Từ sau khi Hứa Vi Mộ ám chỉ một cách công khai với Úc Cẩn, ngay sau đó anh đã tỉ mỉ lên kế hoạch để bày ra một màn cầu hôn độc đáo, anh hy vọng có thể lưu lại cho Úc Cẩn một đoạn ký ức cầu hôn đẹp nhất, không phụ tấm lòng của cô dành cho anh trong mười năm qua, nhưng anh lại không biết cô thích khung cảnh lãng mạn, hay là tình huống mạo hiểm hay là sao cũng được.
Phải công nhận là anh không có chút kinh nghiệm nào về phương diện này, mặc dù trên phim truyền hình lúc tám giờ, các màn cầu hôn được trang bị tận răng có rất nhiều, nhưng mà tiểu Cẩn có thích hay không? Cô có thể chê anh không có chút sáng tạo nào? Nếu như màn cầu hôn của anh chỉ để lại cho cô ấn tượng là hời hợt, khi bắt gặp trên ti vi cô sẽ chỉ vào nói: “Kìa, không phải là anh học lại trên đây sao?” Như thế chẳng phải là vô cùng không tốt sao?
Cho nên cuối cùng anh chỉ có thể đặt hy vọng vào Lâm Chấp, người đã từng có kinh nghiệm. Cũng không biết tại sao Hứa Vi Mộ mỗi khi gặp chuyện khó thì phản ứng đầu tiên chính là tìm Lâm Chấp để bàn bạc vấn đề, dù biết rõ càng trông cậy vào hắn ta thì càng vấp phải nhiều trắc trở nhưng vẫn như cũ đi tìm, không biết cái này có thể gọi là tự ngược hay không.
Nhưng hiển nhiên là anh đã tìm nhầm người rồi.
Lâm chấp là ai chứ? Cần phải cầu hôn hay sao? Nhớ ngày đó, hắn là trực tiếp áp giải Nhan Tập Ngữ đến Cục dân chính để đăng ký có được không! Cầu hôn thì là cái gì, kết hôn mới là tất cả!
Hứa Vi Mộ nghe hắn nói xong thì hít một ngụm khí lạnh, vừa đùa nghịch ngón út vừa nói: “Anh không biết lãng mạn là gì cả.”
Lâm Chấp không thèm liếc Hứa Vi Mộ một cái, phun ra một câu *** trong chớp mắt: “Lãng mạn có thịt ăn sao?”
“…”
Lâm Chấp tuy rằng không có cầu hôn Nhan Tập Ngữ nhưng cũng không chứng tỏ được hắn không biết lãng mạn. Tuy rằng ngày thường hắn luôn toát ra khí thế nam nhân đầy bá đạo, nhưng thỉnh thoảng lại sắp xếp những bất ngờ nho nhỏ làm cho Nhan Tập Ngữ cảm động, mặc cho hắn ta cần gì cứ lấy, thậm chí là tư thế gì cũng dám thử.
Được rồi, Lâm Chấp hắn thừa nhận hắn đôi khi lãng mạn chính là vì mục đích thấp kém đó.
Nhìn người anh em tốt đang nhíu mày nhăn mặt, Lâm Chấp có lòng tốt chỉ ra một chiêu: “Anh chọn một khách sạn sang trọng, bày ra một bàn ăn dưới ánh nến lung linh, ở đó cầu hôn xong thì uống chút rượu, người gục rồi thì muốn làm gì thì làm, vẹn cả đôi đường, cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy.”
Trên trán Hứa Vi Mộ có thể thấy ba vạch đen rõ ràng, hối hận không thôi nói: “Tôi đúng là tìm nhầm người mà.”
Lâm Chấp như không hề nhận ra mình đang bị khinh bỉ, oán thầm: “Cầu hôn quan trọng đến thế sao? Ôm được vợ về nhà mới là quan trọng nhất, đúng là không thể nào nói chuyện với người chưa từng ăn thịt mà.”
“…” Hứa Vi Mộ chính thức bị nội thương, không đành lòng phản đối: “Nhan Tập Ngữ không có ý kiến gì sao? Anh làm sao có thể chưa cầu hôn đã mang con gái người ta mơ màng về nhà? Tôi không hiểu sao cô ấy lại coi trọng anh đấy?”
