Cơn đau đã bắt đầu lan rộng trên bờ vai Trí, nhức nhối, tê buốt. Không phải do lỗi ở vết thương, chính lời nói đã làm cho vết thương trở nên nặng nề. Không có bí mật nào mà hắn chưa hề biết, nhưng giờ đây hắn lại cảm thấy mình quá nhỏ bé, nhìn vào ánh mắt đó hắn biết rằng Dũng không hề nói dối. Nhưng hắn vẫn không tin vào điều đó, làm sao có thể tin chứ.
- Mày nói sao...?! – Trí bắt đầu lên tiếng, môi hắn run rẩy. – Tao không hiểu mày đang nói gì?!
- Có lẽ đây là điều anh không nên biết. Tôi đã giấu nó nhiều năm rồi và không hề nghĩ rằng sẽ nói cho anh nghe. Anh biết tại sao không?! Vì tôi thương anh!! Tôi không muốn thấy anh đau khổ khi biết họ không phải là cha mẹ ruột của anh.
- Im đi!!!! – Trí quát lớn. – Mày có biết mày đang nói cái gì không hả?!!! Tao không tin!!! Làm sao tao tin được!! Tao đã sống trong gia đình từ trước đến giờ thì làm sao tao lại không phải con ruột chứ?!!.
Ánh mắt Dũng vẫn không thay đổi khi nhìn hắn. Thương hại ư? Hay là thông cảm? Điều này làm trái tim hắn tan nát. Không, hắn đâu phải là con người, hắn là con quỷ, con quỷ không có trái tim thì làm sao mà biết đau.
Đầu óc quay cuồng, hơi thở nhè nhẹ nhưng khó khăn, miệng hắn cười nanh ác rút nhẹ cây kéo ở đù* mặc cho vết thương ứ máu và bắt đầu lên tiếng.
- Hà hà hà!! Mày định dùng cách đó để mà lung lạc tao đúng không?! Thật là quá ngây thơ nhóc ạh! Cho dù thế nào thì mày hoặc tao cũng sẽ ૮ɦếƭ ở đây thôi. Trước khi ૮ɦếƭ thì mày cứ nói ra hết đi! Vẫn không khiến tao phải nương tay đâu.
Câu nói của Trí vẫn không làm thay đổi được ánh mắt lạnh lùng của Dũng. Dũng đang suy tính gì, liệu điều mà Dũng nói có phải là sự thật hay không?.
***
Cách đó không xa.
- Sao mà lâu quá vậy cha nội!!! – Lan giục.
- Trời đất ơi!! Ai đời đâu một người chạy bộ còn một người thì đang bay mà cứ hối hoài không biết!!. – Tín mệt nhọc lẩm bẩm.
Nhìn lên trên thấy Lan càng lúc càng xa dần, gã quát lớn.
- Con ma kia!!!! Sao cô không đèo tôi bay cho nhanh hả?!!!.
- Thôi đi ông nội!!!! Tôi đèo thân xác Lan đã nặng nề lắm rồi!!! Thêm ông nữa chắc lết chứ bay gì!!!
- Mẹ kiếp cô!!!! Thế mà tôi cứ tưởng ma có sức mạnh siêu nhiên lắm!!!
- Tôi là ma chứ không phải siêu nhân, đồ ngốc!!!!.
Bỗng nhiên Lan thả nhẹ mình xuống mặt đất.
- Ha ha ha!!! Sao thế?!! Đổi ý hà, quyết định đèo luôn tôi phải không?!! – Tín chạy đến thốt lên.
Chỉ thấy Lan sau một hồi im lặng cúi xuống nhặt một vật gì đó.
- Cái gì thế?!! – Tín hỏi.
- Một cây S***g lục! – Lan thì thầm.
Sau một hồi quan sát cây S***g, Tín lên tiếng.
- Là cây S***g mà Dũng đã lấy của cảnh sát! Tại sao anh ấy bỏ lại đây nhỉ?! Không phải anh ấy đến tìm hắn sao?! Hoặc là anh ấy đánh rơi? Không thế nào?!.
Lan yên lặng nhìn về phía xa, bất chợt cô lên tiếng.
- Dũng cố tình để lại!! Không ngờ cho đến lúc này anh ấy vẫn xem hắn là anh trai của mình!.
- Cái gì?!!! Sao cô nghĩ vậy?!.
- Tôi đã ở bên Dũng quá lâu để hiểu rằng con người của Dũng là như thế nào. Anh ấy rốt cuộc vẫn không thay đổi.
