Trải qua một đêm mưa to gió lớn, ngày hôm sau khắp núi rừng đều tràn ngập hơi nước, một vài động vật đã ra ngoài kiếm thức ăn, chim hót líu lo vô cùng náo nhiệt, tuy vậy ở bên trong sơn động vẫn là một mảnh yên tĩnh.
Tiêu Diệc Nhiên là người tập võ nhiều năm, mức độ cảnh giác tất nhiên là không thấp, vừa tỉnh lại liền phát hiện sự khác thường, hắn lập tức ngồi dậy tìm bội kiếm, phát hiện bội kiếm không ở bên người, nhưng vết thương thì đã được băng bó.
“Ân…ngươi rốt cục tỉnh rồi?”
Một thanh âm truyền đến từ phía sau, Tiêu Diệc Nhiên im lặng, chỉ thấy người nam tử đã tiến vào động trú mưa hôm qua đang tựa vào vách tường, đánh một cái ngáp rồi mỉm cười nói chuyện cùng hắn.
Đã bận rộn suốt một đêm hôm qua, việc Bạch Nhất mệt mỏi ngáp như vậy cũng là bình thường, thấy Tiêu Diệc Nhiên đã tỉnh, y liền mỉm cười, đi đến bên cạnh Tiêu Diệc Nhiên, “Tại hạ vốn định đợi mưa tạnh thì sẽ xuống núi trở về, nhưng tình huống của thiếu hiệp hôm qua có vẻ rất nguy cấp, tại hạ là một thầy thuốc, thực sự vô pháp không để ý mà rời đi được, nếu có gì quá đường đột xin thiếu hiệp chớ trách tội.”
Nghĩ đến vết thương trên người mình đã được băng bó, Tiêu Diệc Nhiên hiển nhiên cũng đoán được đối phương đã cứu mình, mắc dù đang nhíu mày, nhưng hắn vẫn lễ phép trầm giọng nói một câu: “Đa tạ.”
“Ngươi không cần nói cảm tạ, ta chỉ là giúp ngươi băng bó xử lý một chút ngoại thương bên ngoài, còn việc điều trị nội thương vẫn phải dựa vào chính ngươi, ta không có cách nào giúp được, về phần trúng độc…” Bạch Nhất lắc đầu, cười khổ nói,” Ta y thuật không ***, thật không biết cách giải độc như thế nào, chỉ có thể dùng dược thảo ngăn chặn độc tính cho ngươi trước.”
Tiêu Diệc Nhiên biết mình đã trúng độc, từ lúc trên đường hồi kinh gặp phải mai phục, hắn liền biết mình bị trúng kế. Nghĩ đến mật báo là giả, trong kinh tạm thời chưa gặp chuyện gì, đối phương dường như cũng đoán trước hắn sẽ không yên tâm mà tự thân hồi kinh xác nhận, sau đó phái cao thủ mai phục giữa đường, sử dụng độc thủ quyết tâm phải chặn Gi*t được hắn.
Hắn mặc dù thoát được, nhưng lại bại lộ hành tung, nếu cứ hồi kinh như thế tất có phiền toái, nhưng nếu một mực chạy về chiến trường, dựa vào năng lực của Mạc Ngôn cùng Tiêu Mạt sợ là quân ta đã chiến thắng trở về, như vậy càng không thích hợp, tốt nhất là nửa đường hợp lại với đại quân rồi cùng hồi kinh. Nghĩ đến đây, Tiêu Diệc Nhiên quyết định trước đến thành Vân Hà rồi hợp lại với đại quân trên đường, thuận tiện tìm Vân Mặc Chi giải độc.
Hướng Bạch Nhất gật đầu, tỏ vẻ đã biết, Tiêu Diệc Nhiên đang chuẩn bị đứng dậy thu thập, một đôi tay lại đột nhiên vươn tới ấn hắn xuống, khuôn mặt phóng đại của đối phương liền xuất hiện trước mắt, “Ngươi hiện tại chuẩn bị đi liền à?”
Tiêu Diệc Nhiên sửng sốt một chút, người trước mắt diện mạo bình thường, khí chất ôn hòa, nhưng lúc này khi đối phương nhíu mày hỏi hắn, cư nhiên làm cho hắn có một cảm giác không được thoải mái, gạt bỏ tâm tư mơ hồ trong lòng, Tiêu Diệc Nhiên trầm mặc gật đầu.