Lâm Chấp nheo mắt, đây mà là vấn đề sao? Vấn đề này mà cũng cần phải hỏi sao?
“Tôi lừa cô ấy bao giờ? Là cô ấy lừa tôi trước, lừa người xong rồi còn lừa luôn cả trái tim của tôi.”
“…” Hứa Vi Mộ thật cảm thấy buồn nôn, không hiểu rốt cuộc trong đầu Lâm Chấp chứa cái gì? Bày tỏ những lời kịch sến súa kiểu Quỳnh Dao một cách chững chạc đàng hoàng, lại còn có thể nói năng vô cùng hùng hồn đầy lý lẽ mà không hề cảm thấy xấu hổ chút nào như thế.
Anh chỉ có thể thầm than mình đã vô ý trong lúc kết bạn, bây giờ phải tự nghĩ biện pháp là vừa.
…………
Buổi tối lúc Lâm Chấp tan tầm về nhà, Nhan Tập Ngữ đã nấu cơm tối bày sẵn trên bàn, đang nằm trên sô pha chờ hắn về cùng ăn.
Lâm Chấp lúc đổi dép ở cửa nhìn trong nhà chan hòa ánh đèn, còn có một thân hình nho nhỏ đang nằm trên sô pha, gương mặt ngàn năm một vẻ của hắn không khỏi cong khóe môi cười.
Khi hắn đến gần nhìn thì mới biết thì ra Tập Ngữ của hắn đã ngủ, khó trách sao hắn đã vào nhà nửa ngày mà cô vẫn không có động tĩnh gì. Bình thường cô sẽ hoan hô nhảy nhót rồi ào đến cho hắn một cái ôm nghênh tiếp, hắn vô cùng hưởng thụ loại hình tiếp đón tràn ngập cảm giác ấm áp này.
Hắn bước chân nhẹ nhàng đi đến ngồi xổm xuống cạnh sô pha. Tập Ngữ đã gả cho hắn ba năm, vừa tốt nghiệp liền trở thành vợ người ta. Cô vừa mới bước ra khỏi giảng đường đại học, còn chưa chân chính nếm trải cuộc sống xã hội đã phải học như thế nào trở thành vợ hiền dâu thảo.
Lâm gia bối cảnh phức tạp, thân tình giữa những người trong nhà lại mỏng, nhưng Tập Ngữ vẫn có thể thích ứng rất khá, trong nhà không ai không thích cô. Hắn đôi khi cũng suy nghĩ, một cô gái nhỏ mới hơn hai mươi tuổi sao có thể làm được như vậy.
Lúc Lâm Khê vừa vào Lâm gia ở một thời gian, người đau khổ nhất là mẹ của hắn Tôn Uẩn, bà không ngờ chồng của mình đã gạt mình mà có người tình bên ngoài, đã vậy còn có một đứa con gái riêng chỉ nhỏ hơn con bà năm tuổi. Quãng thời gian đó, cô vừa phải lo lắng quan tâm cho mẹ, lại còn muốn đem đến cho Lâm Khê cảm giác ấm áp của gia đình, bị kẹp ở giữa như vậy hẳn rất khó cho cô?
Hắn luôn sống nội tâm, không hay nói những lời dỗ dành ngon ngọt để cô được vui, vì hắn luôn cho rằng, hành động sẽ luôn biểu đạt tình cảm chân thật hơn những lời tình ý đậm đà gì đó. Thế nhưng hắn đã quên rằng có những lời nếu không nói ra, người khác chưa chắc đã hiểu.
Hôm nay nhìn Hứa Vi Mộ đau đầu khổ não để sắp xếp cho Úc Cẩn một lễ cầu hôn đáng nhớ, hắn mặc dù cười nhạo trong lòng nhưng lại bắt đầu suy nghĩ. Tập Ngữ từ năm mười bảy tuổi đi theo hắn đến nay, hắn đối với cô chỉ có thể sử dụng từ ngang ngược. Ngang ngược ra lệnh cho cô phải thích mình, ngang ngược chiếm hữu cô, ngang ngược không hỏi xem cô đồng ý hay không đã kéo đi đăng ký kết hôn, cô còn chưa kịp hưởng thụ tuổi trẻ tươi đẹp đã bị hắn ngang ngược khiến cô phải trở thành vợ hiền.
