Trần Gia Linh nhìn thấy sắc mặt kỳ lạ của anh, trong lòng ả lo lắng anh phát hiện ra điều gì đó.
– Nhật Minh, chuyện đêm qua chỉ là tai nạn, lúc đó anh say nên em không trách, cũng không cần anh chịu bất cứ trách nhiệm nào.
Nhật Minh khi ấy nhìn đến ả, cho tới tận thời điểm này, anh vẫn không tin chuyện đêm qua xảy ra cùng Gia Linh, nhất định anh phải điều tra rõ ràng.
Nhật Minh gạt tấm chăn ra khỏi người mình, bước xuống giường nhặt lại quần áo mặc vào.
Trần Gia Linh vẫn ngồi ở trên đó trong cái dáng vẻ liễu yếu đào tơ, vừa tủi hờn, vừa uất ức.
– Nếu cô đã xem nó là tai nạn, thì quên nó đi, sau này cũng đừng gặp lại.
Ả ta nghe vậy không cam tâm, nặn ra 1 dòng nước mắt chảy dài xuống:
– Nhật Minh! Em không bắt anh chịu trách nhiệm nhưng anh cũng không cần phũ như vậy. Trong chuyện này, chỉ có em thiệt, anh đâu có mất gì.
– Như cô nói hôm qua tôi say, tôi còn không biết rốt cuộc có phải là cô hay không?
– CHU NHẬT MINH! ANH THẬT QUÁ ĐÁNG.
Khi ấy, anh cài cúc tay áo mà qua nhìn ả, vô tình phát hiện 1 vệt máu đỏ vấy trên tấm ga giường, Nhật Minh bỗng sững lại. Chuyện đêm qua, nếu như anh không tra rõ thì anh sẽ phát điên lên mất.
– Để lại số tài khoản, tôi sẽ chuyển cho cô 1 khoản tiền.
Nói rồi, anh cũng quay người trở ra ngoài, mà Gia Linh ngồi đấy có 1 chút không cam tâm nhìn theo. Khi tiếng cửa phòng đóng lại, ả đưa mắt nhìn xuống vệt máu khô bám trên ga giường mà khoét sâu vào nó.
Trần Gia Linh đêm qua vốn dĩ là sắp đặt để ả và anh cùng chung đυ.ng, nhưng không hiểu sao khi Nhật Minh uống ly R*ợ*u mà ả đã sai người bỏ thuốc rồi rời đi thì lại không trở về phòng. Theo nguyên lý, nếu anh thấy trong người có vấn đề sẽ về phòng để nghỉ, nhưng ả đã hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần, thẻ phòng mà nhân viên đó đưa cho ả đúng là phòng của anh. Trần Gia Linh chợt nghĩ có thể anh đang đi dạo ở đâu đó, vậy nên ả quyết định ở trong phòng của anh chờ.
Chờ cả quá nửa đêm, thϊếp đi 1 hồi rồi sực tỉnh vẫn chưa thấy Nhật Minh quay lại, ả có chút bực bội vì kế hoạch đổ bể nên rời đi.
Chỉ là không ngờ lúc rời đi, ả vô tình phát hiện 1 cô gái bước ra khỏi 1 căn phòng, kéo theo cả hành lý vội vàng bỏ đi trong trạng thái lén lút, mặt cúi gằm xuống như để né tránh cam của khách sạn.
Trần Gia Linh trong lòng nổi hứng tò mò đi đến, thấy cửa phòng chưa đóng hết nên đẩy ra mà bước vào trong.
Nghiễm nhiên lúc đấy, ả phát hiện người nằm trên giường đang trong giấc ngủ mê man lại là Nhật Minh.
