Chương 02

Trời Còn Đổ Mưa, Em Chưa Quên Người

Xuân Lôi Bào 17/07/2024 21:48:06

Cảnh Thù đột ngột mở to mắt, cô theo bản năng giơ tay ôm chặt trái tim đang dồn dập nhảy loạn.


Lúc này cánh cửa nhà vệ sinh bật mở, trong làn hơi nước ẩn hiện một bóng người cao lớn.


Người đàn ông bước ra ngoài, theo thói quen nhìn về phía Cảnh Thù đang nằm trên giường, thấy cô đã tỉnh, gương mặt đẹp đẽ của anh ta trở nên dịu dàng hơn.


Anh ta thấp giọng nói: "Giờ vẫn còn sớm, em ngủ thêm chút nữa đi."
Tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai, bàn tay đang ôm chặt ***g *** của Cảnh Thù bỗng C*ng c*ng trong nháy mắt, cô khó nhọc quay đầu, nhìn về phía người đàn ông đang mặc áo ngủ phía trước.
Cô chớp chớp mắt, người đàn ông bước lại gần cô, dưới ánh mặt trời mới ló rạng, cô có thể nhìn rõ cặp mày đẹp đẽ của anh ta, chiếc mũi cao và cả đôi mắt sâu u ám khiến cô khiếp sợ suốt mười năm.
Cảnh Thù ngơ ngác nhìn người đó tiến sát lại, cảm giác ấm áp từ bàn tay truyền tới trán cô, trong phút chốc cô ngây người mở tròn mắt.
Sao, sao lại thế này, sao cô lại nhìn thấy Kỉ Ngôn Thanh của mười năm trước đây? Cô đang nằm mơ hay là trước khi luân hồi thì kí ức được tua lại?
"Anh tới công ty đây, trưa anh sẽ về ăn cơm với em." Giọng người đàn ông rất thấp, không để cô kịp đáp lời: "Em ở nhà ngoan nhé."
Vẻ thâm tình và dịu dàng trong mắt người đàn ông rất dễ để nhận ra rằng cho dù Cảnh Thù không có ý định nói chuyện với anh thì anh cũng thấy mãn nguyện rồi.


Hoàn cảnh bây giờ rất tốt, cô đã là của anh, chỉ có thể là của anh, không còn sợ người khác nhớ mong cô, bắt cô đi mất nữa rồi.
Kỉ Ngôn Thanh tới trước tủ quần áo lấy đồ, trái tim đang đập điên cuồng của Cảnh Thù mới bình tĩnh lại được một chút, cô cũng nhận ra ***g *** đã không còn cảm giác đau nữa.


Cô xoa xoa *** mình, hoàn toàn trống trơn, vết thương đáng sợ sau ca phẫu thuật đã không còn thấy đâu.


Cô hơi nôn nao, ngơ ngác lấy điện thoại trên tủ đầu giường ra xem.


Ngày 21/5/2020?
Dụi dụi mắt, cô hoảng hốt ghé điện thoại sát mắt.


Điện thoại rơi trên chiếc chăn bông mềm mại, Cảnh Thù sững sờ quan sát cách bài trí vừa khác lạ lại vừa thân quen xung quanh, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại trên người Kỉ Ngôn Thanh đã ăn vận chỉnh tề.
Cô đã quay lại mười năm trước, quay lại ngày thứ hai hai người họ kết hôn sao?
Cô không dám tin, kéo chăn bước xuống giường, chạy vội mấy bước tới sau lưng Kỉ Ngôn Thanh, đưa tay nhéo eo anh một cái.


Kỉ Ngôn Thanh lập tức dừng lại, anh hơi nhíu mày, anh vừa cụp mắt nhìn cô, vừa cài chiếc cúc áo cuối cùng trên sơmi.
"Không đau sao?" Sự điềm tĩnh của anh khiến Cảnh Thù cảm thấy thất vọng.
Đúng là ảo giác rồi.
Kỉ Ngôn Thanh im lặng cài nốt cúc áo, sau đó quay người ôm cô, dồn cô sát vào tủ quần áo.


Cảnh Thù còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì thì anh đã cúi đầu cắn cô một cái thật mạnh.


Đến khi hơi thở của cô trở nên gấp gáp, Kỉ Ngôn Thanh mới áp trán mình vào trán cô, hỏi khẽ: "Có đau không?"
Cảnh Thù không trả lời, cô vô thức cắn môi.
Lúc ấy quả thực anh có cắn cô, cơn đau trong nháy mắt khiến đầu óc cô tỉnh táo hẳn.


Cô đã thực sự quay trở lại thời điểm hai người họ mới kết hôn..
Nhìn người đàn ông gần mình trong gang tấc, Cảnh Thù chậm rãi cong khóe môi, cô cười mà trong mắt đã long lanh những giọt lệ, ánh mắt nhìn anh đã không còn sự hững hờ may thay bằng vẻ kiên định, trong lòng đã tựa như đã đưa ra một quyết định nào đó.
Kỉ Ngôn Thanh thấy cô như vậy, chau mày hỏi: "Em đang nghĩ gì thế?"


Trước giờ cô chưa từng cười vui vẻ như vậy với anh.


Cảnh Thù không nói gì, ấn đường hơi nhíu lại, ngắm nhìn vẻ chỉnh tề của anh.


Cô nhớ về đêm tân hôn ở kiếp trước, Kỉ Ngôn Thanh tuy rằng đã hôn cô nhưng vẫn chỉ ngoan ngoãn ôm cô ngủ.


Anh còn nói trước khi cô chuẩn bị tinh thần sẽ không chạm vào cô, kể cả tuần trăng mật của hai người họ, vì cô không muốn nên anh cũng hủy mất.