Bạch Nhất thấy thế, cũng chỉ lắc đầu, không đồng ý nói, “Tuy rằng không biết ngươi có việc gì mà gấp đến vậy, nhưng dù sao ngươi cũng là người bệnh của ta, ta không thể không nhắc nhở, với thương thế hiện tại của ngươi, mà còn chạy đi ngay lúc này, chỉ sợ chưa tới được đích ngươi đã ngã xuống rồi.”
Nhìn Tiêu Diệc Nhiên lộ ra ánh mắt khó hiểu, Bạch Nhất dừng một chút mới hướng hắn giải thích, “Lúc trước, ngươi đã lấy nội lực áp chế độc tính, nhưng hôm qua ngươi bị thương nặng hôn mê đã làm cho độc tính khuếch tán, trước mắt ta tuy rằng đã lấy dựơc tính áp chế chất độc cho ngươi, nhưng một khi chưa giải được độc, thương thế của ngươi hiện tại vẫn chưa lành, nếu dùng cách vận công áp chế chỉ sợ hoàn toàn phản tác dụng, mà nếu không lấy dược lực để kiềm hãm độc tính, độc tính tất khuếch tán nhanh hơn, hậu quả lại càng khó nói. Không bằng trước tiên ở lại nơi này tịnh dưỡng, đợi thương thế khỏi hẳn thì đi cũng không muộn.”
“Mấy ngày thì có thể khỏi?” haehyuk8693
“Thời gian dưỡng thương ít nhất phải nửa tháng mới khỏi hẳn, về phần độc…Ta sẽ ở trong nửa tháng này trước giúp ngươi áp chế, đợi thương thế của người phục hồi như cũ thì tìm biện pháp khác để giải độc.”
Tiêu Diệc Nhiên nhíu mày, từ chổ này mà chạy đến thành Vân Hà cũng cần nửa tháng, nếu như lại trì hoãn thêm nửa tháng nữa, đại quân có thể đã hồi kinh rồi.
“Ở thành Vân Hà, có người biết giải độc.”haehyuk8693
” Thành Vân Hà…là thần y Vân Mặc Chi?” Thấy Tiêu Diệc Nhiên gật đầu, Bạch Nhất nghĩ nghĩ, “Nghĩ đến ngươi là có việc gấp cần làm, ta sẽ tăng thêm lượng dược cho ngươi, thân thể như ngươi có thể thừa nhận được, tịnh dưỡng năm ngày là có thể gất rút lên đường, bất quá cần phải có ta đi theo người, tùy thời áp chế độc tính cho ngươi.”
“…”haehyuk8693
Thấy Tiêu Diệc Nhiên trầm mặc không nói, Bạch Nhất mỉm cười, “Ta họ Bạch danh Nhất, ngụ ở chân núi, là một đại phu. Ngươi có thể yên tâm, nếu như ta muốn hại ngươi, đêm qua ta liền động thủ rồi, nay cứu ngươi bất quá là vì ngươi là người đã do ta cứu khỏi cơn nguy hiểm, vốn bản tính của của người thầy thuốc là mong trước sau vẹn toàn mà thôi…Mặt khác cũng đã nghe qua danh thần y đã lâu, nếu ngươi quen biết thần y, nếu đi cùng một đường ta có thể giúp ngươi, nhưng hy vọng thiếu hiệp có thể hỗ trợ dẫn ta đến chỗ thần y, Bạch Nhất ta có chút vấn đề muốn thỉnh giáo hắn.”
Tiêu Diệc Nhiên nhìn Bạch Nhất, thấy ánh mắt đối phương thành khẩn, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nhắm hai mắt lại, đặt hai tay ở trên vai rồi nằm xuống.
Bạch Nhất thấy Tiêu Diệc Nhiên nằm xuống, ngầm hiểu là hắn đã đồng ý với ý kiến của mình, khóe miệng hơi cong lên, đứng thẳng người vỗ tay.
“Ngươi đã đồng ý rồi, ta đi về thu thập một chút rồi lại đến, đã nhiều ngày ngươi cũng chưa di chuyển, vậy trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi đi, ta đi một chút liền về ngay.”
“Ân, đa tạ.”
…haehyuk8693
Nhà của Bạch Nhất nằm ở dưới thôn ngay chân núi, thời điểm về tới nhà vẫn còn khá sớm, tự mình thu thập một chút, Bạch Nhất nhớ lại trên người Tiêu Diệc Nhiên chỉ có một bộ hắc y đã nhiễm đầy vết máu, sợ là không thể mặc được nữa, liền chuẩn bị một bộ y phục sạch sẽ cho Tiêu Diệc Nhiên, mặt khác còn chuẩn bị thêm một chiếc chăn.