Cô có thể hay không oán giận hắn?
Lâm Chấp vẫn cho rằng hắn và Tập Ngữ rất hợp nhau, nên trên cơ bản hắn vẫn luôn tự quyết định, rất ít khi hỏi ý kiến của cô. Thật ra, có nhiều khi cô vẫn muốn phản đối nhưng lại e ngại sắc mặt của hắn nên chỉ có thể đem ý nghĩ của mình yên lặng giấu ở trong lòng?
Nhìn người vợ nhỏ đang chu miệng ngủ say, vẻ mặt hắn trở nên dịu dàng, nhanh chóng cuối người bao phủ đôi môi cô. Hắn đối với Nhan Tập Ngữ có cảm giác như đã bị nghiện, cai không được, mà hắn cũng không muốn cai. Vì vậy từ trước tới giờ hắn đều mạnh mẽ đoạt lấy, buộc cô phải tiến lùi cùng hắn.
Nụ hôn tinh tế an ủi bỗng trở nên biến chất, Lâm Chấp chỉ cần dính vào mùi của Nhan Tập Ngữ sẽ rất nhanh không thể khống chế mình. Hắn chậm rãi thâm nhập vào trong khoang miệng của cô, Tập Ngữ lúc này lại nhếch môi một cái tạo cơ hội cho hắn tiến quân thần tốc, trong miệng của cô có vị ngọt ngào của bánh gato, chắc là trong lúc đợi hắn về nhà ăn cơm đã ăn trước lấp bao tử.
Nhan Tập Ngữ ưm một tiếng, nhập nhèm mở hai mắt, cảm nhận được hai cánh môi đang dính sát vào nhau thì đỏ mặt, nhẹ nhàng dời môi cúi đầu nói: “Anh đã về rồi.”
Lâm Chấp không thể hình dung ra có cảnh nào đẹp hơn cảnh trước mắt hắn bây giờ, trong lòng hắn giờ đây có một luồng ấm áp bao bọc, hắn chỉ biết cuộc sống này hắn tìm kiếm đã lâu, cũng sẽ kéo dài đến hết đời, vĩnh viễn không thay đổi.
“Đúng vậy, bảo bối, anh đã trở về.” Nói xong lại tiếp tục ở trên môi cô dây dưa.
Thật ra hắn không phải chỉ có một bộ mặt nghiêm nghị thường ngày, lời dỗ ngon dỗ ngọt hắn cũng có thể hạ 乃út thành văn vậy, nhưng trước giờ hắn vẫn luôn cảm thấy đó chỉ là những lời sáo rỗng nên khinh thường nhắc tới. Trong tình yêu, giữa muôn vàn những lời nói buồn nôn hay thâm tình, hắn chỉ luôn thờ phụng một nguyên tắc: Làm nhiều hơn nói.
Nhan Tập Ngữ không biết hôm nay chồng mình bị cái gì K**h th**h, lại có thể đem biệt danh mà chỉ lúc vận động trên giường ban đêm mới gọi ra như vậy, cô bỗng cảm thấy xấu hổ, chỉ biết mơ màng cảm nhận nhiệt độ cơ thể của hắn.
Tay Lâm Chấp càng lúc càng khó khống chế, di chuyển từ trên cổ cô lần mò xuống vạt áo, khi vừa mới lần vào bên trong vạt áo đến eo cô đã bị Tập Ngữ kéo lại, dùng chút lí trí còn sót lại từ chối: “Chúng ta ăn cơm trước nhé? Em đói lắm rồi.”
Hắn gật đầu: “Ừm, vậy trước tiên lấp đầy bụng em, sau đó em lại lấp đầy anh.”
“…”
............
Lúc ăn cơm, Tập Ngữ phát hiện hôm nay hắn ăn rất ít, số lần động đũa không bao nhiêu, cô hỏi hắn: “Sao vậy anh? Hôm nay em nấu cơm không ngon sao?”
