Chu An Chi vội kéo nhẹ Tuấn Vũ lại, trước mặt mọi người cô cũng không tiện thể hiện rõ, vẫn cố hạ giọng mà nói:
– Vũ, anh như vậy là hơi vội rồi!
Cậu ta nghe thế nhìn cô lại cười 1 cách quỷ quyệt:
– Không hề vội! Chúng ta trước sau gì cũng có kết quả như vậy, tôi không muốn lãng phí thời gian nữa.
Nói rồi cậu ta cư nhiên áp mặt vào 1 bên tai cô, góc độ như đang hôn lên má mà nói với âm lượng đủ nghe:
– Tôi đang giúp cô đấy, nên biết tận dụng cơ hội đi!
An Chi cười 1 cách cứng ngắc, ánh mắt cô khi ấy vô tình bắt gặp cái nhìn của Nhật Minh, bỗng nhiên trong lòng có 1 cảm giác giật mình mà đẩy Tuấn Vũ ra rồi nói:
– Nhưng đáng lẽ anh nên bàn trước với em chuyện này, đường đột như vậy khiến mọi người khó xử.
Cậu ta nghe vậy liền nhìn đến mọi người, đặc biệt cuối cùng là hướng đến Nhật Minh mà đáp lại:
– Chuyện vui mà, sao lại khó xử? Giám đốc Minh, à không có lẽ tôi nên đổi lại gọi là anh vợ đi, anh có thấy khó xử không?
Chu Nhật Minh nhìn đến cậu ta, cảm giác nếu như mắt có thể phóng điện thì không biết đã giật ૮ɦếƭ Tuấn Vũ bao nhiêu lần:
– Cậu Vũ đúng là tuổi trẻ nông nổi, chưa hiểu được triết lý nói trước bước không qua sao? 2 tiếng “anh vợ” này, tôi không dám nhận, tránh sau này cậu lại tự cảm thấy hổ thẹn.
Lời nói đấy hàm ý mỉa mai nhưng Tuấn Vũ lại càng cảm thấy cao hứng:
– Chúng ta còn chưa thành người 1 nhà, mà anh đã lo cho thể diện của tôi rồi. Tình cảm đặc biệt sâu sắc này, Vương Tuấn Vũ tôi nhất định không thể phụ. Nào anh vợ, tôi mời anh 1 ly.
Nói rồi Tuấn Vũ nâng ly của mình lên mà hướng đến anh chờ đợi, Nhật Minh ngồi đó vẫn giữ cái luồng khí lạnh lẽo ấy nhìn cậu ta 1 hồi, nhưng sau đó cũng cầm ly R*ợ*u lên.
Tuấn Vũ thấy vậy cười nhếch 1 cái, sau đấy đưa ly R*ợ*u lên miệng uống, thời điểm đó Chu Nhật Minh lại thản nhiên cầm ly R*ợ*u của mình đổ xuống sàn khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Chu Ái Phương ngồi bên cạnh Tô Ngọc Dung còn cảm thấy khϊếp sợ mà ghé lại gần bà:
– Mẹ, anh hôm nay làm sao vậy?
Tô Ngọc Dung cũng cảm thấy kỳ lạ:
– Không biết nữa, liệu có phải cậu Vũ này đã đắc tội gì với nó hay không?
Vương Tuấn Vũ khi ấy không vừa ý bỏ ly R*ợ*u xuống mà lên tiếng:
– Nhật Minh, anh có ý gì?
Anh ngồi đấy, cái dáng vẻ rõ ràng không cần nể nang ai, lãnh đạm mà nói:
– So về tuổi tác, tôi là trưởng bối của cậu. Xét về địa vị, tôi vẫn đang hơn cậu 1 bậc. Ly R*ợ*u này là cậu mời, nhưng lại uống trước. Tuấn Vũ, là cậu thiếu lễ nghĩa, không thể trách tôi không nể mặt.
– 1 tiểu tiết nhỏ như vậy, giám đốc Minh cũng để tâm, không phải anh có tư thù cá nhân gì với tôi chứ?
Không hiểu sao bữa cơm hôm nay trở thành cuộc đấu khẩu giữa 2 người họ, cảm giác như những người xung quanh đều bị tàng hình đi.
