"Lý Nhu!"
"A? Vâng?"
Tuyệt Nghi đặt tập hồ sơ trên tay trở lại bàn, hai bàn tay l*иg ghép vào nhau, cả người tựa hẳn về phía trước, chau mày nhìn Lý Nhu đánh giá một phen, mới chầm chậm nói
"Đây là lần thứ ba cô ngẩng người khi tôi đang nói. Có việc gì khó khăn sao?"
"Thưa tổng tài, thật sự xin lỗi, trong người tôi có chút không khỏe"
Lý Nhu cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng lại khiến nó trở nên méo mó dị thường. Lưu hết một màn vào mắt, Tuyệt Nghi cũng không vạch trần, chỉ gật nhẹ đầu tỏ vẻ đồng ý
"Nếu không có việc gì thì chúng ta tiếp tục"
"Vâng"
Tuyệt Nghi cầm lấy một xấp tài liệu trên bàn , ý định lật ra liền bị tiếng ồn ào bên ngoài cản trở. Hai người quay đầu nhìn về phía cửa liền thấy Lãnh Dĩnh Hào một bộ tức giận bước vào, Tuyệt Nghi nheo mắt thầm nghĩ vì chuyện kết hôn mà tới đi, ngay lập tức buông bỏ mọi thứ trong tay, đứng dậy lên tiếng phủ đầu
"Bác à, sao bác lại đến đây? Chờ con một lát, con lấy áo rồi chúng ta cùng đi ăn trưa"
"Hừ! Bây giờ có thịt rồng cũng không ngon miệng!"
Lãnh Dĩnh Hào hừ lạnh một tiếng, ý muốn tức giận lại tiếp tục có xu hướng tăng lên, hai mắt cũng đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tuyệt Nghi dường như hận không thể P0'p ૮ɦếƭ cô vào khoảnh khắc ấy. Tuyệt Nghi trong lòng thầm cười lạnh quả nhiên không buông tha, mặt ngoài cô lại giả vờ ngạc nhiên, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lãnh Dĩnh Hào ân cân quan tâm
"Bác trong người không khỏe sao? Con đưa bác đi khám được không?"
"Không cần!"
Lãnh Dĩnh Hào lại càng như bị giẫm phải đuôi, hất tay đẩy Tuyệt Nghi ra, bản thân liền di chuyển đến ghế tổng tài điềm nhiên ngồi xuống giương mắt quan sát. Mà Tuyệt Nghi ở bên cạnh chỉ nở bất lực nở nụ cười quay sang Lý Nhu vẫn đang bất động đứng đó phất tay
"Cô ra ngoài trước đi"
Lý Nhu cúi người ,sau đó đến bàn thu dọn một chút rất nhanh liền đi ra, còn cẩn thẩn đóng chặt cửa mới an tâm rời khỏi. Bên trong, hai người duy trì trầm mặc, Tuyệt Nghi nhàn nhạt đứng trước mặt Lãnh Dĩnh Hào mím môi không nói một lời, trưng bày một bộ mặt lo lắng, quyết không lên tiếng trước. Nhưng Lãnh Dĩnh Hào lại không có kiên nhẫn lớn như vậy, chỉ được vài phút nộ khí lại tích tụ, thẳng tay đập mạnh lên bàn gây ra tiếng động chói tai
"Tại sao phải dời hôn lễ lại lâu như vậy!"
Tuyệt Nghi chau mày, vờ như kẻ từ trong mộng vừa thức tỉnh, có chút lúng túng giải thích cho Lãnh Dĩnh Hào
"Thưa bác, tập đoàn trong lúc con vắng mặt có rất nhiều việc xảy ra, con thật sự cần thời gian lo liệu mọi việc, thời gian này kết hôn thật không tiện"
"Chẳng qua là một tập đoàn bé nhỏ, có nhiều việc phải lo như vậy à?"
Lãnh Dĩnh Hào khinh bỉ ngắm nhìn xung quanh, vô thức bắt gặp con ngươi màu phách hổ của Tuyệt Nghi, hai tay liền kịch liệt run rẩy, khóe miệng co rút khó kiềm chế, sự H**g phấn truyền đi khắp người, đối với lời từ chối của Tuyệt Nghi một chút cũng chẳng nghe lọt tai
"Hai đứa cứ kết hôn, dù sao Kỳ Kỳ cũng có thể phụ giúp con trong việc quản lý tập đoàn còn gì?"