Mỗi lời nói của cô đều cẩn thận từng tí nhìn vào ánh mắt hắn như thăm dò, sợ hắn có chút nào không hài lòng. Thì ra trong lúc vô tình, giữa bọn họ lại biến thành như vậy. Tập Ngữ tính tình hiền hòa, so với sự cường thế của hắn đều luôn nhẫn nhịn chịu đựng, dù có bị tủi thân oan ức gì cũng sẽ không lên tiếng đáp trả.
Lâm Chấp thề, đây là lần đầu tiên hắn tự nghi ngờ bản thân mình.
“Anh đã nói rồi, là anh đang đợi em lấp đầy anh mà.”
Không có gì bất ngờ xảy ra, hai tai của cô đã bắt đầu đỏ lên. Vợ yêu bé bỏng của hắn đến giờ vẫn còn xấu hổ như thế, thật là đáng yêu!
Nhan Tập Ngữ nghe hắn nói thế chỉ cúi gằm mặt vào bát cơm, cô mới không thèm quản hắn, bỗng nhiên lại nhớ tới câu chờ cô ăn no sẽ phải lấp đầy hắn, thế là tốc độ nhai nuốt chậm lại. Dù sao trước khi hiến tế cũng phải để cho cô có thời gian giảm xóc phải không?
Nhớ tới vấn đề Hứa Vi Mộ nói lúc chiều, hắn bỗng cảm thấy không thoải mái, không biết mở miệng như thế nào: “Hứa Vi Mộ hình như muốn cầu hôn Úc Cẩn đấy.”
Động tác ăn cơm của cô dừng lại, trên mặt là nụ cười vui mừng và ngạc nhiên: “Thật sao? Tốt quá, cuối cùng bọn họ cũng đã tu thành chánh quả!” Hai tay cô tạo thành hình chữ thập nho nhỏ, biểu hiện ra hết tính khí trẻ con của mình.
Lâm Chấp hắn ghen tị, người ta yêu nhau rồi cầu hôn, cô có cần phải kích động hơn đương sự vậy không?
Hắn ho nhẹ một tiếng, sửa sang lại sắc mặt vô cùng nghiêm túc nhưng lại không che giấu được sự thấp thỏm của mình, hỏi: “Em rất thích cầu hôn sao?”
Tập Ngữ mở to hai mắt: “Sao ạ?”
Lâm Chấp có thể nói ra đã không dễ dàng gì, cô vợ nhỏ của hắn lại không nghe rõ, hắn nuốt nước miếng, nói lại lần nữa: “Lúc trước anh ngay cả cầu hôn cũng không làm, em có thất vọng không?”
Tập Ngữ nghe xong thì dừng lại mọi động tác, tươi cười cũng mất đi, bộ dáng vô cùng nghiêm túc. Lâm Chấp thấy vậy càng khẩn trương hơn, tay phải nắm lấy tay trái không nhúc nhích nhìn cô, bộ dáng giống như một học sinh tiểu học đang ngoan ngoãn chờ bị cô giáo xử lý.
Tập Ngữ tuy trên mặt không có biểu tình gì nhưng trong lòng lại đang cười như điên: Ha ha ha! Lâm Chấp anh thì ra vẫn còn nhân tính nha!
Cô khụ một tiếng, giống như đang chuẩn bị một bài diễn văn dài đòi mạng người khác, ai ngờ cô chỉ nói: “Không thất vọng.” Nói xong lại không thèm nhìn mặt hắn một cái, tiếp tục cầm đũa lên ăn cơm. Ừm, hôm nay cô nâu cơm ngon thật.
Lâm Chấp đang sửng sốt, vẻ mặt của hắn bây giờ vô cùng ngốc. Cô ấy nói không thất vọng là có ý gì?
Tập Ngữ len lén cho hắn một cái liếc mắt, nhịn cười đến đau bụng, trên mặt giả bộ như không có việc gì nhưng trong lòng đang vô cùng vui vẻ.
Lâm Chấp muốn xác nhận lại lần nữa, lại hỏi: “Thật sự không thất vọng sao?”
“Đúng vậy.”
Lâm Chấp gật đầu, tảng đá lớn đang đè nặng trong đầu vừa sắp được dỡ xuống, lại bị câu nói hời hợt của cô làm cho hắn như bị nhấn chìm trong ngàn cơn sóng lớn: “Chưa bao giờ hi vọng thì làm gì có thất vọng?”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.