Chu Quang Lẫm thấy bầu không khí có phần căng thẳng, liền vội phá vỡ bằng điệu cười không thể nào nhạt nhẽo hơn:
– Hahah! Bọn trẻ này thật là biết đùa giỡn với nhau, làm người lớn chúng ta cũng cảm thấy ngại. Anh Công, đừng để bụng thằng con trai nhà tôi, tính khí nó trước giờ luôn vậy.
Vương Chí Công nghe vậy cũng cười đáp lại:
– Anh Lẫm đừng nói vậy, tính cách thẳng thắn của cậu Minh tôi thật sự rất thích. Đúng là con trai tôi tuổi trẻ vẫn còn nông nổi, không hiểu hết được lễ nghĩa.
– Anh Công khiêm tốn rồi, chúng ta dù sao vẫn còn phải đau đầu về 2 đứa con này. Chỉ mong sao chúng nó lấy vợ, lập gia đình mà chín chắn hơn. Cậu Vũ, xem ra cậu cũng đang rất nóng vội rồi phải không?
Chu Quang Lẫm nói lại hướng đến Tuấn Vũ, cậu ta sau đó cười mà đáp lại:
– Mặc dù là cháu hơi đường đột, nhưng vẫn phải tôn trọng ý của An Chi!
Ông ta nghe thế liền nhìn sang cô:
– An Chi, có phải bây giờ con nên có câu trả lời cho cậu Vũ không?
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, nhưng sự ngộp thở nhất lại đến từ phía đối diện. An Chi không dám nhìn thẳng anh, trong lòng cô thực ra muốn trì hoãn, nhưng Tuấn Vũ đã mở lời, Quang Lẫm cũng đặt tin cậy, nếu giờ cô khước từ, e là ông ta sẽ trở mặt.
– Con……….vậy đành nhờ ba đứng ra làm chủ rồi.
Sự thoả hiệp của cô chỉ làm cho người lớn 2 bên thấy thoả mãn, Ái Phương chỉ cười khẩy 1 cái, còn riêng Nhật Minh, anh tỏ hẳn ra không vừa ý.
Chu Quang Lẫm khi ấy cười đắc chí mà nâng ly R*ợ*u nào:
– Hôm nay đúng là 1 ngày vui, anh Công, à không có lẽ nên thay đổi xưng hô, anh chị thông gia mới phải. Chúng ta cùng uống chúc mừng cho chuyện vui hôm nay.
Tô Ngọc Dung kể ra cũng là người khá vui mừng, sau khi xác nhận An Chi chính là con gái của chồng qua bản kết quả ADN mà bà ta đích thân kiểm chứng, Tô Ngọc Dung khá bất mãn còn chưa tính được cách loại trừ thì con trai bà lại còn chuyển cô đến phòng Năng lượng sáng tạo – đây là bộ phận mà bà không có tay trong nào. Trong lúc còn chưa tìm được cách thì may mắn khi Chu Quang Lẫm lại muốn gả cô đi. Hơn nữa gia đình bên lại còn là tài phiệt, bà ta vừa tống được cô đi lại vừa tạo được quan hệ để hưởng ké:
– An Chi à, dì đúng là mừng cho con đấy. Con yên tâm, khi nào 2 đứa kết hôn, dì và ông ấy sẽ đứng ra làm chủ cho con, của hồi môn không thiếu bất cứ thứ gì.
An Chi nghe cái giọng điệu giả lả của bà ta mà còn cảm thấy gượng thay, nhưng chỉ cười 1 cái mà đáp lại:
– Cảm ơn dì!
Ái Phương ngồi bên cạnh, thuận miệng buông 1 câu:
– Mới gặp nhau được nổi mấy lần mà đã muốn kết hôn rồi, không phải hám của chứ?
Câu nói khiến ai cũng điếng mặt, duy chỉ Tuấn Vũ vẫn cười mà cô ta đáp lại:
– Em vợ nói vậy thì người làm anh rể đây cũng cảm thấy thật may mắn vì có của để chị gái em hám.
Ái Phương liếc mắt nhìn cậu ta, xuỳ 1 tiếng rồi cũng nâng ly R*ợ*u lên:
– Vậy chúc mừng anh cưới được 1 cô vợ hám của nha!