"Hiện tại, không phải thời điểm thích hợp. Đành mong bác thông cảm cho con"
"Thông cảm? Con gái tôi năm nay đã bao nhiêu tuổi, còn phải chờ bao nhiêu sự thông cảm nữa?"
Lãnh Dĩnh Hào dùng sức đập mạnh lên bàn, tỏ vẻ cảnh cáo rõ rệt, không khí trong phòng rất nhanh lạnh cứng ngạt thở đến không chịu được. Tuyệt Nghi lại một ánh mắt bất cần, chỉ nhàn nhạt đáp lời
"Đây là chuyện của con và Khuynh Kỳ. Cô ấy không phản đối hà tất bác phải làm khó cháu. Mong bác chuyện lớp trẻ để lớp trẻ giải quyết!"
"Giỏi! Rất giỏi. Mạc Tuyệt Nghi, cô nghĩ phấn đấu bao năm qua, được người ta xưng tụng một chức tổng tài, liền cư nhiên nghĩ mình có thể hô mưa gọi gió thật sao? Một cái tập đoàn bé nhỏ cộng với một tổng tài hữu danh vô thực thì cao giọng nói chuyện cùng tôi à? Tôi nói cho cô biết,cô dù như thế nào cũng chỉ là con kiến bé nhỏ, tôi dùng một ngón tay liền có thể đè ૮ɦếƭ cô"
Ánh mắt bén nhọn như lưỡi đao phóng tới, một đường muốn đem Tuyệt Nghi từ trên xuống dưới cứa rách da chảy máu. Cỗ uy áp bừng bừng sát khí như có như không đè nặng xuống vai cô, dường như lập tức có thể đem cô lún xuống sàn nhà cứng cáp. Nhìn thấy Tuyệt Nghi trầm mặc không nói, Lãnh Dĩnh Hào cười nhạo trong lòng, tiếp tục khinh nhược
"Kỳ Kỳ yêu cô nên chịu thiệt thòi, cô đừng tưởng một chút xíu thành tích con cỏn này liền nghĩ mình có bao nhiêu tài lực. Lãnh gia 4 đời đứng trên thương trường tài lực hùng hậu, tiền tài đếm không hết, đến đời của Kỳ Kỳ thật không hiểu tại sao lại đem lòng thương yêu một người vô dụng như cô. Mạc Tuyệt Nghi, cô nghĩ cô có bao nhiêu đáng giá? Cô nghĩ mình xứng nhận được sao?"
Câu trước câu sau liền biến Mạc tổng trở thành người không đáng một xu, từng chút từng chút đem từ trên xuống dưới Mạc tổng trở thành kẻ đầu đường xó chợ. Tuyệt Nghi chau mày liếc nhìn Lãnh Dĩnh Hào trên ghế vẫn không ngừng thao thao bất tuyệt, tận sâu trong thâm tâm vô ái vô nộ, chỉ có chấp nhận, những điều này có gì không đúng ư? Người yêu thương nhất cả cuộc đời này cũng không thể bảo vệ, càng không thể nắm lấy tay cô ấy hiên ngang cho cả thế giới biết rằng cô yêu con người này, con người này là của tôi. Chỉ đành nhìn ái nhân đau đớn trong ђàภђ ђạ, bản thân lại bị ép cùng người khác nắm tay trên lễ đường. Từ vô dụng này gắn lên đầu cô thì sai chỗ nào? Nó chính là dành cho cô!
"Không còn gì để nói? Được rồi, tuổi trẻ suy nghĩ bồng bột, lần này bác bỏ qua. Hôn lễ này không thể quản, tháng sau cử hành đi"
Lãnh Dĩnh Hào xoa xoa tay, đứng lên đã muốn kết thúc cuộc đàm phán. Nét mặt trở nên điềm tĩnh hơn, tức giận cũng dần lui xuống, vừa định bước về phía cửa lại nghe thanh âm khàn khàn truyền vào tai
"Con đã nói với Khuynh Kỳ, một năm sau sẽ tổ chức hôn lễ"
Tuyệt Nghi chậm chậm nhả ra từng chữ, bản thân cư nhiên lại bình tĩnh đến như vậy. Con ngươi phách hổ run lên nhè nhẹ như một loại kiên định, phát ra sự đe dọa bắn về phía bên kia. Lãnh Dĩnh Hào hô hấp trở nên dồn dập, tức giận vừa đẩy lùi trong phút chốc bùng phát, thẳng thừng hướng Tuyệt Nghi mạnh mẽ tát xuống
"Không biết tốt xấu!"
