Khi Tiêu Diệc Nhiên cùng Mục Kỳ rời đi, sắc trời đã bán đen, hai người sóng vai mà đi. Cả hai đều là kẻ mặt lạnh không hay nói chuyện, dọc theo đường đi không khí đều thập phần áp lực, làm cho tiểu nội thị dẫn đường ở phía trước ngay cả thở mạnh cũng không dám. Thật vất vả đem hai người đưa đến cửa cung, nội thị kia liền cúi đầu vội vàng cáo lui.
Mục Kỳ nhìn tiểu nội thị đang vội vàng rời đi, bất giác buồn cười một tiếng, theo sau lại thở dài một hơi, cái loại tính tình thiên chân đến nổi chỉ liếc mắt một cái đã bị người nhìn ra này, y đã sớm không còn rất lâu rồi.
“Cười cái gì?” Tiêu Diệc Nhiên nghi hoặc nhìn lại. Mục Kỳ là sau này mới dưỡng thành tính tình lãnh đạm hiện tại, Tiêu Diệc Nhiên thì chính là đầu gỗ trời sinh, khoảng cách giữa hai người tính ra cũng kém rất nhiều à.
Mục Kỳ lắc lắc đầu, “Không có gì. Đi thôi.”
Sau khi hai người ra khỏi cửa cung lại đi thêm một đoạn đường, Tiêu Diệc Nhiên lạnh giọng hỏi: “Lạc Vương cuối cùng đã nói với ngươi những gì?”
Mục Kỳ ứng thanh một tiếng, làm như hồi tưởng chuyện gì: “Hắn nói hắn thua cuộc.” Dừng lại một hồi, thở dài một hơi mới tiếp tục nói: “Kỳ thật hắn có thể không cần đánh ván cờ này, đáng tiếc hắn không bỏ xuống được.” Nói xong Mục Kỳ lắc lắc đầu, không hề tiếp tục đề tài này nữa, đối Tiêu Diệc Nhiên phất phất tay, rồi hướng thẳng đến chổ xe ngựa của y đang ngừng.
Tiêu Diệc Nhiên đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, nhìn Mục Kỳ dần dần đi xa, do dự một chút vẫn là hỏi ra miệng: “Mục Kỳ, ngươi cùng Hoài Viễn…”
“Đế Thượng ngày mai sẽ hạ chỉ, hắn trốn không được.” Mục Kỳ ngừng bước chân, đánh gãy lời nói của Tiêu Diệc Nhiên, cũng không có quay đầu, trong giọng nói còn mang theo một ít cảm xúc không rõ, “Diệc Nhiên, ngươi nói cho hắn, hắn kháng chỉ không thuận theo cũng có thể, bất quá đây là một lần cuối cùng.”
Tiêu Diệc Nhiên không có trả lời, kháng chỉ không tuân theo, Bộ Hoài Viễn quả thật làm được, bất quá lần này nếu Hoài Viễn kháng chỉ, vậy Mục Kỳ cũng sẽ bị liên lụy, hắn cho rằng Bộ Hoài Viễn sẽ không làm như vậy.
Hắn kỳ thật cũng không biết rõ lắm chuyện giữa hai bọn họ, Mục Kỳ cùng Bộ Hoài Viễn so với hắn cùng Vân Mặc Chi lớn hơn mấy tuổi. Hắn nhớ mang máng lúc nhỏ, quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn tốt lắm, Hoài Viễn đặc biệt chiếu cố Mục Kỳ, còn nghe nói qua hai nhà đã từng định ra hôn ước cho cả hai khi còn bé, Mục Kỳ cũng luôn muốn gả cho Hoài Viễn. Nhưng về sau, hắn vì đi theo sư phụ tập võ mà rời đi Thịnh Kinh, tới lúc trở về, Hoài Viễn đã mất hết võ công, mà ngay cả gân mạch cũng đứt đoạn, không bao giờ có thể tập võ nữa.
