Hạ Thanh nghe vậy thì ngạc nhiên mở to đôi mắt nhìn Giai Chi, tay cô có chút run càng nắm chặt góc áo hơn lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi làm ướt đẫm một mảng.
- Tiểu thư sao người biết được chuyện này!!
Ánh mắt Hạ Thanh cụp xuống suy nghĩ gì đó miệng không ngừng lẩm bẩm, đột nhiên cô mở to đôi mắt lên lần nữa ngẩng mặt lên nhìn Giai Chi bất giác đưa tay chỉ về phía cô bất giác nói.
- Tiểu...!thư, đừng nói là người cho người đi điều tra tôi!!
Giai Chi bỏ tay xuống hay tay đan vào nhau chống lên mặt bàn, Giai Chi tựa cằm lên đó dùng ánh mắt vô tội như không biết gì nhìn Hạ Thanh.
- Ơ kìa, ta có biết gì đâu.
Chỉ là thuận miệng nói đại ra một câu thôi nhưng mà đâu có ngờ lại nói trúng như vậy.
Hạ Thanh nhìn dáng vẻ ngây thơ vô số tội của Giai Chi cảm thấy ngại, cô hơi xấu hổ không nói được gì quay mặt đi để lảng tránh ánh mắt đó ho khan vài tiếng.
- Khụ, khụ, tiểu thư người đừng nhìn tôi như vậy được không?
- Sao lại không được nhìn vậy?
Giai Chi vẫn dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm Hạ Thanh mà lên tiếng chất vấn, Hạ Thanh dù đã quay mặt đi rồi những vẫn không tài nào chịu được mà đã nhìn thẳng Giai Chi lấy hết cam đảm để nói ra từng chữ.
- Tiểu thư người mà cứ nhìn ta như vậy thì sao tôi trả lời được, người quay trở lại dáng vẻ như bình thường được không?
- Người cứ như vậy nhìn thật sự không quen chút nào.
Giai Chi bấy giờ mới mãn nguyện nhìn Hạ Thanh tai đã sớm ủng hồng mà mỉm cười ngồi thẳng người dậy quay về dáng vẻ thường ngày.
- Vậy giờ cô có thể nói ra quyết định của mình được rồi chứ? Hạ Thanh à, đừng làm người khác phải đợi mình lâu như vậy.
- Cô mà cứ để ta chờ lâu như vậy thật sự không tốt lắm đâu.
Giai Chi giả vờ ủ rũ lắc đầu thất vọng rót lấy một chén trà uống một ngụm, Hạ Thanh nhìn vào dáng vẻ thất vọng đó bất lực không nói lên lời.
- Tiểu thư, tôi suy nghĩ kĩ rồi tôi đồng ý lời đề nghị đó của người nhưng...
Hạ Thanh ngừng lại một chút suy nghĩ lời tiếp theo để nói, cô đang thân vân nếu bây giờ cô tự ý đưa ra điều kiện với tiểu thư thì không biết tiểu thư có đồng ý không.
- Sao không nói tiếp nữa?
Giai Chi khó hiểu nhìn Hạ Thanh muốn nói gì đó mà do dự không thôi, Hạ Thanh bị câu nói này của Giai Chi làm cho giật mình mà nói ấp úng.
- Nói...!nói tiếp là sao? Tiểu thư người nói gì vậy, tôi không hiểu.
- Cô có điều gì khó nói lắm sao?
- Làm gì có đâu.
Hạ Thanh không biết nên trả lời thế nào cho hợp lý, cô gượng gạo cười trừ nói đại một câu để cho qua nhưng Giai Chi nhất quyết không để cho cô toại nguyện.
- Có gì thì cứ nói thẳng ra đi không cần phải giấu diếm như vậy đâu, cô có bất kỳ nguyện vọng gì chưa hoàn thành mà cần tôi giúp thì cứ nói ra.
Tôi sẽ xem xét và cân nhắc cẩn trọng.
Đôi mắt long lanh của Hạ Thanh như những ngôi sao nhỏ ngước lên nhìn Giai Chi, cô dường như không tin vào những mà mình vừa mới nghe được ngồi ngây ngô cố gắng tiếp thu những lời Giai Chi nói bất giác buột miệng hỏi lại lần nữa.
- Thật không vậy? Nếu tôi thật sự nói ra thì người sẽ không cảm thấy tôi là người phiền phức chứ!!