Lực đạo tay của Lãnh Dĩnh Hào không nhỏ nhưng lại chậm chạp, Mạc tổng nhìn sơ liền dễ dàng né tránh nhưng căn bản không thể cùng ông ta lúc này trở mặt, đành đứng yên hứng chịu lấy cơn đau rát
"Tôi cho cô cơ hội cuối! Tháng sau lập tức cử hành hôn lễ!"
"Không có khả năng!"
Lãnh Dĩnh Hào khí nóng đã muốn ăn mòn đại não, nhìn thấy bộ dáng bất cần của Tuyệt Nghi, nộ khí một phen thổi tung mọi thứ
"Mày!?"
"Lão sư, ai chọc ngài nóng giận thành bộ dáng như thế này vậy?"
Thanh âm ôn hòa chẳng biết từ đâu truyền đến, như một sợi dây kéo Tuyệt Nghi khỏi cơn bão táp sắp ập đến. Hai người không hẹn mà ăn ý hướng phía cửa ra vào tìm chủ nhân của giọng nói. Dung nhan kinh diễm mang theo nụ cười nguy hiểm hiện rõ trước mắt, không khỏi khiến Tuyệt Nghi nước mắt chảy dài
"Học trò lâu ngày không thăm hỏi lão sư, hôm nay may mắn gặp gỡ lại không ngờ là lúc giáo sư nóng giận dường này"
Tô Dật hai tay đút túi, nét mặt cư nhiên vui vẻ lạ thường, nhưng ánh mắt lại thoát ra hàn khí nhìn người trước mặt. Lúc trước đối diện con người này có bao nhiêu ngưỡng mộ cùng kính trọng, nhưng nay lại chỉ tồn tại ân oán, hận thù.
"Tô Dật? Sao con lại ở đây? Đã lớn như thế này, bộ dáng đủ xinh đẹp câu lòng người"
Lãnh Dĩnh Hào không ngờ Tô Dật lại cùng Tuyệt Nghi quen biết, nha đầu này đã không còn ngây thơ như trước, sợ rằng cha nó đã nói không ít việc cho nó, nghĩ đến đây nụ cười trên môi Lãnh Dĩnh Hào thoáng chốc trở nên gượng gạo, chỉ muốn nhanh chóng đem Tô Dật ra khỏi tầm mắt. Một màn hoàn hảo truyền vào đáy mắt, Tô Dật phi thường hả hê liếʍ liếʍ khóe môi, từ chối trả lời Lãnh Dĩnh Hào, một đường thẳng đến bên cạnh Tuyệt Nghi khoác vai thân thiết
"Cậu muốn kết hôn trước cả tớ sao? Oa oa đau lòng biết mấy!"
Câu cuối lại thêm vào mấy nốt ngân, tựa hồ cố ý kéo dài, mang theo ý nghĩa khác, nhìn Mạc tổng trợn tròn mặt hiểu ra thâm ý, cứng ngắt quay người, Tô Dật tà ác lại cho thêm nụ cười châm chọc. Tuyệt Nghi hít vài hơi điều hòa tâm tình, hướng Lãnh Dĩnh Hào kết thúc câu chuyện
"Bác, hôn nhân là việc của của hai người, Khuynh Kỳ cũng không phản đối. Mong bác tôn trọng quyết định của chúng con"
Vốn muốn nộ khí lần nữa, nhưng lại thấy Tô Dật cười hì hì đứng bên cạnh, đành nghẹn một bụng lửa giận, tức tối rời khỏi. Tiếng cửa phát ra chói tai biểu thị Lãnh Dĩnh Hào đã rời khỏi, lúc này Tuyệt Nghi trở về trạng thái mệt mỏi, hai tay nắm lấy bả vai Tô Dật, kích động không ngừng
"Cậu đã về đây…tức là Nhã Đường đã hồi phục? Cậu để cô ấy ở đâu, đưa tớ tới đó, nhanh!"