Chu Quang Lâm ngồi bên quắc mắt sang quát:
– ÁI PHƯƠNG!
Cô ta chỉ nhún vai 1 cái sau đó tự mình uống ly R*ợ*u, Tuấn Vũ cười nhếch 1 cái lại nhìn qua Nhật Minh:
– Anh vợ à, em gái anh thật là không hiểu lễ nghĩa!
Chu Nhật Minh ngồi đó, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô mà đáp lại:
– Như nhau cả thôi!
Không rõ được anh nhắm đến ai, Nhật Minh sau đó cũng đứng dậy mà bỏ đi, bữa cơm hôm nay quả thực còn chưa ăn miếng nào đã thấy ai cũng nuốt không nổi nữa rồi.
Vẫn là Chu Quang Lẫm phải lên tiếng phá vỡ bầu không khí:
– Nào, kệ nó đi! Chúng ta nâng ly cùng chúc mừng nào.
Bọn họ sau đó cũng nâng ly R*ợ*u của mình lên mà uống cạn. Vị R*ợ*u hôm nay người hào sảng, kẻ đắc ý, người thấy đắng chát, kẻ cảm nhặt nhẽo vô cùng.
Mặc dù việc Tuấn Vũ đề nghị kết hôn nằm ngoài dự liệu của cô, nhưng An Chi vẫn phải tận dụng lợi thế mà hướng đến Chu Quang Lẫm:
– Ba, trước khi hôn lễ diễn ra, con muốn xin ba 1 chuyện.
Quang Lẫm vẫn đang còn hào hứng nhìn đến cô cười nói:
– Được, con nói đi, chuyện gì ba cũng đồng ý hết.
– Như ba đã thấy rồi đấy, thực ra Ái Phương nói cũng không phải là không có nguyên do. Dù sao con và Vũ cũng mới chỉ quen nhau, so về gia thế hay năng lực vẫn là kém anh ấy, không tránh được người khác nghĩ là con hám của. Vậy nên con muốn trước lúc bọn con kết hôn, có thể tạo ra 1 thành tích tốt để xứng với Vũ. Con biết ba đang chuẩn bị cho dự án Nước Mắt Bỉ Ngạn, mặc dù tài năng con có thể còn kém, nhưng hi vọng cho con tham gia vào dự án này, con nhất định sẽ nỗ lực hoàn thành tốt.
Chu Quang Lẫm lập tức nụ cười cứng lại, mà Vương Chí Công lại cười mà nói:
– An Chi, con thật là 1 cô gái hiểu chuyện. Thực ra gia đình chúng ta không quá quan trọng vấn đề này. Chỉ cần con trai chúng ta thích, và con có thể thật lòng với nó là được.
An Chi nhìn sang ông bà Vương:
– Bác trai, bác gái! Việc cố gắng có thể sánh ngang với anh ấy, cũng là thể hiện thật lòng.
Vương Chí Công gật đầu vẻ vừa ý, sau đó nhìn đến Chu Quang Lẫm mà nói:
– Anh Lẫm, con bé đã nói vậy rồi, bậc làm cha mẹ cũng nên cho chúng nó 1 cơ hội.
Chu Quang Lẫm nghiễm nhiên bị đưa vào thế, ông ta không thể thoái thác được, nhưng Quang Lẫm cũng vịn vào đó mà đặt vấn đề:
– Con đã nói vậy thì ba đâu thể từ chối, nhưng Nước Mắt Bỉ Ngạn là dự án cần đầu tư kinh phí khá lớn, bên cạnh đó chúng ta phải mời được những chuyên gia có kinh nghiệm lâu năm, chỉ sợ con muốn đảm nhiệm, e là có hơi quá sức.
Nghe vậy, Vương Chí Công liền đỡ lời:
– Anh Lẫm đã tạo điều kiện tốt như vậy, thì tôi cũng nên góp vào 1 tay. Anh yên tâm, dự án Nước Mắt Bỉ Ngạn, nhà họ Vương sẽ hỗ trợ cho anh.
– Hahaha! Anh Công đã nói vậy thì không còn gì đáng lo ngại nữa rồi. An Chi, con phải cảm ơn ông ấy đi.
Cô nhìn đến Vương Chí Công mỉm cười lên tiếng:
– Bác trai! Cảm ơn bác!
