"Triệu tiểu thư... Xin lỗi, nhưng có lẽ cậu không biết người cậu đang nắm tay là người yêu cũ của mình đâu ha!"
Khoé miệng Tình Thiên cứng đờ, nhưng ngay sau đó trở lại như cũ rồi nhanh chóng phản bác Triệu Mạnh Sắt.
Ý tứ của Tình Thiên rất rõ ràng, liền khiến Trịnh Từ Dương nhếch môi cười lạnh, ánh mắt sâu như đáy vực nhìn lại.
Triệu Mạnh Sắt có bất ngờ, nhưng không hề thể hiện ra mặt. Cô điềm nhiên liếc qua Dạ Thiên Minh, thấy anh cũng nhìn chằm chằm mình mà chưa có ý định nói gì.
Cô liền cười khẩy.
"Nhưng chắc tiểu thư phải biết người tiểu thư nắm tay nãy tới giờ là người yêu của Triệu Mạnh Sắt tôi chứ nhỉ?"
Mặt Tình Thiên đã tái mét, lời Triệu Mạnh Sắt như muốn vả vào mặt cô ta một phát đau điếng. Thà bị nghi ngờ là trà xanh còn thoải mái hơn là bị vạch mặt ngay tại chỗ.
Không gian quỷ dị bao trùm cả 4 kẻ bọn họ. Lúc này sự im lặng ấy khiến gương mặt toả sáng của Triệu Mạnh Sắt làm lấn át đi vẻ thuần khiết vốn có của Tình Thiên.
Một người ngạo khí nghi ngút, đầy vẻ bá đạo như Triệu Mạnh Sắt tất nhiên là không hề muốn nán lại đây thêm phút giây nào nữa.
Dạ Thiên Minh thấy tình cảnh trước mặt, vốn im lặng nãy giờ. Anh đành cất lời.
"Nếu đã gặp rồi thì đi ăn luôn chứ?"
Tình Thiên cũng không nhiều lời, mà thoải mái đồng tình. Trịnh Từ Dương liếc mắt sang nhìn cô, vốn dĩ định từ chối. Vì hăns sợ cô không vui, nhưng lại nghe thấy Triệu Mạnh Sắt nói trước.
"Được thôi, càng đông càng vui."
Nói rồi cô chỉ hướng quầy kem không xa, Tình Thiên cũng vô cùng sung sướng gật đầu. Cùng lúc đó Dạ Thiên Minh gỡ tay cô ấy, anh bước từng bước nhẹ nhàng đến trước mặt cô.
Đáy lòng Triệu Mạnh Sắt cũng thắt lại theo tiếng bước chân quen thuộc. Anh chìa tay về phía cô, như muốn cô nắm lấy nó.
"Sắt Sắt..."
Anh buông mi mắt nhìn cô gái nhỏ nhắn cũng đang ngước mắt nhìn mình. Nụ cười trên môi cũng nhanh chóng vụt tắt, cô muốn nắm lấy tay anh ngay lúc này.
Cảm giác ấy thôi thúc cô đặt tay lên bàn tay ấm áp kia. Mí mắt run rẩy, tưởng trừng như đã mềm lòng. Thế rồi... cô kéo tay Trịnh Từ Dương đi lướt qua người chàng trai nọ.
"Đi thôi!"
Vai cô lướt qua thân hình Dạ Thiên Minh trong chốc lát. Cảm giác cồn cào lan toả khắp cơ thể... Để lại một Dạ Thiên Minh hụt hẫng, anh nắm chặt bàn tay trống không trước mặt.
Cô ấy, thế mà giận anh rồi!
[...]
"Cho tôi một ly kem sầu riêng!"
Triệu Mạnh Sắt cười cười nói với người bồi bàn. Trịnh Từ Dương quay đầu nhìn cô, không khỏi bất ngờ. Hắn không nghĩ mèo con có thể ăn được vị sầu riêng!
"Mèo con, em ăn được chứ?"
Cô cười tươi, gật gật đầu. Trịnh Từ Dương cũng không có chuyện gì đành lướt qua tờ menu. Không ai để ý mặt Tình Thiên đã tái xanh.
Cô ta như cắn răng như phải chịu đựng điều gì tồi tệ kinh khủng khiếp. Thế nhưng đến khi ly kem của Triệu Mạnh Sắt được mang ra, mặt Tình Thiên đã trắng bệch như tờ giấy.
Cô xúc kem bỏ miệng, cảm giác sung sướng không thể tả. Nhưng người đồi diện lập tức hết chịu đựng nổi mà gục mặt xuống bàn.
"Thật khủng khiếp... Oẹ..."
Tình Thiên kêu một tiếng ai oán rồi chạy vội vào WC. Trịnh Từ Dương quay sang nhìn cô với vẻ mặt hả hê không thể tả.
"Quên nhắc em người yêu cũ của tỷ không ngửi được mùi sầu riêng..."
Triệu Mạnh Sắt giả bộ bất ngờ, nhưng khoé môi vẫn cong hớn.
Cảm giác được trả thù thành công không thể không vui à nha!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.