- Cô nghĩ tôi là loại người nói cho có sao? Vậy để tôi nói cho cô biết, từ trước đến giờ tôi nói được làm được.
Cho nên bây giờ cô còn có nguyện vọng gì nói ra luôn đi, đừng để bản thân sau này phải hối hận là được.
Hạ Thanh đấu tranh tư tưởng không ngừng, một bên là nên nói ra một bên thì lại ngăn cản khiến cô không biết nên nói hay không.
Hạ Thanh lóng ngóng rót lấy một chén trà uống lấy một ngụm lớn, hít một hơi thật sâu nhìn vào ánh mắt mong đợi đó mà đưa ra quyết định cuối cùng.
- Như vừa nãy tôi nói, tôi đồng ý với lời đề nghị của tiểu thư nhưng mà tôi có hai điều kiện không biết là...
- Vậy cô muốn tôi giúp gì!!
Hạ Thanh xém chút nữa là làm rơi chén trà, cô không nghĩ là Giai Chi có thể đồng ý nhanh như vậy.
Cô suy nghĩ cẩn trọng một chút không vội mà đặt chén trà xuống rồi mới trả lời.
- Hiện tại tôi vẫn chưa nghĩ ra, đợi khi nào tôi nghĩ ra rồi nói cho người sau được không?
Giai Chi mỉm cười không ngần ngại mà đồng ý luôn.
- Được chứ, bất cứ khi nào cô nghĩ ra được điều mình muốn nhờ đều có thể nói với tôi.
Giai Chi nhìn vào đồng hồ trên màn hình điện thoại hiển thị, thấy đến lúc để Hạ Thanh rời khỏi đây trước khi có người khác đến.
- Bây giờ không còn sớm nữa tôi sẽ cho người đưa cô về bằng cửa sau, ít người biết chuyện này thì càng tốt.
- Vậy tôi xin phép rời đi.
Hạ Thanh đứng dậy chỉnh lại góc áo bị mình nắm đến nhăn nhó vuốt xuống cho phẳng rồi cầm lấy túi xách đeo lên, khi đi ra đến cửa tay đã đặt bên vịn nắm rồi mà cô đứng yên ở đó không cử động Giai Chi thấy liền đi đến lại gần đứng ngay sau Hạ Thanh, cô hơi cúi đầu xuống bên cạnh nói nhỏ vào tai Hạ Thanh.
- Sao lại thẫn thờ ra đấy vậy?
Hạ Thanh giật mình quay người vô tình dung chúng vào người Giai Chi, cô hơi hoảng mà đi lùi lại thì lại đập vào cánh cửa đúng lúc này Giai Chi đưa tay ra chắn ở một bên hai người nhìn nhau không nói lời gì.
Giai Chi cúi đầu gần xát lại Hạ Thanh lần nữa lên tiếng hỏi:
- Cô còn chuyện gì chưa nói nữa à, sao mà lại đứng thẫn thờ thế?
Hạ Thanh theo phản xạ tự nhiên đưa hai tay ra chắn về phía trước, cô ấp úng trả lời Giai Chi.
- Không có đâu tiểu thư, nhưng mà người có thể đứng lùi dịch ra một chút được.
Nhìn vào bộ dạng sợ hãi đó của Hạ Thanh cô buông tay ra rồi đứng sang một bên cầm lấy tay nắm cửa, chưa kịp để cho Hạ Thanh bình tĩnh lại thì cô đã vặn nhẹ một cái cánh cửa tự khác mở ra khiến cho Hạ Thanh xém nữa té ngã may mà Giai Chi được nhanh chóng giữ lại.
- Giờ cô có thể đi được rồi.
Giai Chi từ từ buông tay ra khỏi người Hạ Thanh để cho cô rời đi, Hạ Thanh lúc này đã đứng vững được rồi quay người chuẩn bị rời đi thì Giai Chi ở đằng sau nhắc nhở.
- Lúc cô đi ra ở cửa sau thì chú ý một chút đừng để bị phát hiện, tôi đã sắp xếp người đến đón cô rồi họ đang đợi cô ở đó.
- Cảm ơn tiểu thư.
Hạ Thanh quay lại nói câu cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi, Giai Chi nhìn bóng dáng ngày càng đi xa của Hạ Thanh dần vụt tắt cô bấy giờ mới yên tâm đóng cửa phòng lại..
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.