Trong đầu Gia Linh liền lập tức nảy lên 1 kế hoạch khác, ả cởi đồ của mình rồi leo lên giường nằm bên cạnh anh nhưng được lúc sau thì bắt đầu mưu kế lại cẩn thận hơn. Ả sau đó trở ra ngoài, vội vàng hướng đến phòng an ninh khách sạn, dùng 1 chút tiền để xin check cam, thì phát hiện cô gái lén lút bỏ đi kia đã sớm xử lý xong chuyện này, phần cam ở hành lang đó trống rỗng. Gia Linh tìm hiểu thêm thì mọi thông tin về người ở trong phòng đó cũng bị xoá sạch, xem ra cô gái này không muốn để Nhật Minh phát hiện, vậy thì được lợi cho ả rồi.
Trần Gia Linh tốn thêm 1 khoản tiền nữa, nhờ 1 IT chuyên nghiệp, dùng chút kỹ xảo để chỉnh sửa và cắt ghép lại video cam.
Giờ thì ả cũng không cần quá nóng vội, cứ ngồi đây chờ đợi anh tự điều tra, tự xác thực rồi cũng sẽ tự tìm đến ả.
Chu Nhật Minh lúc này bước vội dọc hành lang rồi tiến vào thang máy, anh lấy điện thoại ra bấm gọi cho Cao Nhất Long:
– Cậu đang ở đâu?
– Giám đốc, tôi đang dùng bữa sáng ở dưới sảnh.
– Có gặp An Chi không?
– Cô An Chi sao? Cô ấy cũng đang ăn sáng ở dưới này.
Ánh mắt Nhật Minh có biến động nhẹ, anh ấn thang máy đi thẳng xuống sảnh:
– Đến phòng an ninh lấy toàn bộ dữ liệu cam của tối qua về đây cho tôi.
– Bây giờ luôn sao? Nhưng tôi đang….
Không để cho Nhất Long nói hết, anh đã tắt ngang. Thang máy khi ấy cũng dừng lại ở tầng sảnh, cửa mở, Nhật Minh bước ra ngoài hướng thẳng đến khu vực nhà ăn, đưa ánh mắt đảo khắp 1 lượt.
Cao Nhất Long khi ấy còn đang húp nốt 1 đũa phở, liếc mắt nhìn lên bắt gặp anh mà sặc cả sợi phở xuống họng.
Cậu ta vội vàng đặt đũa xuống, với lấy tờ giấy lau qua miệng rồi đứng dậy đi lại phía anh:
– Giám đốc, phở ở đây rất ngon, anh nên thử.
Nhật Minh không nhìn lấy cậu ta 1 cái, vẫn đang dò khắp xung quanh khu nhà ăn mà hời hợt nói:
– Việc tôi bảo cậu làm, cậu làm chưa?
– Bây giờ tôi sẽ qua đó ngay! Mà Giám đốc cần nó để làm gì?
Khi ấy, ánh mắt của Nhật Minh dừng lại ở 1 bóng lưng đang quay về phía mình, cũng không trả lời cậu ta đã liền tiếng thẳng về phía đấy.
Dường như, anh có 1 chút chần chừ sau đó mới lên tiếng:
– An Chi!
Cô nghe vậy cũng ngước mặt nhìn lên, biểu cảm hoàn toàn bình thản:
– Nhật Minh, anh đến ăn sáng sao?
Anh nhìn thấy dáng vẻ như không có gì của cô, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy lo lắng. Nhật Minh lộ ra 1 chút lúng túng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu thế nào.
An chi trông điệu bộ của anh như vậy lại làm lạ:
– Nhật Minh, có chuyện gì sao?
– An Chi….anh….tối qua….em….ngủ có quen không?
Cô tròn mắt nhìn anh, sau đó trả lời:
– Em sao? Cũng không hẳn, tối qua có cùng 1 vài đồng nghiệp trong công ty đi ra biển, dựng lều ngoài đó ngủ để sáng ra có thể kịp ngắm bình minh. Nhưng mà ngoài biển đúng có có chút lạnh, không ngủ được.
– Nói vậy là….đêm qua em không ở khách sạn sao?