Khi hắn nói chuyện với người khác, lại luôn có một cảm giác làm cho người ta cảm thấy xa cách, nhất là đối với Mục Kỳ, mắc dù vẫn là bộ dạng ôn nhu thân thiện như trước, nhưng lại cố ý tạo nên một khoảng cách vô hình. Còn Mục Kỳ thì càng ngày càng trở nên lãnh đạm ít lời, có đôi khi lại luôn nhằm vào Hoài Viễn thượng tấu, khiến cho ngoại nhân đều đồn đãi Thừa Tướng cùng An Quốc Hầu có “chất chứa oán hận”, ngược lại hắn cũng không còn nghe nhắc đến chuyện của hai người khi còn bé. Hắn từng hỏi qua Hoài Viễn, nhưng Hoài Viễn chỉ cười khổ lắc đầu. Nay Mục Kỳ lại thỉnh Đế Thượng tứ hôn… Hắn càng nghĩ càng không rõ giữa hai người bọn họ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Mắt thấy Mục Kỳ đã lên xe ngựa, Tiêu Diệc Nhiên lắc lắc đầu, không hề suy nghĩ những chuyện này nữa. Nếu đây là vấn đề riêng tư của Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ thì cứ để cho chính bọn họ giải quyết đi! Hướng Mục Kỳ vẫy tay tạm biệt, Tiêu Diệc Nhiên liền lên xe ngựa trở về Tướng quân phủ.
…
Ở Tướng Quân phủ, mọi người đều đã nghe được chuyện hôm nay tại đại điển tế thiên. Tuy rằng bên ngoài chỉ đơn giản nói có người ám sát Đế Thượng, nhưng tin tức Tiêu Diệc Nhiên cứu giá trái lại không có giấu diếm. Bạch Nhất cũng đã sớm biết trước một ngày từ chổ Vân Mặc Chi, chuyện Tiêu Diệc Nhiên hôm nay sẽ là người bảo hộ bên cạnh Đế Thượng, thế nên cả đêm qua y cũng chưa được nghỉ ngơi chút nào, giờ phút này lại đang ở đại sảnh chủ viện chờ Tiêu Diệc Nhiên trở về, thỉnh thoảng lại đi ra ngoài sân nhìn xem.
Tuy rằng y đã sớm kiến qua võ công của Tiêu Diệc Nhiên, Phong Cảnh cũng từng nói với y, thân thủ của Tiêu Diệc Nhiên đặt ở chốn giang hồ cũng là số một số hai, nhưng y vẫn không thể ngừng lo lắng. Dù sao có một số việc vẫn khó lòng phòng bị, lần đầu tiên y gặp Tiêu Diệc Nhiên, chẳng phải hắn đã bị người ám toán bị thương đến hấp hối hay sao, nay nhớ đến, y đều cảm thấy có chút nghĩ mà sợ.
Mà từ sau khi Đế Thượng từ Thái miếu hồi cung cũng đã qua vài canh giờ, nhưng một chút tin tức trong cung cũng chưa truyền ra, ngay cả Vân Mặc Chi cũng đã bị triệu vào trong cung. Nhìn bầu trời càng lúc càng trở tối, Bạch Nhất cũng có chút sốt ruột trong lòng, ưỡn cao bụng chậm rãi bước đi trong viện, định tới cửa nhìn xem Tiêu Diệc Nhiên đã trở về hay chưa.
Bên này Viên Nhi thấy Bạch Nhất cơm chiều đều chưa ăn cái gì, liền vội vã đến tiểu phòng bếp ở sau viện bưng cháo nóng tới. Sau một hồi quay về lại trông thấy Bạch Nhất đang đi lại trong sân, liền bật người khẩn trương cầm chúc trong tay đặt lên bàn, tiến lên đỡ lấy Bạch Nhất, “Phu nhân, người như thế nào lại đi ra? Bên ngoài lạnh lẽo, vẫn là vào trong phòng đợi đi hơn!”
“Ta chỉ muốn nhìn một chút xem Diệc Nhiên trở về chưa.” Bạch Nhất ngượng ngùng nở nụ cười, không biết có phải vì đang mang thai, nên đã làm cho cảm xúc của y có chút không ổn định, chứ trước kia y cũng không có nhu nhược như vậy.
“Ai nha, tướng quân vừa trở về, bọn hạ nhân liền sẽ chạy tới bẩm báo, chính là người có muốn ra ngoài cũng phải đợi Viên Nhi trở về a, bên ngoài trơn trượt, người một mình ra ngoài, nếu như bị tướng quân biết được, thì Viên Nhi sẽ bị lột da hết đó!” Viên Nhi trừng mắt thật to, một bên chu mỏ không ngừng lẩm bẩm.
“Tốt lắm tốt lắm, vậy thì đi vào thôi.” Bạch Nhất bất đắc dĩ nói xong. Từ sau khi Viên Nhi nhận được mệnh lệnh của Tiêu Diệc Nhiên, phải đem tình huống mỗi ngày của y báo cáo lại cho Tiêu Diệc Nhiên, hài tử này liền trở thành người theo đuôi của y, còn thường thường lấy Tiêu Diệc Nhiên để chặn y, khiến cho y đôi khi cũng không biết làm sao.