Tín cảm thấy câu nói của Lan không hề vô lý chút nào. Gã ngóng về phía mà Lan đang nhìn, nhủ thầm.
- Dũng ơi!! Anh quá tốt bụng rồi! Anh có biết rằng hắn ta là con người nguy hiểm như thế nào không?!.
***
Nhiều năm về trước. Trở về sau một ngày dài thả diều vui vẻ cùng anh hai. Dũng cười toe toét trở về phòng.
- Vui thiệt!! Ngày mai nhất định sẽ cho anh hai một bất ngờ. Chắc chắn anh ấy sẽ không nghĩ rằng mình nhớ ngày sinh nhật của ảnh!!.
Dũng ngủ thϊếp đi lúc nào không hay, mãi đến gần nửa đêm bất chợt Dũng bừng tỉnh.
- Hức! Ngủ quên mất tiêu rồi! Phải nhanh lên mới được.
Dũng chạy đến bàn học, khẽ mở tủ lấy những sắp giấy bông cùng với một hộp kính bằng thủy tinh trong suốt, trong hộp thủy tinh có những ngôi sao nhỏ nhắn xinh xinh trông thật đẹp. Đó là điều mà Dũng đọc được trong một cuốn sách nước ngoài, lúc đó đầu óc Dũng non nớt chưa biết hết ngoại ngữ nên chỉ lò mò được vài chữ trong từ điển. Người ta nói 1000 ngôi sao giấy tượng trưng cho một điều ước, nếu đem tặng cho người mình thương yêu thì họ sẽ có một điều ước. Đó là món quà mà Dũng muốn tặng cho anh hai. Cậu bé phải thức nhiều đêm liền, tỉ mỉ xếp từng ngôi sao nhỏ, nhiều khi mệt mỏi ngủ thϊếp đi trên bàn.
Chắc cậu bé không ngờ rằng món quà như thế chỉ thích hợp tặng cho người yêu, điều đó có ghi trong sách nhưng cậu bé đã quên đọc mất rồi, đến khi nhận ra điều đó chắc cậu bé sẽ rất xấu hổ đến đỏ mặt mất.
- Còn ba mươi mấy ngôi sao nữa là xong rồi! Phải nhanh hơn nữa. Mình không có tiền mua những món đồ quý giá, chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi. Không biết anh hai có vui khi nhận nó không nhỉ? – Dũng nghĩ thầm.
- Ấy da!! Sao mắc tè quá! – Cậu bé lật đật chạy ra khỏi phòng.
.......
- Xong rồi! Thật là thoải mái quá đi! – Mang vẻ mặt hớn hở Dũng chạy về phòng.
Nhưng khi ngang qua phòng ông bà Thái thì.
- Bốp!!!. – Tiếng tát tay chát chúa. – Mày đang nghĩ cái gì vậy hả?!! – Giọng bà Bích vang lên chua chát. – Mày muốt gϊếŧ ૮ɦếƭ nó hay sao?!.
Dũng hồi hộp nhìn vào ổ khóa cửa phòng. Nhìn thấy ông bà Thái và đối diện họ là Trí. Khuôn mặt bà Bích trông dữ tợn vô cùng còn ông Thái thì đứng điềm tĩnh xem xét nhưng không xen vào. Chỉ có Trí là cúi gầm mặt xuống đất không nói lời nào.
Cơn nóng giận dường như vẫn chưa nguôi. Bà Bích tiếp tục.
- Thật là khốn nạn mà! Mày làm vậy là có ý gì?!! Cũng may là thằng Dũng không sao! Nó mà có bề gì là tao gϊếŧ mày đó!!.
Tim Dũng như se sắt lại, cậu bé cảm thấy có lỗi vô cùng. Chẳng qua Dũng chỉ nói với mẹ rằng cậu đã vô ý ngã xuống vực khi bà thấy thân thể cậu có nhiều vết bầm tím và trầy xước. Sau đó anh hai đã cứu cậu bé nhưng bà Bích lại không nghĩ như thế và đó là lý do tại sao Trí bị đòn đêm nay.
Mắt Dũng bắt đầu cay xè, cậu bé muốn vào giải thích cho rõ ràng nhưng ngặt nỗi lại quá nhát gan, sợ bị mẹ mắng nên thôi, chỉ biết cầu mong cho anh hai không sao.
- Bốp!!! – Lại thêm một tiếng tát tay chát chúa. – Nói gì đi chứ?!! Mày coi thường tao hay sao hả thằng mất dạy?! Tao nuôi mày lớn, cho mày ăn cơm, cho mày mặc áo để rồi mày làm phản phải không?!!.
