Buổi tối lúc Lục Dư làm thêm ở tiệm net thì điện thoại vang lên một cái, hắn thoáng nhìn, QQ nhận được một lời mời kết bạn.
Người gửi là Ngày Và Đêm, sau đó có một tin nhắn gửi tới.
Mãng Đông: Và Đêm là ai? Ban Ngày để làm gì?
Bên kia nhanh chóng trả lời.
Ngày Và Đêm: Ha ha ha ha lão tài xế cậu vừa phải thôi, đừng có một lời không hợp liền lái xe. ( tiếng lóng – lão tài xế: người có kinh nghiệm lão luyện trong “chuyện ***”, lái xe: ám chỉ hành động “dẫn dắt”)
Sau đó còn một cái icon cười to.
Lục Dư nhìn thấy liền không nhịn được cười.
Ngày Và Đêm: cậu đang làm gì thế?
Mãng Đông: ở tiệm net.
Ngày Và Đêm: cả đêm à?
Mãng Đông: đúng vậy.
Ngày Và Đêm: … cậu coi chừng cơ thể bị cạn kiệt.
Mãng Đông: không cạn được, vẫn còn nhiều lắm.
“Đờ mờ, không thể chọc không thể chọc” Quý Tinh nhìn thấy reply của Lục Dư lại cười một cái, luôn cảm thấy trò chuyện với hắn khiến bản thân thoải mái, cậu buông bài tập trong tay ra, tiếp tục chuyên tâm tám chuyện với Lục Dư.
Ngày Và Đêm: ngày mai tan học cậu tới nhà tớ một chuyến được không!? Tớ có mấy cuốn sách dạy chụp ảnh của chú tớ cho, cậu lấy về đọc thử, tớ lười mang đến trường lắm.
Mãng Đông: nhà cậu xa không?
Ngày Và Đêm: không quá xa, tớ đạp xe cũng chỉ mất nửa tiếng thôi.
Mãng Đông: được, tớ tới cửa lớp cậu chờ.
Ngày Và Đêm: ừm được thôi, tối mai cậu có phải đến tiệm net nữa không? Có gấp quá hay không?
Mãng Đông: không đâu, tớ đi rất nhanh. Cùng lắm thì chạy một chút, sẵn tiện rèn luyện cơ thể.
Ngày Và Đêm: cậu không mệt hả? Mai cậu đạp xe của tớ đi, hôm sau tớ đi xe buýt tới trường.
Một lát sau Lục Dư mới đáp lại: nói sau đi.
Quý Tinh biết nhất định Lục Dư sợ làm phiền cậu, huống hồ hiện tại cũng không muốn tiếp tục tranh cãi nữa, cậu cũng không nói tiếp, lãng sang đề tài khác.
Mặc sức nói, chút buồn ngủ ban đầu của Lục Dư bay sạch, trong người lập tức có thêm sức lực.
“Lục Dư!” Ông chủ gọi hắn.
“Ra đây.” Lục Dư sải bước đi tới.
Quý Tinh bên kia lại bắt đầu tiếp tục làm bài tập, cảm thấy càng giải càng hăng say.
Hôm sau vốn Quý Tinh muốn tranh thủ thời gian đầu tiết đi tìm Lục Dư hẹn ăn trưa, không ngờ vừa đến lớp đã không thấy người đâu, cậu không còn cách nào khác phải đi nộp bài trước, chờ lúc cậu quay lại đã nhìn thấy Lục Dư đang đợi trước cửa.
“Này.” Quý Tinh dựa vai hắn, “Tớ đang muốn đi tìm cậu đó.”
Lục Dư kín đáo đưa thứ trong tay cho cậu, “Cầm lấy.”
Quý Tinh thoáng nhìn một cái, là hai cái đù* gà lớn nóng hổi, lập tức nở nụ cười, “Ôi, cậu vừa tới căn tin mua đó hả?”
Lục Dư gật đầu, “Tớ cũng không cần nộp bài tập, đúng lúc muốn mua chút đồ ăn nên thuận tiện mua cho cậu luôn.”
Quý Tinh mở túi ra, “Ăn hai cái này xong đoán chừng cơm trưa tớ sẽ ăn ít đi phân nửa.” Nói rồi đưa một cái đù* gà cho Lục Dư, “Cậu cắn một cái đi, cắn lớn chút.”
Lục Dư tiến tới há to mồm cắn một phát.
“Fuck, một ngụm này của cậu mất hơn phân nửa rồi.” Quý Tinh trợn mắt liếc bật cười, “Miệng cậu to như cái thau ấy.”
Lục Dư vừa nhai vừa cười, “Miệng rộng ăn tứ phía, có bản lĩnh, cậu hiểu không?”
Quý Tinh trực tiếp cắn một cái lên cái đù* gà Lục Dư ăn còn dư lại, “Chỉ cắn cái đù* gà thôi mà cậu cũng tự phụ, vậy bản lĩnh của cậu lớn ở đâu hả.”