Chậm rãi theo Viên Nhi trở lại phòng, vừa ngồi xuống, liền có hạ nhân báo lại Tiêu Diệc Nhiên đã hồi phủ, đang đi về hướng chủ viện bên này. Bạch Nhất lại vội vàng chống bàn đứng lên, vì tốc độ quá nhanh đã làm cho Viên Nhi vẫn đứng ở một bên trợn mắt, “Ôi! Phu nhân, người chậm một chút, hù ૮ɦếƭ Viên Nhi rồi!”
Bạch Nhất không nói gì nhìn Viên Nhi khoa trương kêu to, vươn tay trạc trạc đầu Viên Nhi, cười phân phó: “Được rồi, đừng la nữa, mau kêu người chuẩn bị đồ ăn nóng, một hồi Diệc Nhiên đến đây liền bưng lên, hắn hẳn còn chưa có ăn cơm đâu.”
“Ta đã sớm phân phó chuyện này rồi, đồ ăn đều còn nóng, phu nhân người buổi tối cũng chưa ăn cái gì, một hồi cũng nên ăn nhiều một chút.” Viên Nhi nhu nhu đầu, chu miệng nói, sau đó còn nói thầm một câu: “Phu nhân đừng trạc đầu Viên Nhi nữa, đều trạc đến đần rồi!!”
Bạch Nhất nhìn bộ dạng Viên Nhi phồng má oán hận, liền thổi phù một tiếng bật cười. Lại nói tiếp Viên Nhi bất quá mới mười lăm tuổi, vẫn là một hài tử còn chưa trưởng thành, hơn nữa từ sau khi theo Bạch Nhất đứa nhỏ này càng thể hiện rõ bản chất ma lanh của mình hơn, thường thường còn có thể làu bàu vài ba câu với Bạch Nhất, đùa cho Bạch Nhất vui vẻ một chút.
Tiêu Diệc Nhiên vừa mới tiến vào cửa, liền nhìn thấy Bạch Nhất vẻ mặt sủng nịch mỉm cười với Viên Nhi, bộ dáng ôn nhu đến nổi tựa hồ còn phát ra một tầng hào quang trên người, làm cho hắn cảm thấy chút hoa mắt. Hơi hơi khụ một tiếng, hấp dẫn được sự chú ý của hai người, hắn mới đóng cửa lại đi vào trong phòng.
“Tướng quân, ngài rốt cục đã trở lại, nếu không phu nhân đều sẽ nhanh chóng nhìn thủng mọi thứ ở trong viện mất!” Viên Nhi nhìn thấy Tiêu Diệc Nhiên trở về, vội vàng chế nhạo Bạch Nhất một câu, gặp Bạch Nhất đỏ mặt trừng mắt nhìn mình, Viên Nhi lập tức thè lưỡi, đợi cho Tiêu Diệc Nhiên tiến đến ôm lấy Bạch Nhất, Viên Nhi lại vụng trộm cười mấy tiếng rồi lui xuống.
Tiêu Diệc Nhiên nghe được ý tứ trong lời Viên Nhi liền thiêu mi nhìn nhìn Bạch Nhất, không nói chuyện, mà trước tiên giúp đỡ Bạch Nhất ngồi xuống, còn chính mình thì ngồi sang bên cạnh Bạch Nhất.
“Đứa nhỏ này thật là quỷ nghịch ngợm, ngươi cũng đừng nghe y nói lung tung.” Bạch Nhất bị nhìn có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng giải thích một câu. Tiêu Diệc Nhiên ừ một tiếng, nhưng mặt vẫn chẳng chút thay đổi, Bạch Nhất cứng họng biết những lời giải thích của mình chỉ là dư thừa, cười gượng một tiếng, “Ta đã kêu người hâm nóng đồ ăn, ngươi buổi tối chắc còn chưa ăn cơm đi, để ta kêu hạ nhân bưng lên.”
“Hảo.” Tiêu Diệc Nhiên gật gật đầu, bận cả ngày trời hắn quả thật cũng chưa ăn gì, sau đó lại nhìn qua Bạch Nhất, nhíu nhíu mày, “Ngươi buổi tối cũng chưa ăn phải không?” Vừa nãy ở bên ngoài, hắn tựa hồ nghe thấy Viên Nhi nói Bạch Nhất cả đêm còn chưa ăn gì, liền có chút bất mãn hỏi.