An Chi gật đầu chắc nịch 1 cái:
– Không chỉ riêng em, còn có 1 số đồng nghiệp công ty nữa. Nhật Minh, có chuyện gì sao?
Tâm trạng của anh lúc này quả thực rối bời, anh vốn hi vọng đêm qua là cô, nhưng nếu là cô thì anh làm ra 1 chuyện rất tệ hại và kinh tởm. Nhưng nếu không phải là cô, nếu là 1 người con gái khác thì anh không cam lòng, càng không thể chấp nhận.
An Chi nhìn vẻ mặt hoang mang của anh lại lên tiếng:
– Nhật Minh!
Lần gọi này mới khiến anh trở về thực tại, Nhật Minh có 1 chút gượng gạo đáp lời cô:
– Không có gì! Anh chỉ lo việc bất ngờ thông báo thay đổi nhân sự khiến em bị làm phiền thôi.
An Chi khẽ mỉm cười gật đầu:
– Thật sự là có bị làm phiền, nhưng khi mọi người biết em là em gái anh, thì họ cư xử rất tốt.
– Tốt là được rồi! Vậy em dùng bữa đi, anh có chút công việc cần giải quyết.
An Chi gật đầu 1 cái, Nhật Minh vốn định rời đi nhưng bỗng nhiên nhìn xuống cổ cô có quấn 1 chiếc khăn voan mà thuận miệng hỏi:
– Buổi đêm ở ngoài biển tuy lạnh, nhưng ban ngày thì khá nóng đấy.
An Chi nghe vậy hiểu ý, cô bất giác đưa tay lên cổ mình rồi ho nhẹ 1 cái:
– Đêm qua ở ngoài biển bị nhiễm lạnh, nên hôm nay em có hơi ho nhẹ, quàng khăn giữ ấm 1 chút thôi.
– Vậy chú ý sức khoẻ, cần gì thì cứ nói với nhân viên lễ tân!
– Em biết rồi!
Nhật Minh vẫn có 1 chút luấn quấn nhìn cô, sau đó mới quay người rời đi. An Chi khi ấy mới thở phào 1 cái, bàn tay cô vẫn nắm chặt chiếc khăn trên cổ mình, cảm nhận được trống ng đang đập rất mạnh.
Nhật Minh trở về phòng của mình, Cao Nhất Long đã sớm có mặt ở đấy đợi anh.
Cậu ta vừa thấy anh bước vào liền nhìn đến chiếc laptop đang để trên bàn mà nói:
– Giám đốc, tôi đã lấy đủ dữ liệu cam tối qua rồi.
Nhật Minh đi lại phía chiếc ghế sofa ngồi xuống, ánh mắt dán chặt lên màn hình laptop:
– Chỉ cần lấy khoảng thời gian từ lúc tôi rời khỏi bữa tiệc, còn lại không cần.
– Giám đốc muốn tìm cái gì?
– Tôi muốn biết hôm qua tôi về phòng kiểu gì.
Nhất Long nghe vậy cũng thao tác vào đường trên bàn phím, sau đó video hiện ra, Nhật Minh chăm chú quan sát không bỏ lỡ 1 giây nào. Hình ảnh anh loạng choạng tìm phòng, đến khi anh bước vào căn phòng đó hoàn toàn là tự 1 mình anh.
– Chỉnh lại thời gian về lúc trước, xem xem có ai bước vào phòng đó nữa không.
Nhất Long làm theo lời anh, thời gian được chỉnh về trước khoảng 30 phút. Đoạn video trôi đi khoảng chừng 15 phút, bỗng chợt nhiễu cảnh sau đó lại trở nên bình thường. Lúc này trong đoạn video, là hình ảnh của Trần Gia Linh bước vào căn phòng đó.
Cao Nhất Long nhìn thấy điều đấy kinh sợ 1 phen quay qua anh:
– Giám đốc….đêm qua….không lẽ anh…ngủ cùng phòng với cô gái đó?