Lục Dư cười xấu xa, liếc liếc chỗ từ eo Quý Tinh trở xuống, “Chỗ nào cũng có bản lĩnh lớn.”
Quý Tinh hiểu ngay, “Ha ha ha cậu cái tên bậy bạ này, tớ phải cách xa cậu một chút, không thể để cậu dạy hư được.”
Hai người lại đùa giỡn nửa ngày, Lục Dư mới hỏi, “Lúc nãy cậu nói định tìm tớ, làm gì à?”
Quý Tinh nói, “Hẹn cậu đi ăn trưa chung đó.”
Lục Dư có chút kỳ lạ, “Sao cậu không tìm bạn mình?”
Quý Tinh cười, “Tớ muốn ăn chung với cậu mà, ăn với cậu thú vị hơn.”
Lục Dư nhìn vẻ mặt của Quý Tinh, cảm thấy có chút thân thiết không giải thích được, nhưng cũng không khiến người ta thấy phản cảm. Dựa vào tính tình của hắn, bạn bè kè kè bên cạnh cũng không nhất định phải cố gắng đẩy ra xa, vậy nên hắn cũng nói, “Được, hết tiết tớ chờ cậu.”
Hôm nay đúng lúc đến phiên Lục Dư trực nhật, vậy nên chiều tan học Quý Tinh cũng không đi vội, ngược lại thu dọn đồ đạc xong thì chậm rãi trực nhật với Lục Dư. Lục Dư đang đứng lau quanh bục giảng, Quý Tinh cầm khăn lau bảng lau bảng đen.
Lúc này trùng hợp có một bạn nữ trực nhật đi tới, dời mắt thấy Quý Tinh đang đứng gần bảng thì sửng sốt một chút, “Quý Tinh? Hôm nay không phải cậu trực mà.”
Lục Dư quay đầu nhìn Quý Tinh, cậu ngoảnh lại nhìn bạn nữ kia, lễ phép nở nụ cười, “Tớ trực giúp Lục Dư.”
Lục Dư cong môi, từ cửa sau ra ngoài giặt cây lau nhà.
Chờ trực xong hai người mời cùng nhau đi tới bãi đỗ xe sau sân bóng rổ, lấy xe đạp của Quý Tinh. Khi đi ngang qua sân còn nhìn thấy mấy thằng nhóc đang chơi bóng, Quý Tinh cảm thấy hứng thú hỏi Lục Dư, “Cậu biết chơi bóng rổ không?”
Lục Dư gật đầu, “Biết, nhưng lâu rồi không chơi.”
Quý Tinh xoa xoa tay, “Lần sau hai chúng ta so một chút nhé?”
“Được thôi.” Lục Dư nói, “Tớ luôn sẵn sàng tiếp.”
Sau khi đi lấy xe Lục Dư phát hiện cái xe đạp này hơi khác với lần đầu tiên hắn nhìn thấy, phía sau tăng thêm một cái chỗ ngồi, nhất định là cố ý lắp thêm.
Quý Tinh cười hì hì vỗ đằng sau, “Cuối tuần tớ đi làm thêm đấy, bây giờ có thể chở cậu rồi.”
Lục Dư chỉ cảm thấy rõ ràng tên Quý Tinh này là con trai, vậy mà lại cẩn thận tỉ mỉ thấu hiểu như vậy.
Quý Tinh lên xe sau đó vẫy tay ý bảo Lục Dư ngồi lên, hắn nhảy qua ngồi xuống trêu ghẹo cậu, “Đừng có quăng tớ xuống đấy.”
“Có nghe xiếc xe đạp xuất sắc chưa? Để cậu mở mang kiến thức một chút.” Quý Tinh cười ha ha đạp bàn đạp, “Ngồi vững nha ~”
Một chiếc xe đạp nhỏ chở hai thiếu niên, vững vững vàng vàng tiến về phía trước, gió thu lành lạnh lướt qua mang theo một chút hanh khô lại ấm áp, băng qua con đường dốc, xuyên qua đèn giao thông, giống như đang bay lên.
Lục Dư ngồi đằng sau lớn tiếng nói chuyện với Quý Tinh, bởi vì tiếng gió thổi khiến người ta không nghe được rõ ràng lắm.
Sắp chạy qua mấy cái gờ giảm tốc, Quý Tinh đưa tay trái về sau nắm lấy một tay Lục Dư, “Vịn lưng tớ, đằng trước hơi rung.”
Lục Dư thoáng sửng sốt, sau đó trong lòng có một loại cảm xúc khó nói rõ, dùng hai tay dán lên eo Quý Tinh.
Chỉ cách một lớp áo sơ mi, một cái áo khoác đồng phục, rất ấm, rất nóng.
Qua đoạn đường này, Quý Tinh hơi quay đầu cười hỏi Lục Dư, “Có khiến ௱oЛƓ cậu xốc nảy không!?”
Lục Dư để tay lên chỗ vịn lại, cũng cười, “Anh em, ổn.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.