“…Ta muốn cùng ngươi ăn à.” Bạch Nhất lấy lòng cười cười. Y trước đó quả thật không có khẩu vị, tình huống của Tiêu Diệc Nhiên ở trong cung còn chưa rõ, y căn bản nuốt không trôi, bất quá hiện tại người đã trở lại, tâm cũng buông xuống, cuối cùng cũng có chút khẩu vị.
Tiêu Diệc Nhiên có hơi không vừa lòng gật gật đầu, chỉ chốc lát sau, Viên Nhi liền mang theo hạ nhân bưng đồ ăn đặt lên bàn rồi lui xuống. Bởi vì thân thể đặc thù của Bạch Nhất, không thể chịu nổi mấy món quá nhiều dầu mỡ hay nặng mùi, bởi vậy đồ ăn thức uống trên bàn đều tương đối thanh đạm, chỉ có vài món tanh mặn riệng biệt chuẩn bị cho Tiêu Diệc Nhiên. Bất quá Tiêu Diệc Nhiên đối việc ăn uống chưa bao giờ chú ý, nên cũng không có ý kiến gì. Bạch Nhất tiếp đó cũng ăn một chén cháo, đến cuối cùng thật sự không ăn được nữa liền trưng vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn Tiêu Diệc Nhiên, đợi sau khi đối phương đồng ý mới buông bát đũa xuống.
Ăn xong cơm tối, Tiêu Diệc Nhiên lại theo lẽ thường giúp đỡ Bạch Nhất qua lại vài vòng ở trong phòng, toàn bộ quá trình đều là Bạch Nhất thuận miệng nói ra vài chuyện tình trong phủ ngày hôm nay, Tiêu Diệc Nhiên chỉ im lặng nghe, ngẫu nhiên lại ừ vài tiếng đáp lời. Thời gian còn lại Tiêu Diệc Nhiên giống như đang suy nghĩ cái gì, có chút không yên lòng. Thẳng đến lúc Bạch Nhất nói có chút mệt mỏi, Tiêu Diệc Nhiên mới chậm rãi đỡ Bạch Nhất ngồi lên giường.
Bạch Nhất nhìn Tiêu Diệc Nhiên có chút xuất thần, thoáng bình phục hơi thở, ôn thanh hỏi, “Làm sao vậy? Từ lúc ăn cơm xong ngươi lại giống như có tâm sự gì khó nghĩ, xảy ra chuyện gì sao?”
Tiêu Diệc Nhiên nghe được thanh âm liền quay đầu, nhìn về phía Bạch Nhất, nhíu nhíu mày, hơi hơi giật miệng, nhưng lại không lên tiếng, tựa hồ đang suy tư phải nói như thế nào. Mà Bạch Nhất vẫn lộ ra tươi cười ôn hòa, thoáng ngửa đầu nhìn Tiêu Diệc Nhiên, kiên nhẫn chờ đợi.
“Chúng ta…tạm thời không có cách nào khác quay về Hoài Định.” Tiêu Diệc Nhiên suy nghĩ một lúc, vẫn là một câu đi thẳng vào trọng điểm, nhíu chặt hai hàng lông mày làm cho gương mặt bình thường vẫn không chút thay đổi giờ phút này lại có chút tối tăm.
Bạch Nhất buồn cười lắc lắc đầu, nhẹ nhàng cầm tay Tiêu Diệc Nhiên, “Ta còn tưởng là chuyện gì, việc này cũng không có gì to tát. Cho dù không thể quay về, Thịnh Kinh cũng rất tốt.” Đối với kết quả này y không có gì không thể chấp nhận, tuy rằng ngày ấy Tiêu Diệc Nhiên nói cho y đợi sự tình chấm dứt sẽ cùng y quay về Hoài Định, y quả thật rất vui vẻ, nhưng sau y cũng đã nghĩ qua, lấy thân phận của Tiêu Diệc Nhiên, chỉ sợ là bọn họ không thể dễ dàng rời đi như thế. Kỳ thật, chỉ cần hai người cùng một chỗ, ở nơi nào y đều không ngại.
“Thực xin lỗi, vốn đã đáp ứng ngươi…” Tiêu Diệc Nhiên vẫn cau mày, thanh âm cũng có chút nặng nề.