Thế nên bây giờ anh phải tới công ty..
Cảnh Thù không trả lời câu hỏi của anh, chỉ hỏi: "Anh phải tới công ty à?"
Kỉ Ngôn Thanh nhìn cô: "Ừm."
Cảnh Thù đắn đo suy nghĩ xem nên nói thế nào cho đỡ đột ngột.


"Em đã nghĩ rồi, cho dù em có cưới anh bằng cách nào thì bây giờ cũng thành thế này rồi, em sẽ thử thích anh, nhưng anh đừng có hung dữ như vậy với em, đừng có..


ngoan cố nữa, tình cảm phải được phát triển dần dần."
Mắt Kỉ Ngôn Thanh bỗng tối lại, anh nhíu mày theo bản năng.


Lúc nói những lời ấy Cảnh Thù hoàn toàn không chút sợ hãi nhưng nói xong lại thấy lo lắng trong lòng.



Cô cắn cắn môi, trước khi Kỉ Ngôn Thanh kịp nói gì đã mở miệng nói tiếp: "Em đi làm bữa sáng đây, anh ăn xong đã rồi hẵn tới công ty."
Cô nói xong liền đẩy anh ra rồi chạy đi, hoàn toàn không cho Kỉ Ngôn Thanh cơ hội phản ứng lại.


Cảnh Thù đưa tay ôm hai bên tai đang nóng rực lên của mình, để hơi thở ổn định lại rồi mới bước vào nhà bếp.


Giây phút mở tủ lạnh ra, cô lại cảm thấy khóe mắt mình cay cay.
Trong tủ lạnh toàn là những món đồ cô thích ăn, cũng giống như kiếp trước, Kỉ Ngôn Thanh không để cô phải làm việc, trong nhà có người giúp việc chuyên lo chuyện nấu nướng nhưng những món mà cô ăn đa phần đều do anh nấu.


Mỗi món ăn đều được làm theo kiểu cô thích, dưới sự kén cá chọn canh của cô, đôi bàn tay thiếu gia nhà giàu chưa từng phải ***ng vào việc nhà của anh đã luyện được kĩ năng nấu nướng không kém gì đầu bếp xịn.


Mặc dù anh chưa bao giờ để cô phải ***ng đến những thứ này nhưng tay nghề nấu ăn của cô vốn cũng không tệ, làm một bữa sáng đơn giản không phải chuyện gì áp lực.
Kỉ Ngôn Thanh đứng bên ngoài nhà bếp lặng lẽ chăm chú quan sát Cảnh Thù.


Ngoài mặt anh có vẻ bình tĩnh nhưng trong đáy mắt tràn đầy sự hồ nghi.


Mặc dù đã kết hôn nhưng Cảnh Thù sẽ thay đổi tính cách vì cuộc hôn nhân này sao.
Cô ấy lại..


chấp nhận dễ dàng như vậy ư?
* * *
Khi vừa cho dầu và đập trứng gà vào chảo, Kỉ Ngôn Thanh liền ôm Cảnh Thù vào lòng, anh kéo cô lùi về sau một chút rồi lấy mất xẻng cơm trong tay cô, động tác lật trứng trong chảo rất thành thục.


Từ khoảnh khắc anh nhìn thấy cô lần đầu tiên, anh đã biết người con gái này phải là của mình.



Cô nên được anh yêu thương, che chở như bảo bối trong lòng bàn tay, anh cũng sợ cô thấy anh không đủ thành ý nên đã học nấu nướng một ít.


Cũng không phải là bắt buộc anh phải vào bếp, chỉ là các điều kiện khác của anh đều tốt, không tìm được cơ hội khác để thể hiện tâm ý.
Cảnh Thù đứng trong lòng anh, bực bội nhìn anh đổ những nguyên liệu cô đã chuẩn bị vào chảo, cứ hễ cô động đậy liền bị anh ôm chặt hơn.
Đến khi làm gần xong Kỉ Ngôn Thanh mới thả cô ra, dịu dàng nói: "Em đi đánh răng đi, một lát nữa là ăn được rồi."
"Ừm, được." Cảnh Thù nhìn anh một cái rồi quay người lên tầng.
* * *
Cảnh Thù ngồi trên ghế ăn ngắm nghía bữa sáng được bày biện rất đẹp.


Cô hít một hơi mùi thơm tỏa trong không khí, thầm nghĩ những nguyên liệu này tốt xấu gì cũng do cô rửa, cũng nên tính là do cô làm chứ nhỉ?
Không sai, cô cũng có tham gia mà.
Kỉ Ngôn Thanh cũng ngồi xuống cùng ăn với cô.


Bàn ăn nhất thời yên tĩnh không một tiếng động, trong miệng Cảnh Thù toàn là những hương vị thân thuộc, khóe mắt cô bỗng nóng lên.


Từ sau ngày Kỉ Ngôn Thanh mất cô chưa từng ăn cơm, có những ngày trở lại ngôi nhà lạnh lẽo đó đều sẽ theo thói quen nhìn vào trong nhà bếp, vậy mà dáng người cao lớn mặc áo sơmi trắng đeo tạp dề ấy chẳng còn xuất hiện nữa..
Cảnh Thù cúi đầu, lần đầu tiên cô nói lời thật lòng với anh: "Ngon lắm."
Kỉ Ngôn Thanh sững người, nhìn gương mặt bé nhỏ xinh đẹp của cô, khóe miệng anh chậm rãi cong lên.


Dường như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt anh lại trầm xuống, nụ cười trên môi cũng thu lại.


Ăn xong bữa sáng, Kỉ Ngôn Thanh nhìn Cảnh Thù, thẳng thắn hỏi cô: "Có phải em muốn nịnh anh rồi sau đó tìm cơ hội bỏ trốn không?".

Novel79, 17/07/2024 21:48:06

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện