*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Vâng!” Phong Du bước ra ngoài, đối tác làm ăn của Mặc Đình Ngôn bước vào.
Mọi bàn luận rất vui vẻ, họ ký kết hợp đồng…
[…]
Khung cảnh đêm tối đường phố không còn xe cộ qua lại.
Một chiếc xe Lamborghini đột ngột dừng lại bên vệ đường.
Dưới trời mưa lớn giữa mùa đông càng tăng thêm độ giá lạnh.
Một cô gái bung cửa xe chạy ra nhưng hạt mưa tạt rát cả làn da mặt mỏng, đôi mắt như hồ nước sâu chứa thêm những hạt mưa, cô đưa hai bàn tay bé nhỏ gạt đôi mặt đỏ, nhắm lại, ngồi phịch xuống đường.
Một chàng trai cũng nhanh chống xuống xe khoát chiếc áo vest lên cơ thể nhỏ bé đang rung rẩy.
Tiếng lấn át tiếng khóc nghẹn của Bạch Yên Chi.
Lục Thừa Cẩn khụy ôm trọn thân thể nhỏ bé vào ng ấm, vuốt v e khẽ giọng an ủi: “Yên Chi, em nín đi.”
“Anh Thừa Cẩn, em…hức hức… Sao Mặc Đình Ngôn bắt em *** chứ?..
nó là con anh ấy mà!..
hức…” Bạch Yên Chi ấm ức vừa khóc vừa ngẩn lên nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của nam nhân.
Giờ cô nhìn kỹ đường nét trên khuôn mặt Lục Thừa Cần quả thật rất giống Mặc Đình Ngôn, nhất là màu mắt đen láy.
Thân hình trong mưa lớp áo sơ mi trắng mỏng không che được cơ thể rắn rỏi của nam nhân.
Lục Thừa Cẩn xoa đầu cô an ủi, khẽ hỏi: “Em có muốn trở về bên Mặc Đình Ngôn không?”
“Không…em hận anh ta!!!” Bạch Yên Chi gào thét trong mưa, bao nhiêu ấm ức bây lâu dồn ném trút vào mưa to gió lớn.
Lục Thừa Cẩn cưỡng chế bế cô gái nhỏ bỏ lên xe, tắt toàn bộ máy lạnh, với tay lấy chiếc áo sơ mi trong túi giấy ở sàn xe đưa cho cô.
Tay vừa xoay vô lăn vừa liếc qua gương hậu nhìn cô gái ngại ngùng phía sau, híp mắt nói:
“Em thay đi, anh không có nhìn đâu!”
Bạch Yên Chi gật đầu rồi lập tức bỏ bộ đồ ước nhẹp, Lục Thừa Cẩn dù là quân tử, thì nữ sắc cũng khó mà cưỡng lại, huống chi đây là người con gái trong mộng, không tránh khỏi tà ý lấn át lý trí, anh nhìn qua thấy tấm lưng tr ắng nõn lộ ra, hầu kết trượt xuống trượt lên theo nhịp nuốt.
“Ực…”
Bạch Yên Chi thay xong áo, chồm về trước hỏi: “Anh luôn mang theo áo quần trong xe hả?”
“Không!” Lục Thừa Cẩn trả lời nhanh gọn lẹ, bởi áo đó là do Lục Thời Cẩn vừa đi siêu thị mua tặng anh, hai anh em vừa ra xe thì điện thoại anh reo, hay tin vệ sĩ của anh báo Lạc Vy đưa Bạch Yên Chi đến bệnh viện ***.
Anh tức tốc đến ngay…
“Yên Chi, lần này anh không để em chịu khổ nữa đâu.
Em tin anh chứ?”
“Em…”
Bạch Yên Chi ngập ngừng thì Lục Thừa Cẩn chen lời: “Anh sẽ đưa em đến nơi bình yên, và sống hạnh phúc.”
Bạch Yên Chi nhìn phía sau người đàn ông chửng chạc rồi bất giác xoa bụng mình.
Tình yêu của Lục Thừa Cẩn đến giờ vẫn dành cho mình sao? Anh ấy không chê mình từng lỡ một chuyến đò sao? Giờ nghĩ lại mình đã có lỗi với anh ấy rất nhiều.
Anh ấy mới nằm viện, mà mình đã diện áo cưới lên xe hoa.
“Thừa Cẩn, em xin lỗi…”
Lục Thừa Cẩn nhìn vào gương truyền anh mắt nhu tình, nở một nụ cười ấm áp, giọng trầm ấm: “Đừng xin lỗi anh, bởi tình yêu không có lỗi, lỗi do chúng ta sống mãi trong quá khứ đau buồn thôi.
Anh mãi mãi yêu mình em.”
Bạch Yên Chi đưa mắt nhìn qua khung của kính đã nhoà nước giọt đọng giọt chảy, đôi bàn tay nhỏ vẽ theo con đường mưa trên kính, chính giây phút này cô quyết định từ bỏ hy vọng về người chồng nhẫn tâm kia, đúng là cô quá ngu ngơ sống trong tuổi thơ có anh trai nhỏ, bỏ đi tình cảm của Lục Thừa Cẩn một lần rồi.
Lần này cô đành từ bỏ mơ mộng viễn vong là Mặc Đình Ngôn sẽ yêu mình.
“Vĩnh biệt anh… Mặc Đình Ngôn, sau này không nên gặp lại, 3 phần là hận, 7 phần cũng là hận…”
“Yên Chi…” Lục Thừa Cẩn nhìn qua gương thấy đau thương vương trên khuôn mặt mỉ miều.