Trên gương mặt anh lộ rõ ra 1 sự chán ghét, anh thở mạnh 1 tiếng rất bực bội mà dựa lưng vào thành ghế:
– Tối qua tôi cảm thấy bản thân có hơi khác lạ, không hề giống cảm giác say R*ợ*u. Đầu choáng váng mạnh, cả người bứt rứt, dường như có hiện tượng sinh ảo giác. Thế nên lúc đó không đủ tỉnh táo mới vào nhầm phòng.
– Vậy…..giám đốc….anh và cô gái kia….đêm qua….có….?
Câu hỏi bỏ lửng của Nhất Long nhưng Nhật Minh lại hiểu, anh bất lực nhắm chặt mắt lại:
– Buổi sáng khi tỉnh dậy, tôi và cô ta đều không mặc đồ.
Cao Nhất Long vừa nghe thế liền đứng bật dậy 1 cách kinh ngạc:
– Hay quá giám đốc! Tôi còn tưởng anh không thích phụ nữ.
Nhật Minh mở mắt mà liếc sang cậu ta 1 cái, ánh nhìn sắc lẹm như lưỡi dao. Nhất Long vì thế mà cũng tự khoá miệng mình lại mà ngồi xuống, Nhật Minh khi ấy mới lên tiếng:
– Tôi cảm thấy chuyện hôm qua có vấn đề, cậu điều tra kỹ đi. Cô ta là Trần Gia Linh, con gái của Trần Gia Hùng. Ông ta hiện là Chủ tịch tập đoàn thời trang GL – thương hiệu cũng chỉ mới thịnh hành trong năm nay.
– Được! Tôi sẽ đi tìm hiểu thông tin về ông ta và GL.
– Để ý cô ta nữa. Tốt nhất là nên kiểm soát cô ta thật tốt, không được để cô ta phao tin lung tung ra ngoài. Việc này cậu cứ chủ động.
– Tôi hiểu rồi!
Sau câu đó, Nhất Long cũng đóng laptop lại mà đem nó rời đi. Khi ấy, trong căn phòng chỉ còn lại 1 mình anh, Nhật Minh khẽ ngửa đầu dựa vào thành ghế, ánh mắt chứa đựng cả trời phiền muộn.
*****
Ngày hôm đấy, 1 bữa tiệc ngoài trời tổ chức trên bãi biển, khi mà tất cả những cô gái đều lựa cho mình nhũng bộ bikini táo bạo để khoe ra vóc dáng hấp dẫn của mình trong mắt đàn ông, thì chỉ riêng có mình An Chi trong cái thời trang có thể nói là khá kín cổng cao tường, ngồi ở chiếc giường
Từ sau chuyện tối qua, khi mà Nhật Minh công khai thân phận của cô, thêm phần cô hiện tại là nhân viên của phòng Năng Lượng Sáng Tạo – đây là bộ phận không phải ai muốn là có thể vào được, thì toàn bộ ánh mắt của nhân viên công ty đối với cô đều khác biệt hẳn.
Đàn ông chưa vợ thì muốn lọt vào mắt xanh của cô, hi vọng có được cái mác “chạn vương”. Phụ nữ thì xán lại làm thân, cũng mong sau này được giúp đỡ nhiều hơn. Bọn họ tỏ ra nhiệt tình quá đà khiến cô không kịp thích nghi.
– An Chi, cô không tắm sao? Sao lại ăn mặc như vậy mà ngồi đây.
Cô cười gượng mà nhìn đến bọn họ:
– Đêm qua tôi bị cảm lạnh, vậy nên cod hơi mệt.
– Thế thì chán quá, chuyến đi có 2 ngày, đến đây rồi mà còn không xuống biển thì tiếc đấy.
– Không sao đâu, mọi người cứ xuống chơi đi! Tôi ngồi đây thôi.