- Bốp...! Bốp...! Bốp....! – Những tiếng tát tay vang lên liên hồi nhưng Trí vẫn không thay đổi nét mặt, cứ cúi gầm xuống đất mãi thôi, ngay đến cả khóe miệng cũng đầm đìa máu đủ biết những cái tát tay đó mạnh đến dường nào.
Dũng đứng bên ngoài thở hổn hển, cậu bé từ từ ngồi bệt xuống đất, hai chân khẽ co lại, hai tay ôm lấy đầu gối sợ sệt.
- Dừng lại! Dừng lại đi! – Dũng nhắm mắt thì thầm.
- Dừng lại đi!! – Tiếng ông Thái vang lên. – Đánh nó như vậy là đủ rồi! Thời gian đã không còn sớm, phải ngủ đi thôi!.
- Ngủ!!! Ông lúc nào cũng ngủ!!! Tôi cảm thấy vẫn chưa đủ!! Thằng này đánh nó như vậy là còn quá nhẹ!!. – Bà Bích bực bội càu nhàu.
- Hừ!! Vậy thì bà gϊếŧ nó luôn đi!!! Xong rồi thì đi ngủ!!. – Ông Thái lớn tiếng quát.
Có thể câu nói lớn tiếng vừa rồi của ông Thái đối với bà Bích là chuyện bình thường nhưng đối với Trí thì ngược lại, khuôn mặt hắn bắt đầu thay đổi, hai tay nắm chặt, cắn môi đến phún máu, nhưng hắn vẫn một mực cúi đầu không hề ngước lên.
Bà Bích dường như không hề chú ý đến điều đó, mụ lên tiếng.
- Mày về phòng đi!!! Còn đứng đó làm gì nữa?! Muốn tao đập mày tiếp àh!!.
Trí không nói gì khẽ cúi đầu rồi quay lưng bước ra ngoài.
Sau khi Trí ra khỏi phòng ông bà Thái, hắn một mạch đi về phòng mà không hề biết rằng Dũng đã đứng nép mình khuất khỏi tầm nhìn của hắn.
Dũng vẫn ở đó nhìn đăm đăm vào lưng Trí cho đến khi cửa phòng hắn đóng lại, ánh mắt cậu bé buồn bã và rơm rớm. Chuyện đau lòng vẫn chưa kết thúc ở đó khi Dũng bất ngờ nghe được một câu nói từ cửa miệng của bà Bích.
- Đáng lẽ không nên đem nó về đây! – Bà Bích càu nhàu. – Làm sao mà thương nó cho được khi nó không phải là con ruột của mình.
- Hừ!! Bà lại nhắc chuyện cũ! Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần rồi?! Lão thầy bói đó nói phải kiếm được một đứa bé sinh vào ngày 15 tháng 7 năm Hợi đem về nuôi thì gia đình mình mới giàu nổi. Nếu không có nó thì gia đình mình đã không có ngày hôm nay rồi. – Ông Thái phân bua.
- Tôi biết rồi! Nhưng cứ hễ thấy mặt nó là tôi khó chịu! Không biết tại sao nữa?! – Bà Bích thở dài. – Mà ông cũng khéo nói dối thiệt! Không biết ở đâu lại nghĩ ra cái chuyện sinh nó ra vì nghèo quá nên đem đi cho đến khi khá giả mới đem nó về nuôi. Cũng may lúc đó ông nói thằng Toàn còn quá nhỏ nên không nhớ, đến lúc đem thằng Trí về bọn nó cũng không nghi ngờ gì.
- Trời đất!! Nếu không nói vậy thì sao?!! Nếu thằng Trí biết nó không phải con ruột của mình thì còn lớn chuyện nữa.
- Lớn chuyện gì chứ! Cha mẹ nó đã muốn bỏ nó! Nếu mình không đem nó về đây thì nó đã ૮ɦếƭ đói từ lâu rồi!. – Bà Bích lớn tiếng.
- Thôi! Thôi! Ngủ đi mà, sao bà cứ nói mãi thế! – Ông Thái giục.
- Biết rồi! Biết rồi! Ông tối ngày chỉ lo ngủ chẳng biết lo gì đến gia đình cả!. – Bà Bích cằn nhằn.
Sau đó căn phòng của ông bà Thái trở nên yên tĩnh. Có lẽ họ đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ mà không biết rằng có một cậu bé vừa mới rời đi rất khẽ.