Anh rũ mi u sầu, chỉ mong đoạn đường về sau Yên Chi của anh chỉ cười chứ không khóc nữa…
Giữa cơn lớn giữa lòng đường thành phố A đà hai chiếc xe Bugatti và Lamborghini lướt qua nhau.
Trong xe Lamborghini là Bạch Yên Chi khóc hoe lệ nhoà, còn bên chiếc Bugatti là Mặc Đình Ngôn ngồi ghế sau khuôn mặt trầm tư… Hai khung cửa xe hai khuôn mặt đôi nam nữ lướt ngược hướng nhau, chẳng cho nhau câu biệt ly, mỗi người đi mỗi hướng…
Tương lại về sau có còn gặp nhau có lẽ đành phó thác cho số phận…
[…]
- “Ầm.”
Mặc Đình Ngôn về đến biệt thự hoàng gia, không thấy Bạch Yên Chi trong phòng nữa, hắn bước lên căn phòng đặt biệt, thấy bước ảnh duy nhất về người thiếu nữ tuổi đôi mươi giống Bạch Yên Chi đặt trên bàn, mọi thứ trong phòng đã có người động vào.
Hắn nổi điên quét tất cả xuống sàn, đồng thời đập bàn một cái rầm.
Âm thanh chối tay người nghe.
Phong Du vội chạy vào xem tình hình, đập vào mắt anh là Mặc Đình Ngôn ngồi phịch dưới sàn, bàn tay chảy đầy máu tươi, gục đầu tuyệt vọng.
Lúc nảy quơ những vậy trên ban có ly nước thủy tinh vỡ đâm vào tay hắn, hắn dộng bàn làm miễn cắm sâu hơn, máu đỏ tuông dòng và lòng hăn đau nhói.
“Lộp độp.” Tiếng bước chân của Phong Du đến gần, hắn bất giác ngẩn lên nhìn Phong Du đang nhìn hắn đầy lo lắng, hắn cất giọng khẽ khàng: “Ai? Là ai mang cô ấy đi rồi! Hức hức…”
Mặc Đình Ngôn khóc rồi, sự kiêu ngạo không còn tồn tại nữa, mà thay vào là khuôn mặt khóc miếu máu như trẻ con, hai bàn tay ghị chặt đôi vai của Phong Du.
Phong Du hồi tưởng về tuổi thơ, đây là cậu bé 3 tuổi mất mẹ, tuổi thơ ngập tràn đòn roi của cha.
Vì ông nghĩ cậu không phải là máu mủ của ông.
Đến tận 10 tuổi ông mới công nhận cậu, khi mẹ kế của cậu li hôn và ra đi cùng đứa con trai riêng.
Phong Du lớn lên cùng cậu, đau thương đó đã hình thành một Mặc Đình Ngôn lạnh lùng, dùng hành động nhiều hơn lời nói.
Đối với Mặc Đình Ngôn tình thân rất quan trọng, trong lòng hắn luôn sợ mất đi người thương hắn nhất.
Ngày Bạch Yên Chi bước vào Mặc Gia, chăm sóc hắn bằng những món ăn ngày bé mẹ hắn nấu, lúc đó hắn không muốn Bạch Yên Chi giống mẹ hắn rời xa hắn, hắn mới giam lỏng cô trong nhà, lúc cô ra ngoài gặp Lục Thừa Cẩn hắn không hiểu sao trong lòng rất khó chịu.
Sau khi cô có thai hắn nhận ra mình yêu cô thật rồi, nhưng hắn không chấp nhận được đứa con không phải của hắn.
“Mặc thiếu, anh bình tĩnh đi! Tôi sẽ điều tra xem ai làm.” Phong Du khoát tay Mặc Đình Ngôn mang hắn ta lên giường, cúi người băng bó vết thương ở tay, sau đó hỏi: “Anh thấy chuyện này có chút kỳ lạ không? Phòng này ai vào, còn bức ảnh mà anh trân quý kia…”
“Chắc chắc cô ấy nhận ra căn phòng giống hệt phòng bên Mặc gia.”
Mặc Đình Ngôn nhìn xuống đống vật dụng vỡ vụng đè lên tấm ảnh cô gái giống Bạch Yên Chi, Phong Du chạm tay nhặt bức ảnh lên, khẽ nói:
“Lẽ nào hiểu lầm rồi!”
“Ừ!” Mặc Đình Ngôn kéo chăn đắp cơ thể lạnh toát lại, bởi hắn đang bị sốt khá cao, nhưng chuyện cấp bách hắn phải dàn xếp.
Công ty mỹ phẩm và điện tử bên Trường Lạc gặp trụt trặc, cổ đông nổi dậy, mà người đứng sau chính là Lạc Viễn Đông.
Phong Du sang phòng bên cạnh lấy thuốc cảm và nước cho hắn uống, rồi ra về.
Phong Du lái xe về Mặc Gia, bước chậm rãi xuống căn hầm tối, đẩy cửa vào căn phòng một cô gái bị trói hai tay lên cao bằng xích sắt, gục đầu bất tĩnh, đôi chân trày trụa bầm tím, Phong Du tiến lại tạt một gáo nước đánh thức nữ tù nhân.
Phong Du kéo ghế ngồi xuống đối diện, nhếch mép nói: “Cô nói đi… kế hoạch tiếp theo của lão ta là gì? Tôi hỏi nhẹ nhàng.
Chứ Mặc Đình Ngôn không nương tay với cô đâu!”
Mái tóc xoăn rối bù che mất tầm nhìn, cô gái chỉ thấy đôi chân người đàn ông vắt chéo nhịp nhịp…
…End…
Phần 1: Thế thân và Yêu thầm..
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.