Xong xuôi tất cả, Bạch Nhất đem dược thảo để áp chế độc tính cho Tiêu Diệc Nhiên lấy ra, do tình thế bất bách ngày hôm qua, Bạch Nhất chỉ có thể trực tiếp đút nguyên lá thuốc cho Tiêu Diệc Nhiên ăn, nhưng thuốc Đông y so với dược hiệu lúc trước càng ổn thỏa hơn, bởi vậy sau khi điều chỉnh phân lượng dược thảo một chút, Bạch Nhất dùng bếp lò sao* thuốc, thuận tiện nấu chút cháo hoa.
(một trong những phương pháp bào chế thuốc đông y, có nhiều loại sao như: sao với cáp phẩn, sao với hoạt thạch, tẩm mật sao, tẩm muối sao….)
Sau khi sao hảo dược, Bạch Nhất đem dược cùng cháo hoa cất vào giỏ, mang theo y phục cùng chăn đã chuẩn bị tốt đi đến sơn động.
Kỳ thật làm một người thầy thuốc, mặc dù y rất chờ mong cơ hội được giao lưu với thần y Vân Mặc Chi, nhưng lai lịch của người trên núi còn chưa rõ, bản thân còn bị trọng thương, sợ là thân phận không đơn giản, lấy tính cách cùng phong cách xử sự của Bạch Nhất từ trước đến nay, y khẳng định là không muốn dính vào loại phiền toái này.
Nhưng đêm hôm qua thấy người nọ mặt không chút máu nằm trên mặt đất, bộ dáng nhíu chặt mày như rất thống khổ, Bạch Nhất có chút không đành lòng mặc kệ hắn ta.
Khi biết được người này không để ý thương thế lại chạy đi, trong lòng Bạch Nhất thậm chí có chút mất hứng, đối với thái độ không quý trọng sinh mệnh của hắn như vậy, Bạch Nhất thực không thích, trước đó y còn định trực tiếp trở về không thèm quản chuyện của người nọ nữa.
Nhưng khi thấy biểu tình suy nghĩ sâu xa cùng ánh mắt kiên nghị của đối phương, y lại một lần nữa không đành lòng nhìn người nọ nạp mạng vô ích, bởi vậy mới có một màng mở miệng ngăn cản, sau đó lại cùng đi với người nọ đến thành Vân Hà.
Tuy rằng tính tình của Bạch Nhất vốn ôn hòa, nhưng cũng không phải là kẻ thích xen vào việc của người khác, thuở nhỏ đi theo cha Bạch học y thuật, y cũng đã thấy nhiều cảnh sinh sinh tử tử, chuyện để ý đến sống ૮ɦếƭ của một người mới quen biết vốn không phải là hành động mà Bạch Nhất thường làm, nhưng khi nhìn thấy bản thân người nọ dù bị trọng thương vẫn không rên một tiếng, vẫn chấp nhất với mục đích của mình như vậy, y quả thật đã có chút khâm phục.
Hơn nữa sau khi trải qua một đêm, Bạch Nhất cũng hiểu được ngày hôm qua là do mình đột nhiên xuất hiện, đối với một người không biết nguyên nhân bị thương là gì còn trốn trong sơn động, chắc cũng không phải chuyện tốt, nếu lúc ấy người nọ cố kỹ hành tung bị tiết lộ liền có thể động thủ Gi*t mình, nhưng cuối cùng người nọ đã không động thủ.
Bởi vậy, tuy rằng người nọ vẫn lạnh như băng, cũng rất ít nói, nhưng Bạch Nhất cảm thấy hắn không có ý xấu.
Nghĩ nghĩ một hồi, Bạch Nhất đã đi tới sơn động. Vừa vào sơn động liền thấy người nọ đã trong từ thế ngồi xếp bằng, như muốn vận công chữa thương.
Nhẹ nhàng buông đồ vật đang cầm trong tay, Bạch Nhất tìm một nơi ngồi xuống, không quấy rầy người kia.
Không lâu sau, Tiêu Diệc Nhiên chậm rãi mở mắt.haehyuk8693
”Ta có nấu chút cháo mang đến, ngươi hai ngày nay không ăn cái gì, ăn chút cháo này trước đi, sau đó hãy uống thuốc.”