– Còn bác trai gì nữa, đổi dần xưng hô đi thôi.
An Chi nghe vậy chỉ biết cười trừ cho qua, thật lòng mà nói đề nghị của Tuấn Vũ khiến cô khó xử với ba mẹ cậu ta. Bởi vì vốn dĩ An Chi không hề có ý định gả cho con trai 2 người họ, mục đích của cô chỉ muốn lấy niềm tin của Chu Quang Lẫm, có được cuốn sổ công thức rồi sẽ chấm dứt tất cả
Sau khi bữa cơm kết thúc, Chu Quang Lẫm
cùng Tô Ngọc Dung tiễn khách về. An Chi khi ấy thấy xe của Tuấn Vũ đi ra cổng, cô liền chạy đến đập tay vào cửa kính vài cái, cậu ta cũng dừng lại mà hạ kính xuống nhìn ra:
– Sao thế? Còn lưu luyến tôi không nỡ rời sao?
An Chi nhìn quanh không còn ai mới lên tiếng:
– Tuấn Vũ, anh mau ra đây, chúng ta cần nói chuyện.
Cậu ta không tỏ ra vội vã, vẫn điềm nhiên cười 1 cái rồi mới mở cửa bước ra, An Chi đã vội kéo lại 1 phía mà nói:
– Vũ, rốt cuộc anh có ý gì hả? Tại sao lại đề nghị kết hôn?
– Cô không thấy mọi chuyện hôm nay suôn sẻ hơn sao?
– Nhưng chúng ta đâu thể kết hôn?
– Tại sao lại không thể?
Câu hỏi ngược lại của cậu ta khiến An Chi sững người mất vài giây:
– Vũ, anh đùa sao?
Vương Tuấn Vũ nhìn cô, chỉ trong giây lát dáng vẻ của cậu ta thật sự nghiêm túc hơn hẳn:
– Không hề đùa. An Chi, nếu như cô thật sự phải dựa vào tôi hay là thân phận của tôi đi nữa, mới có thể khiến mình không phải chịu uỷ khuất thì tôi sẵn lòng để cho cô dựa cả đời.
Cô tròn mắt nhìn cậu ta, cảm giác bầu không khí có phần bị áp bức, An Chi cảm thấy lúng túng:
– Vũ, giữa chúng ta thật sự…..
– Không cần phải trả lờ vội, cứ từ từ suy nghĩ đi, tôi có thể đợi. Nhưng có 1 điều cô có thể yên tâm, là tôi sẽ không vì bất cứ sự do dự nào của cô mà trở mặt
Nói rồi, Tuấn Vũ cũng quay người đi, nhưng chợt cậu ta nhớ ra gì đó bỗng xoay lại rồi bất ngờ cúi xuống hôn lên trán cô 1 cái:
– Đêm nay đừng nghĩ về tôi nhiều quá mà không ngủ nhé!
Hành động của cậu ta khiến cô còn sửng sốt hơn, sau đó Tuấn Vũ cũng lại xe ngồi vào rồi lái đi thẳng.
An Chi đứng đấy nhìn theo xe của cậu ta đi khuất hẳn mới quay người trở vào trong, liền kinh ngạc khi bắt gặp Nhật Minh đã đứng ở đấy từ bao giờ.
– Nhật Minh!
Anh tiến lại phía cô, ánh mắt như muốn đi sâu vào trong đáy đồng tử của cô mà nói:
– An Chi, em thật sự muốn kết hôn với hắn?
Cô nghe vậy mới an tâm hơn 1 chút, có lẽ Nhật Minh chưa nghe được cuộc nói chuyện, An Chi cười gượng 1 cái mà gật đầu:
– Khi nãy 2 bên nhà cũng đã bàn tính đi xem ngày rồi.
– Tại sao?
– Anh muốn hỏi chuyện gì?
– Em và hắn gặp nhau được nổi mấy lần, thời gian ngắn ngủi như vậy mà em đã quyết định kết hôn? An Chi, còn nhớ anh dặn em thế nào không? Anh không cần biết em đang muốn làm gì, nhưng hạnh phúc của mình thì tuyệt đối không được tuỳ ý.
Lời của Nhật Minh thật sự khiến cô có 1 chút cảm thấy khác lạ, cô đang nghĩ không lẽ anh đã biết điều gì?