Bọn họ nghe thế có 1 chút hơi tiếc nuối nhưng cũng rời đi, thật ra ai cũng muốn thiết lập 1 mối quan hệ thân thiết hơn với cô nhưng An Chi dùng lý do đó thì họ cũng không thể *** được.
Khi bọn họ vừa rời đi, An Chi khẽ thở dài 1 tiếng, cô sau đó có kéo nhẹ cổ áo ra mà nhìn xuống thân mình. Trên da *** xuất hiện nhiều dấu vết tím đỏ ám muội, tất cả đều là bằng chứng sống cho sự việc đêm qua.
Vì nó mà hôm nay cô phải mất cả tiếng để dặm phấn, bôi kem che khuyết điểm. Nhưng hoàn toàn không triệt để được 100%, cuối cùng chỉ có thể chọn phương án bịt kín người như này.
– Lần đầu tiên tôi thấy có người đi tắm biển lại đóng bộ như tránh rét mùa Đông thế này!
Giọng nói vang lên khiến An Chi có chút giật mình, cô hướng mặt nhìn đến, bắt gặp Tuấn Vũ đứng ở đấy với 1 body nam tính khá cuốn hút.
Cậu ta chỉ mặc 1 chiếc quần sooc, phần trên thả trần phơi bày ra từng đường cơ được tập luyện rất đều đặn.
Làn da trắng còn hơn con gái, gương mặt lại có phần lai Tây, thêm cái màu tóc vàng chói, Vương Tuấn Vũ ở dưới cái ánh nắng ban trưa này không khác gì hạt ngọc trai chói mắt cả.
– Tôi chỉ là không muốn chiếm hết hào quang của anh thôi, nhưng xem ra tôi lo thừa rồi, ở đây không có ai bóng loáng, toả nắng như anh cả.
Tuấn Vũ cười nhếch 1 cái rồi ngồi xuống bên cạnh cô:
– Cô đang khen hay châm biếm tôi đấy?
– Đừng nghĩ xấu người khác như vậy chứ? Anh xem, rất nhiều cô gái đang nhìn trộm anh đấy.
– Bọn họ không phải nhìn tôi đâu, cái họ nhìn là gia sản ở sau lưng tôi đấy.
An Chi nghe vậy khẽ cười 1 cái:
– Đừng nghĩ cô gái nào cũng thực dụng vậy chứ?
– Thực dụng có gì không tốt, không lẽ cô không có sao?
Lời dứt cậu ta cũng nhìn cô, An Chi bị câu hỏi khá thẳng thắn của Tuấn Vũ làm cho sững lại vài giây, sau đó mới đáp lời:
– Tất nhiên là tôi có rồi. Ở trên đời này ai mà không ham vật chất, nhưng đôi khi có những thứ quá xa xỉ, bản thân tự biết không với đến nổi nên mặc định không cần thiết.
– Chà! Khá thẳng thắn đấy! Tôi cứ nghĩ cô sẽ nói đại loại là mấy câu tiền không phải là tất cả.
– Đúng là tiền không phải là tất cả, nhưng người ta chẳng phải làm tất cả cũng vì tiền sao?
Tuấn Vũ nhìn cô có 1 chút thay đổi trong ánh mắt, cậu ta Pu'ng tay 1 cái:
– Cô có chút thú vị đấy!
– Sao? Không định lại kia với các cô gái nóng bỏng mà tính ngồi đây bàn sự đời với 1 người đang tránh rét sao?
– Không phải cô nói tôi toả nắng à? Cô nên cảm thấy may mắn vì tôi ở đây giúp cô tránh rét đấy.
An Chi nghe vậy lại bật cười, 2 người bọn họ ngồi nói chuyện khá hợp nhau mà không hề biết cả 2 đã lọt vào mắt của người ngồi cách đó không xa.