Bạch Nhất lấy cháo hoa đưa tới, rồi đổ thuốc ra khỏi bình đựng, thổi nguội đặt ở một bên. Tiêu Diệc Nhiên tiếp nhận cháo hoa, thấp giọng nói cảm ơn.
Thẳng đến khi Tiêu Diệc Nhiên đem dược uống xong, Bạch Nhất mới hài lòng gật đầu, thu dọn bát đũa, lại đem y phục cùng chăn đã chuẩn bị lúc trước đưa tới, ”Trong động ẩm thấp, mấy ngày nay nghỉ ngơi tại đây, ngươi phải chú ý một chút. Ngươi trước đổi sang bộ y phục sạch sẽ này đi, cũng sẽ thấy thoải mái hơn.”
Thế nhưng Tiêu Diệc Nhiên không hể động đậy, chỉ nhíu nhíu mày.
Bạch Nhất trải hảo chăn lên mặt đất, lại cầm y phục nhét vào tay Tiêu Diệc Nhiên: ” Đây là y phục cũ của ta, đều đã được giặt sạch, ngươi yên tâm, sau khi thay bộ này ra, ta sẽ giúp ngươi giặt sạch rồi vá lại vài chổ, lúc đó ngươi đổi lại bộ này là được.”
Tiêu Diệc Nhiên trầm mặc một lúc nhưng vẫn gật đầu, bỏ đi thân hắc y kia, đang muốn mặc vào y phục cũ của Bạch Nhất, lại bị đối phương ngăn cản: “Suýt nữa thì quên, ngày hôm qua chỉ băng bó đơn giản cho ngươi, hiện tại thuận tiện đổi dược mới cho ngươi luôn!”
Nói xong Bạch Nhất chủ động vươn tay tháo mảnh vải quấn trên người Tiêu Diệc Nhiên xuống, đem y phục rách tung tóe ném qua một bên, thay dược mới rồi băng bó tốt lần nữa, lúc này mới đưa y phục cho Tiêu Diệc Nhiên mặc.
Sau khi làm xong hết thảy mọi chuyện, lúc Bạch Nhất đang chuẩn bị đứng dậy thì vô tình phát hiện Tiêu Diệc Nhiên nãy giờ vẫn trầm mặc không phản kháng, thân thể đã có chút cứng ngắc, lúc này Bạch Nhất mới phản ứng được, mặt có chút nóng.
Bạch Nhất thân là đại phu, việc băng bó viết thương cho người khác vốn là chuyên thuận tay mà làm, nhưng mới nãy, y vừa chủ động cởi y phục của người ta, lại sờ tới sờ lui bôi thuốc băng bó, quả thật có chút thân mật.
Bạch Nhất đỏ mặt ổn định tâm tình, còn ho khan thêm hai tiếng, thấy Tiêu Diệc Nhiên mặt không đổi sắc ngẩng đầu nhìn lại, y liền vội vàng cúi đầu sửa lại hòm thuốc để che dấu khuôn mặt đang đỏ bừng: “Ngoại thương trên người ngươi tầm ba đến bốn ngày có thể đổi dược một lần, nếu ngươi cảm thấy không thoải mái thì cứ nói với ta, ta sẽ xem lại cho. Về phần độc tính trong cơ thể ngươi, ta tạm thời dùng dược khống chế nên sẽ không phát tác, nhưng lúc ngươi vận công chữa thương phải nhớ thật cẩn thận, mắc công lại làm cho độc tính trong cơ thể lan tràn ra.”
Tiêu Diệc Nhiên gật đầu, nhắm mắt điều tức.haehyuk8693
Nhiệt độ trên mặt Bạch Nhất cũng thối lui đôi chút, ngồi ở một bên đem hắc y của Tiêu Diệc Nhiên nhặt lên, chất liệu hay đường may trên bộ y phục này đều là thượng đẳng, so với loại bố y mà Bạch Nhất thường mặc thì hiển nhiên không cùng một cấp bậc. Kiểm tra sơ lược một chút, hiện tại ngoài trừ mùi máu tươi, trên y phục còn có không ít vết đao quét qua.
Từ trong ng áo lấy ra túi kim chỉ tùy thân, Bạch Nhất vùi đầu may lại những vết rách trên y phục.