– Sao anh lại cho rằng em tuỳ ý?
Nhật Minh có hơi gắt nhẹ lên với cô:
– Còn không phải tuỳ ý? Vậy em định nói rằng em yêu hắn? Chỉ gặp nhau vài lần sao? Hay thân phận của hắn mới là thứ khiến em để tâm? An Chi, rốt cuộc em đang muốn làm cái gì?
Từng câu từng chữ anh như đang muốn thăm dò cô, An Chi sau đó cũng đáp lại 1 cách quyết liệt, ánh mắt dần đỏ ngàu đi:
– Em muốn làm gì sao? Phải, anh nói đúng, thân phận của Vũ mới là thứ em quan tâm. Anh làm sao biết được cảm giác nhặt từng bữa cơm, mò từng chỗ để ngủ. Những năm tháng anh và Ái Phương được ở trong chăn ấm đệm êm, thì em còn lang thang trên vỉa hè bán từng cái bánh trong cái thời tiết hà khắc làm những đầu ngón tay tím tái đi. Vậy thì em không có quyền mơ tưởng đến những thứ cao sang hơn sao?
Nhật Minh nghe những lời đấy lại càng cảm thấy bực bội, anh gắt lên:
– AN CHI! NHÀ HỌ CHU CÒN KHÔNG ĐỦ VỪA LÒNG EM SAO? EM MUỐN HẠNH PHÚC CẢ ĐỜI CỦA MÌNH GÓI GỌN VÀO NHỮNG THỨ ĐÓ?
– VẬY THÌ SAO? CUỘC SỐNG CỦA EM TỰ EM LỰA CHỌN, ANH CÓ QUYỀN GÌ MÀ CAN THIỆP VÀO?!!
Lời nói của cô khiến anh sững lại, cơ mặt dường như trở nên cứng ngắc, anh sau đó mới khẽ cười 1 cái, nét cười không giấu nổi sự thống khổ của bản thân, anh gật đầu:
– Phải! Anh không có quyền gì cả. Nói đúng ra cũng chỉ là 1 người anh trai bất chợt xuất hiện trong cuộc đời của em, chỉ điều đấy thôi cũng đã đủ tệ hại rồi.
Sau câu đấy, Nhật Minh cũng quay người đi, 1 bước về phía trước rồi bỗng khựng lại, hơi nước tích tụ dày đặc trong khoé mắt, thanh âm có phần kìm nén:
– Sau này…..chuyện của em, anh sẽ không can dự vào nữa.
Nói rồi, bước chân anh cũng không nán lại mà từng chút rời xa khỏi cô.
Có những chuyện, không phải là anh không hiểu, mà là anh rất hiểu nhưng trong lòng lại không thể chấp nhận được.
An Chi đứng đấy nhìn theo cái bóng lưng cao lớn của anh mà l*иg ng như bị thắt chặt lại, hốc mắt cô đỏ hoe rồi chuyển dần sang lưng tròng nước:
– Đúng vậy…….không nên can dự vào nữa. Bởi cuối cùng, số phận cũng sẽ trả chúng ta về đúng vị trí ban đầu.
Thật ra, bọn họ và tình yêu đã từng gần đến như thế, nhưng khoảng cách giữa gần và chạm đến lại là cả 1 vùng mênh ௱ô** hoang hoải, cuối cùng vẫn là gần nhưng không thể với tới.
Rốt cuộc, phồn hoa trong thiên hạ là hương, là mây, hay là gió?
Chân tình trong chân tình, có yêu có thương, hay có hận?
******
Thiên Mỹ Hương, sáng hôm sau.
Toàn bộ trên dưới công ty lúc này đang tụ họp lại xì xào bàn tán, bầu không khí căng thẳng đến ngột ngạt.
Tâm điểm của bọn họ đều hướng thẳng đến cánh cửa phòng Giám đốc mà nói:
– Hình như Chủ tịch rất giận đấy.
– Mọi người nói xem, rốt cuộc Giám đốc và con gái Chủ tịch Hùng có quan hệ thế nào?
– Còn hỏi sao? Có cả ảnh chung giường với nhau thì ngoài quan hệ đó ra thì còn quan hệ nào nữa.