Chu Nhật Minh nhìn chằm chằm cô và Tuấn Vũ đến độ tưởng như có thể dùng ánh mắt mà thiêu đốt cái kẻ tóc vàng kia. Anh rất muốn đến đá cậu ta bay ra hàng ngàn met, thả trôi luôn giữa biển vùng vẫy không có đường về.
Nhưng tình cảnh nội tâm của anh lúc này khá hỗn loạn, Nhật Minh vẫn chưa thoát khỏi cái bóng đêm qua, đến hiện tại anh vẫn còn cảm nhận được mùi hương thoang thoảng từ cô, những ngón tay vẫn còn ấm bởi vết sẹo thịt, vậy mà cuối cùng khi tỉnh lại là 1 người khác.
Trong lòng anh cảm thấy không tin, nhưng anh lại cũng nghĩ nếu là cô thật thì đúng hoang đường, An Chi không thể nào lại dễ dàng chủ động như thế, nếu xảy ra thật thì bọn họ đúng là nghịch cảnh.
Chỉ là trong đầu Nhật Minh vẫn không thể nào chấm dứt được những ảo ảnh đêm qua, đến mức anh sắp phát điên lên rồi.
Anh không muốn nhìn cô nữa, bởi càng nhìn càng như bị hút vào 1 mộng cảnh hoang đường, Nhật Minh quay đi, tầm mắt đặt lên người bạn nằm ở chiếc giường tắm nắng bên cạnh.
Vũ Hưng nhận ra được cái nhìn của anh, cậu ta có chút đề phòng:
– Lại sao nữa thế? Đừng có hỏi tôi mấy câu đại loại như “thứ đáng quên, rồi thứ không đáng để ý đến” nữa nhé. Tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào của cậu.
Nhật Minh nghe vậy lại hướng mặt nhìn thẳng ra phía biển, ánh mắt chứa đựng 1 màu xanh xa xăm:
– Vũ Hưng, có lẽ tôi cần 1 bác sĩ tâm lý!
Vừa nghe thế, cậu ta liền ngồi bật dậy:
– Nhật Minh! Cậu bện*** như vậy rồi?
– Tôi không có bệnh, tôi chỉ có 1 vài vấn đề muốn hỏi.
– Vấn đề gì mà phải cần bác sĩ tâm lý? Tôi biết ngay mà, đàn ông 30 mà còn chưa nếm mùi phụ nữ, chắc chắn chỉ có thích đàn ông.
Nói đến đó, Vũ Hưng chợt nhớ đến câu hỏi của anh tối ở quán R*ợ*u, rồi ánh nhìn ban nãy, vẻ mặt trở nên kinh hãi mà đưa bàn tay lên ôm lấy thân mình:
– Không phải cậu thích tôi chứ?
Nhật Minh nghe vậy lại hoàn toàn không nổi giận, hơn nữa còn bình thản trả lời:
– Tôi cũng hi vọng như vậy!
Ngô Vũ Hưng nhảy luôn khỏi giường:
– Chu Nhật Minh, tôi nói cho cậu biết, tôi không thích đấu kiếm đâu nhé. Cậu đừng có làm hòng tình cảm anh em của chúng ta.
Nhật Minh cảm thấy phiền não, nói chuyện với tên bạn này của mình đúng là phí lời.
Anh thở dài 1 cái rồi đứng dậy bỏ đi, mà Vũ Hưng ở đấy nhìn theo bỗng nhiên ớn lạnh mà rùng mình 1 cái.
Khi ấy, ở 1 góc khuất cách đó không xa, Trần Gia Linh dõi ánh mắt nhìn theo Nhật Minh cho đến khi anh đi khuất, ả ta mới lấy điện thoại ra bấm gọi:
– Tôi có 1 tin tức quan trọng muốn bán cho bên các anh! Có tiện trao đổi không? Tôi đảm bảo là tin chính xác có cả ảnh dẫn chứng cụ thể, rất đáng giá đấy.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.