……………
Sau nửa canh giờ, Bạch Nhất cắn đứt sợi chỉ cuối cùng trong tay, cầm y phục phủi phủi quan sát một chút, xác nhận đã không còn chổ hư hại nào, y lúc này mới đứng lên, đảo mắt nhìn qua thấy Tiêu Diệc Nhiên không biết khi nào đã điều tức xong, đang nhìn mình chằm chằm.
Sờ sờ mặt, Bạch Nhất nghi hoặc hỏi: “Ân? Trên mặt ta có cái gì sao?”haehyuk8693
Tiêu Diệc Nhiên lắc đầu, thanh âm trầm thấp thản nhiên hỏi:” Ngươi biết may y phục?”
Bạch Nhất thế mới biết Tiêu Diệc Nhiên đang nhìn cái gì nãy giờ, thờ ơ cười cười: ”Quần áo trên núi vốn thiếu thốn, cho nên ta phải thường xuyên may sửa để mặc lại, hiển nhiên cũng biết chút ít. Bất quá y phục này còn chưa giặt, tạm thời người đừng mặc.” Nói xong Bạch Nhất thu y phục lại: “Ta quay trở về một chuyến, buổi tối lại đến xem ngươi.”
Tiêu Diệc Nhiên thu hồi đường nhìn: ”Không cần”haehyuk8693
Bạch Nhất phát hiện Tiêu Diệc Nhiên thật đúng là không thích nói chuyện, một câu còn không vượt quá mười từ, may mà y còn nghe hiểu được ý tứ của người này, bằng không thì thực sự rất khó câu thông với nhau.
”Ta là đại phu, trong năm ngày này ngươi phải nghe lời ta, bằng không dù ngươi ૮ɦếƭ trên đường ta cũng không phụ trách đâu!”
”…………” Tiêu Diệc Nhiên nhíu mày, dù sao thân phận của hắn cũng đặc thù, không có thói quen chuyện gì cũng nghe theo người khác.
“Ngươi uống thuốc này một ngày hai lần, trong sơn động không có dụng cụ để điều dược, ta phải trở về sao hảo phần dược tiếp theo cho ngươi cái đã.”
Bạch Nhất vẫn mở miệng giải thích một phen, thấy Tiêu Diệc Nhiên không phản đối nữa, y mới vừa lòng gật đầu, đứng dậy ra ngoài động kiếm vài cành cây khô.
Qua một ngày ở chung cùng đối phương, Bạch Nhất đột nhiên phát hiện mình đã không còn sợ người này, mặc dù ngày hôm qua còn bị hắn lấy kiếm để trên cổ uy hiếp, hiện tại lại thấy đối phương mặc dù nhìn qua có vẻ lạnh lùng sát phạt, nhưng vẫn rất chịu nghe lời phối hợp. Làm một thầy thuốc cứu người, gặp được một người bệnh nghe lời luôn là một chuyện thật vui vẻ.
Trở lại trong động, Bạch Nhất đem nhánh cây khô đặt ở sát đống lửa tối qua, “Trong núi ban đêm hàn khí rất nhiều, nếu lát nữa ta đến muộn, khi mặt trời vừa xuống núi ngươi phải nhớ đem đống lửa này đốt lên.”
“Được.” Vẫn là một chữ ngắn gọn, tuy thân phận của Tiêu Diệc Nhiên vốn tôn quý từ nhỏ, rất ít bị người ra lệnh phải làm chuyện gì, nhưng hắn cũng không phải là loại không biết đúng sai ỷ thế giàu có, đối với phân phó của vị đại phu đã cứu tính mạng mình, hắn vẫn lựa chon nghe theo.
Đem đồ vật thu thập hảo, Bạch Nhất liền chuẩn bị xuống núi, còn phải quay về sao dược nữa.
“Đúng rồi, còn chưa biết tên họ của thiếu hiệp?”haehyuk8693
“…”
“Ân…không tiện nói cũng không sao.”
Cười cười, Bạch Nhất không hỏi tới nữa.
“… Tiêu Diệc Nhiên “
Lúc Bạch Nhất đi đến cửa động, một thanh âm trầm thấp chậm rãi truyền tới, giống y như câu “Mưa tạnh thì lập tức rời đi” ngày hôm qua, nhưng lần này Bạch Nhất lại không cảm thấy chút hàn ý nào. Âm thầm cười chính mình suy nghĩ quá nhiều, Bạch Nhất lắc đầu, lên tiếng đáp lại người trong động, liền rời đi.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.