– Theo như tôi thấy, có lẽ là cái cô Gia Linh kia sau khi leo lên được giường với Giám đốc thì đòi hỏi gì đó quá đáng lắm, thế nên Giám đốc chúng ta mới tức giận như vậy.
– Trước giờ tuy anh ấy lạnh lùng, nhưng chưa bao giờ Giám đốc ra tay với phụ nữ.
Chu An Chi đứng với bọn họ nghe hết những gì đám người đó đang bàn tán, tin tức Giám đốc Thiên Mỹ Hương qua lại với tiểu thư nhà Trần Gia lan rộng trở thành tâm điểm của câu chuyện. Hơn hết còn có đoạn clip ngắn cảnh Nhật Minh P0'p cổ Gia Linh trong 1 quán pub, khiến hình ảnh của anh trở nên xấu tệ. Chỉ trong vài giờ đồng hồ, giá cổ phiếu của Thiên Mỹ Hương bị tụt dốc.
Chu Quang Lẫm biết được tin liền đùng đùng nổi giận đi thẳng đến phòng anh, vừa bước vào cửa đã đem đống ảnh tình tứ của Nhật Minh với Gia Linh ném thẳng lên bàn:
– XEM ĐI! XEM CHUYỆN TỐT MÀ MÀY LÀM RA ĐI!
Chu Nhật Minh ngồi ở chiếc ghế xoay, vẫn thản nhiên dựa vào thành ghế, ánh mắt không 1 chút dao động mà nhìn đến những bức ảnh ngổn ngang trên bàn, nhàn nhạt nói:
– Trai trên gái dưới là chuyện bình thường, có gì đáng để bận tâm?
– BÌNH THƯỜNG SAO? VẬY CÁI NÀY LÀ GÌ?
Chu Quang Lẫm với lấy bức ảnh Nhật Minh hung dữ P0'p thắt cổ Trần Gia Linh mà đưa lên trước mặt anh:
– Mày ngủ với con nhà người ta, xong ở thanh thiên bạch nhật dùng vũ lực với con bé! ĐÂY LÀ BÌNH THƯỜNG SAO? MÀY CÓ BIẾT NGƯỜI TA ĐANG NÓI VỀ MÀY NHƯ THẾ NÀO KHÔNG?
– Cô ta đáng bị như vậy!
Chu Quang Lẫm tức điên lên:
– CHU NHẬT MINH!
Ông ta giận đến mất khôn, ánh mắt nhìn quanh sau đó với lấy chiếc gạt tàn bằng thuỷ tinh ném thẳng về phía anh.
Tuyệt nhiên Nhật Minh không hề né tránh, hướng của vật đập thẳng vào 1 bên trán anh rồi rơi xuống đất tạo ra âm thanh hỗn loạn.
Chu An Chi ở bên ngoài nghe vậy không yên tâm đã tự đẩy cửa bước vào:
– Ba!
Khi ấy, cô nhìn thấy trên gương mặt anh 1 dòng máu đỏ chảy dài xuống bên má, An Chi hốt hoảng đi lại với lấy vài tờ khăn giấy:
– Nhật Minh, anh chảy máu rồi!
Chu Quang Lẫm không để tâm đến vẫn còn lớn tiếng:
– MÀY CÓ BIẾT CHỈ VÌ MÀY THIÊN MỸ HƯƠNG ĐÃ TỔN THẤT BAO NHIÊU KHÔNG? Giờ công ty sắp ra mắt sản phẩm mới, tới đây tao còn sẽ công bố nghiên cứu gần nửa đời của tao. GIỜ VÌ MÀY, MÀ CÔNG CỐC HẾT RỒI! MÀY TÍNH SAO ĐÂY?
An Chi khi ấy cầm lấy tiến lại phía anh, Nhật Minh lại điềm nhiên đáp lại ba mình:
– Kết hôn với cô ta không phải là giải quyết được rồi sao?
Câu nói của anh liền khiến An Chi sững lại, 1 chút gì đó cảm thấy hụt hẫng đến mức lòng dạ trống rỗng mà nhìn anh.
Chu Nhật Minh dáng vẻ hoàn toàn không 1 chút nào lưỡng lự hay suy tính, thái độ của anh đối với điều vừa nói quả thực xem nhẹ như mây vậy.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.