Thứ sáu, ngày 11 tháng 7 năm 2019, trời quang.Hôm nay tôi về nhà.
Cứ mỗi lần tôi về nhà là mẹ tôi liền biết ngay là vợ tôi lại đi công tác, nếu không thì hai chúng tôi đã xách theo quà mang sang đây rồi, về phần quà thì đương nhiên là do vợ tôi mua rồi. Chứ còn tôi mà đã về nhà một mình thì lúc nào cũng sẽ đều là hai bàn tay trống trơn hết.
Mẹ tôi ghét bỏ liếc mắt nhìn tôi một cái rồi nói, kẻ ăn không uống không lại tới nữa rồi, sau đó mẹ bảo cô giúp việc ra siêu thị mua thêm thức ăn.
Bố tôi không hay ở nhà vào buổi trưa lắm, công việc của bố rất bận, thường thì phải tới khuya bố mới về nhà.
Trong trí nhớ của tôi, mãi đến tận năm tôi được mười tuổi thì tôi mới biết được là mình có một người bố. Tôi còn nhớ lần đầu tiên tôi gọi “bố”, bố đã ôm tôi rồi khóc rất thương tâm.
Mẹ tôi nói, đó là bởi vì bố tưởng rằng tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ gọi bố là “bố”.
Tôi cảm thấy rất khó hiểu, tôi cũng đâu phải là người câm điếc gì đâu, sao lại không thể gọi “bố” được cơ chứ?
Mẹ tôi nói ai bảo là tôi cứ chẳng chịu nói câu nào cơ.
Tôi nói con có mở miệng nói mà.
Mẹ tôi nói, nói chuyện với tảng đá không được tính.
Được rồi, mẹ là mẹ của con, mẹ nói cái gì cũng đều đúng hết.
Bữa trưa gồm có
đậu hũ ma bà, bò sốt cay, thịt rang cháy cạnh và thịt lợn xào sốt tỏi cay (*).Ăn ngon miễn chê.
Mẹ tôi bảo khẩu vị ăn của tôi gần giống với của bố tôi, đều là khẩu vị nặng.
Ở đây ăn cơm tối luôn hả? Mẹ tôi hỏi.
Tôi đáp, con ăn chứ, con còn muốn ngủ ở đây một đêm nữa, mai mới về cơ.
Mẹ tôi vui vẻ đi chuẩn bị phòng cho tôi.
Buổi tối bố tôi trở về, gia đình ba người chúng tôi cùng nhau ngồi ăn cơm tối.
Bữa tối có
thịt bò bít tết, pancake và súp củ cải đỏ (*).Bởi vì mẹ của mẹ tôi là người Nga cho nên thỉnh thoảng chúng tôi cũng sẽ dùng cả cơm tây nữa.
Trước kia tôi cũng thích ăn cơm tây giống như mẹ tôi, nhưng từ sau khi gặp được vợ tôi, tôi lại dần chuyển sang phe cơm Trung Quốc giống như của bố tôi.
Cơ mà chuyện đó cũng chẳng có tác dụng gì cả. Bởi vì mẹ tôi vẫn là người nấu cơm, cho nên mẹ tôi làm cái gì thì hai bố con tôi sẽ phải ăn cái đó.
Mẹ tôi nói người không nấu cơm thì không có tư cách được lựa chọn món. Thế nhưng tôi lại phát hiện ra, những món mẹ làm đều là những món bố thích ăn.
Cho nên sau này tôi cũng tập thành thói quen, cứ mỗi lần nấu cơm là tôi sẽ lại làm cho vợ tôi những món mà em ấy thích ăn.
Yêu vợ của anh.
—
(*) Chú thích:麻婆豆腐 (Đậu hũ ma bà): Đây một trong những món ăn nổi tiếng của tỉnh Tứ Xuyên, nguyên liệu chính là đậu phụ và thịt băm, đầu tiên ướp thịt với xì dầu và dầu ăn; tiếp theo là xào tương đậu cay và tỏi ớt để làm nước sốt; sau đó cho thịt vào xào, đổ thêm nước và nêm nếm gia vị; cuối cùng đổ nốt đậu vào là xong. (Tham khảo wikipedia)
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.