Bạch Nhất ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Diệc Nhiên, mặt mày bình thản, khóe môi hơi mỉm cười, lôi kéo tay Tiêu Diệc Nhiên đặt lên trên bụng mình, yếu ớt cười nói: “Chỉ cần chúng ta cùng một chỗ là tốt rồi, về sau chắc chắn sẽ có thời gian để trở về.”
Tiêu Diệc Nhiên cảm nhận được một trận rung động truyền đến từ bụng Bạch Nhất dưới lòng bàn tay, chống lại ánh mắt ôn hòa của Bạch Nhất, một dòng nước ấm liền nảy lên trong lòng, Tiêu Diệc Nhiên lập tức cúi người, phủ lên mặt Bạch Nhất một nụ hôn, “Ngươi chờ ta, ta sẽ dẫn ngươi trở về.”
“Hảo.” Bạch Nhất cười nhẹ nhàng gật gật đầu, tay vươn tới vén sợi tóc đến sau tai Tiêu Diệc Nhiên, “Đêm nay lưu lại ngủ chứ?”
Tiêu Diệc Nhiên ừ một tiếng. Từ sau khi bị Vân Mặc Chi “giáo huấn” qua, trong khoảng thời gian này Tiêu Diệc Nhiên đều đúng giờ ngoan ngoãn về nhà, phối hợp với Bạch Nhất nghỉ ngơi nghỉ ngơi.
Tuy nói hai người chỉ đơn thuần đắp chăn bông đi ngủ, nhưng bởi vì mang thai mà thân thể của y càng trở nên mẫn cảm, hơn nữa còn có hơi thở của Tiêu Diệc Nhiên quanh quẩn tại bên người, đã làm cho Bạch Nhất cũng luôn nhịn không được **. (** nài là do tác giả để, tui đoán nó là DIY >///<, thím nào ko bik DIY thì thỉnh lên GG search:]]) Vân Mặc Chi tuy rằng không chuẩn Tiêu Diệc Nhiên cầm thương ra trận, nhưng đối với Bạch Nhất **, hắn vẫn biểu thị nên để ra ngoài vẫn tốt hơn. Bởi vậy buổi tối thường thường vẫn là Tiêu Diệc Nhiên lấy tay vì Bạch Nhất phục vụ, sau khi làm cho Bạch Nhất thoải mái lại đi vào giấc ngủ lần nữa. Đối lập Bạch Nhất, Tiêu Diệc Nhiên rõ ràng càng đáng thương hơn, không vì bảo bảo cũng phải vì thân thể của Bạch Nhất mà suy nghĩ, Vân Mặc Chi dặn đi dặn lại không cho Tiêu Diệc Nhiên động thủ, làm cho Tiêu Diệc Nhiên trừ bỏ chịu đựng cùng chịu đựng, cũng chỉ có thể tự mình giải quyết. Bất quá ngay cả như vậy, Tiêu Diệc Nhiên buổi tối vẫn là tận lực bồi ở bên người Bạch Nhất, chủ yếu cũng là bởi vì thời gian mang thai của Bạch Nhất càng về sau, lại càng thêm vất vả. Bình thường, buổi tối lúc đi ngủ, một vài lần đối phương sẽ có hiện tượng chảy mồ hôi trộm hoặc rút gân chân, có đôi khi nửa đêm còn xảy ra tình huống đi tiểu đêm, nếu bên người không có ai giúp đỡ, Tiêu Diệc Nhiên sẽ cảm thấy không yên lòng, cho dù hắn có việc gấp không trở về nổi, cũng sẽ bảo Viên Nhi phụng bồi ở phòng ngoài. Kêu hạ nhân thu thập phòng xong, Tiêu Diệc Nhiên thấy Bạch Nhất đã có chút mệt mỏi, biết đối phương tối hôm qua bởi vì chuyện của mình không nghỉ ngơi tốt, liền thúc giục Bạch Nhất sớm đi ngủ. Rồi sau đó đợi cho đến khi Tiêu Diệc Nhiên nhớ đến phải nói cho Bạch Nhất việc ngày mai thánh chỉ sẽ đến, thì lúc này Bạch Nhất đã ngủ say, suy tư một chút, Tiêu Diệc Nhiên vẫn không đánh thức Bạch Nhất, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ biết, cũng không nhất thiết phải là ngay lúc này. Thế là liền đứng dậy bỏ thêm vài hòn than vào bếp lò, sau đó Tiêu Diệc Nhiên liền cũng thu dọn mọi thứ, lên giường đi ngủ.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.