Dũng trở về căn phòng quen thuộc, mệt mỏi lê gót đến bàn học, ngồi vào ghế ngắm nhìn những sắp giấy bông và hộp thủy tinh. Hai con ngươi đã nhòa đi trên khuôn mặt tràn đầy nước mắt, hai tay run rẩy xếp một ngôi sao, con tim nhỏ nhoi chùn hẳn xuống hóa thàn*** nề buông rơi ngôi sao giấy.
- Hức...! Hức...! Anh hai ơi....!!. – Dũng gục mặt xuống bàn khóc thút thít.
Hồi tưởng của Dũng vừa kết thúc là lúc câu chuyện của anh đã hoàn thành. Điều đó có nghĩa là gì, nhìn xem... trời đã mưa rồi, mưa như trút nước, như vỡ bờ, cuộc đời đã quá trớ trêu phải không?.
Trí im lặng đón những cơn mưa, mưa ướt cả vai áo và thân thể rướm máu, hắn cảm thấy lạnh, rất lạnh..... Hắn chưa bao giờ cảm thấy lạnh như thế này, còn buốt hơn cả lúc hắn trầm mình tự vẫn. Khuôn mặt của hắn từ sắc xanh đã trở nên xám xịt. Thì ra từ đầu đến cuối hắn đã bị lừa, tất cả chỉ là dối trá, hắn đã bị nhét vào đầu những lời nói dối không thương tiếc ngay từ khi còn rất nhỏ.
- Hờ hờ hờ...! Khữa khữa khữa!! Khà khà!! Khặc khặc...!! Hà hà hà hà....!!! – Hắn cười, cười như điên dại, cười như không còn gì để khóc, cười cho nước mắt không tuông rơi.
- Anh cảm thấy thế nào?! Đau lòng lắm phải không?. – Dũng nói như thì thào trong tai Trí. – Ngày xưa anh đã sống ra sao?! Họ đã đem anh về nuôi tuy không đối xử tốt với anh nhưng lại cưu mang anh cho đến ngày hôm nay. Bây giờ anh trả ơn cho họ như vậy àh?! Anh cảm thấy như vậy là đúng sao?! Anh nói họ tàn nhẫn còn anh thì như thế nào?!. Anh làm hại họ như vậy là không tàn nhẫn ư?! Rốt cuộc họ có đáng phải như vậy không khi đối xử không tốt với một đứa con nuôi?!.
- Im đi!!!! Đừng nói nữa mà!!! Tao xin mày đừng nói nữa!!! – Trí quát lớn.
Trí không còn đứng vững được nữa, hắn quỳ mọp xuống đất, hai tay run rẩy ôm lấy mặt thì thào.
- Trời...ơi! Tôi là ai đây! Rốt cuộc thì tôi là ai đây!!...
- Là ai đây hảảả.ả..ả....!!!!! – Trí đau đớn dang hai cánh tay lên trời, hét vang lên thất thanh trong màn mưa.
Dũng khẽ bước tới gần, nhìn Trí bây giờ khiến anh không khỏi nhớ lại chuyện ngày xưa, không kiềm chế được nữa bật lên hai từ:
- Anh hai!!.
- Anh hai ư...?! Hờ hờ gọi ai vậy?! Ai là anh hai của mày?! – Trí cười lạnh lùng. – Tao đâu còn là anh hai của mày nữa.
Dũng choáng kinh hoàng khi nhìn thấy ánh mắt của Trí, là quỷ, con quỷ đã trở lại, ghê gớm và tàn nhẫn hơn.
- Tỉnh lại đi anh hai! Tại sao cho đến lúc này anh vẫn không thay đổi?! Tại sao anh không từ bỏ?! Anh có thể làm lại từ đầu mà!!!.
- Ha ha ha!!! Tao có thể làm lại từ đầu sao?!! Thật là tức cười!! Tao đã làm biết bao nhiêu chuyện tày trời như vậy mà mày bảo là có thể làm lại ư?. Không!!! Tao đã hết cơ hội rồi!! Tao không còn đường để quay lại nữa!!. – Trí cười nanh ác, hắn cúi xuống nhặt lấy cây kéo.
- Anh định làm gì?! – Dũng hoảng hốt.
- Dũng!!! Mày ૮ɦếƭ đi!!!! – Tiếng Trí gào thét vang lên trong mưa, hắn xông thẳng về phía Dũng.
Mưa mỗi lúc mỗi nặng hạt, gió cứ thổi mãi không ngừng, đêm nay có lẽ định mệnh sẽ kết thúc. Liệu Tín và Lan có đến kịp hay không? Dũng sẽ ra sao? Còn Trí thì sẽ như thế nào? Chuyện gì sẽ xảy ra?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.