ở Không Thiền phái còn đang chờ họ, nàng thậm chí có thể tượng tượng được vẻ mặt mừng rỡ của mọi người khi nhìn thấy đại sư huynh tỉnh lại.
Nhưng Mộ Sơ Lương không bước theo Vân Khâm.
Ngay tích tắc đầu ngón tay chạm vào ngón tay lành lạnh của Mộ Sơ Lương, sắc mặt của Vân Khâm đột nhiên thay đổi.
Vân Khâm không dùng sức quá nhiều, nhưng Mộ Sơ Lương lại bị cái lôi nhẹ đó của nàng làm lung lay, sau đó cúi đầu xuống, che môi ho khan.
Tiếng ho khan của y rất nhẹ, cứ như chỉ nhiễm phong hàn, nhưng đợt ho khan này kéo dài rất lâu mà không dừng lại. Y che miệng bằng một tay, cơ thể run lên khe khẽ, tiếng ho khan nhỏ nhặt lan ra theo gió, sau đó dưới ánh lửa chiếu rọi từng dòng máu tươi đột nhiên chảy qua kẽ tay rồi nhỏ xuống chân, hòa vào vũng máu tươi của đống thi thể trên đất.
Mộ Sơ Lương không bị thương, Vân Khâm có thể khẳng định điều đó, kiếm pháp của y hoàn mỹ và chẳng hề sơ hở, y không thể nào bị thương được.
Thế mà sắc mặt Mộ Sơ Lương rất tái, đó là vẻ nhợt nhạt mà tới ánh lửa ấm áp của không che giấu được, Vân Khâm đỡ lấy cơ thể đang run rẩy không ngừng của Mộ Sơ Lương, đáy lòng bỗng dưng dâng lên nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có.
Nàng chợt nhớ lại câu chuyện mình nghe được từ Mộ Sơ Lương mười tuổi trước đây không lâu.
Người của Mộ gia không sống qua ba mươi tuổi, Mộ Sơ Lương từ khi chào đời đã bị người ta dùng dị thuật để bức ra tất cả tiềm năng, khiến thọ nguyên bị hao tổn, thế nên chẳng thể sống qua ba mươi tuổi.
Trước khi y chìm vào hôn mê đã là hai mươi lăm tuổi, cũng đúng vào thời điểm y bắt đầu suy kiệt.
Hiện tại đã mười năm qua, y cũng tỉnh lại rồi, thời gian mười năm hôn mê không để lại trên cơ thể y bất cứ dấu vết gì, tất cả đều không thay đổi, nhưng bây giờ thời gian đã bắt đầu vận hành trở lại.
Có khi thời gian trôi qua còn nhanh hơn nàng nghĩ nữa.
“Sư huynh.” Vân Khâm cố giữ vững thân thể Mộ Sơ Lương, nhìn máu tươi chảy ròng ròng qua kẽ ngón tay của y mà cảm thấy những mong đợi mà họ vừa nói lúc nãy cũng trở nên xa vời, nàng cố giữ cho giọng mình nghe bình tĩnh hơn, thì thầm: “Chúng ta mau rời khỏi đây đi, về tới Không Thiền phái rồi sư phụ và mọi người sẽ có cách.”
Nàng nói rất nghiêm túc, nàng tin Không Thiền phái sẽ có cách, tình trạng của Mộ Sơ Lương hiện tại chưa tới mức hết đường xoay sở, họ vẫn còn rất nhiều thời gian để nghĩ cách giải quyết.
Nhưng Mộ Sơ Lương lại bất ngờ đẩy Vân Khâm ra.
Y đã ngừng ho, đứng ở giữa bóng tối và ánh lửa, bóng tối âm u ở bên trái, ánh lửa lập lòe ở bên phải, bên mép môi của y còn đọng lại vệt máu, vậy mà y chẳng buồn để ý tới nó, chỉ lắc đầu với Vân Khâm như chẳng có chuyện gì, thốt ra một câu chẳng thể bình thản hơn: “Ta không thể về cùng muội.”
Vân Khâm hơi ngẩn ra, nhẹ giọng hỏi lại: “Sư huynh?”
Sắc mặt Mộ Sơ Lương hơi trầm xuống, ánh mắt chăm chú, thấp giọng nói: “Một mình muội về đi, qua cây cầu này rồi đi về hướng Tây của Tụ Quật Châu, Hoàn La biết chúng ta bị kẹt trên đảo nhất định sẽ chờ ở đó tiếp ứng, y sẽ đưa muội về lại Trung Nguyên.”
Vân Khâm không hiểu ý của Mộ Sơ Lương, hỏi lại lần nữa: “Vậy còn huynh?”
Mộ Sơ Lương không trả lời Vân Khâm ngay, y chỉ quay mặt đi nhìn về bóng đêm sâu hút ở phương Đông, ngay cả ánh sao cũng bị che mờ trong màn sương mù dầy đặc, nhẹ giọng nói: “Ta còn vài chuyện phải làm.”
“Sư huynh, huynh về với ta trước đi.” Vân Khâm có hơi nôn nóng, nàng đã quen tỉnh táo, cho dù đối mặt với tình cảnh sinh tử ở Không Thiền phái trước đây nàng cũng chưa từng cuống cuồng thế này: “Có chuyện gì thì sau này hãy bàn!”
Nhưng Mộ Sơ Lương vẫn lắc đầu, giọng y lãnh đạm nhưng quả quyết: “Bây giờ không làm thì không còn kịp nữa.”
Ngữ điệu lạnh nhạt đột ngột xuất hiện giữa hai người, chặt đứt mọi khả năng.
Tất cả khả năng, dự đoán và giả thiết của họ suốt đường đi, và tất cả khả năng với tương lai.
Vân Khâm đứng ở đầu cầu, sau lưng là đợt sóng đang vỗ rì rào, bốc lên mùi tanh mặn của biển, vài con chim biển thong dong chao cánh lướt qua mặt biển.
Nàng bỗng dưng thấy lạnh buốt, tứ chi phát rét như rớt vào hầm băng, trên núi Không Thiền băng giá quanh năm, nhưng nàng chưa bao giờ thấy lạnh đến nhường này.
Nàng không cam lòng, không cam như rất nhiều năm về trước khi đối mặt với thi thể nằm la liệt trong sân của Tiêu gia trang mà bản thân không thể làm được gì.
Vân Khâm ngước mắt lên, trong mắt như nhóm lên ánh lửa, nàng nhìn thẳng vào Mộ Sơ Lương bằng ánh mắt rực cháy đó, nói với giọng kiên quyết: “Muội theo huynh.”
“Có chuyện gì muội sẽ làm cùng huynh, có núi đao muội sẽ vượt qua cùng huynh, bất kể kết quả ra sao, cho dù ૮ɦếƭ muội cũng phải đưa huynh trở về!”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.