"Mạc tổng à, cậu bình tĩnh một chút, ở đây tai vách mạch rừng, chúng ta vào phòng nghỉ đi"
Tô Dật đi trước, mang theo vẻ mặt nghiêm túc bất ngờ. Vừa bước vào, liền bắt gặp hình ảnh quen thuộc ngày nào, nét nhợt nhạt hiện rõ, sự gầy guộc đặc biệt xấm chiếm, tim Tô Dật đập mạnh liên hồi đau đớn không ngừng vây bủa
"Tịnh Hi!"
Nắm lấy bàn tay nhuốm đầy hàn khí, sự lạnh lẽo bao trùm lấy xương tủy, ánh mắt Tô Dật lại thêm hung tợn, nét mặt sẵn sàng gϊếŧ ૮ɦếƭ bất cứ người nào
"Tô Dật, tớ cứu được Tịnh Hi, nhưng sức khỏe còn quá yếu tạm thời vẫn chưa thể đưa về Paris…"
"Tớ sẽ lập tức đưa cô ấy đi"
Tô Dật một lời chặt đứt câu nói của Tuyệt Nghi, làm sao có thể để cô ấy ở nơi này? Hai người nhất thời trầm mặc, nhưng chung quy vẫn là đưa đi người nào hay người đó
"Tớ không cản được cậu. Tối nay tớ sẽ sắp xếp để người của cậu vào đưa cô ấy đi. Nhã Đường đang ở đâu? Cô ấy khỏe hoàn toàn rồi chứ?"
Tô Dật lắc nhẹ đầu, ánh mắt vẫn dán chặt lên ôn hương nhuyễn ngọc trên giường, thanh âm hòa lẫn tia bất lực
"Nhã Đường không phải trúng độc nhẹ, loại độc này lại là đặc chế của Lãnh Khuynh Kỳ, khó tìm được giải dược. Tớ cần thêm thời gian"
"Vẫn chưa giải được tại sao cậu lại về đây? Sao cậu để cô ấy ở bên đó một mình chứ? Cậu chỉ lo cho Tịnh Hi, vậy còn Nhã Đường? Nhã Đường đối với cậu không liên quan nên cậu sơ sài qua loa?"
Tuyệt Nghi nắm lấy cổ áo Tô Dật xốc ngược, cư nhiên trong một khắc mất bình tĩnh. Tô Dật chau mày, tất nhiên là không vui, đồng ý việc này là do bản thân cô vô năng nhưng dám mắng cô sơ sài là đang mắng cô không có ý đức, không có trách nhiệm
"Mạc Tuyệt Nghi cậu bình tĩnh một chút. Nếu không phải lão bà của cậu thâm tâm luôn bất an, thuốc không uống, cơm không ăn, tớ làm sao phải cất công quay về khổ sở như vậy? Nếu tớ không về kịp lúc, chẳng phải tháng sau Nhã Đường phải dự hôn lễ của cậu à?"
Cảm nhận cổ áo được người kia buông lỏng, Tô Dật đẩy Tuyệt Nghi ra, tiếp tục nắm lấy cánh tay lạnh như băng kia phủ lên hơi ấm. Vài phút sau, mới nghe thanh âm trầm đυ.c của ai đó chậm rãi phát ra
"Cậu cho tớ mượn điện thoại. Gọi cho Nhã Đường được không?"
Tô Dật bật cười ném điện thoại vào tay Tuyệt Nghi, quăng lại một câu thoải mái liền chìm vào thế giới của cô và Tịnh Hi. Bắt lấy điện thoại, Tuyệt Nghi tay có chút run nhấn một loạt dãy số, đầu dây bên kia phát ra tiếng chuông chờ, chỉ vài giây liền có người bắt máy
"Alô, Tô Dật? Nghi sao rồi?"
Thanh âm có chút suy nhược nhưng vẫn nghe rõ tâm trạng lo lắng cực độ, rõ ràng đã yếu như vậy mà đối với bản thân lại không chăm chút. Khóe mắt Tuyệt Nghi vô thanh vô tức hình thành những màn sương mờ, tiếng nói biến dị đặc giọng mũi
"Đường nhi, là tôi, tôi vẫn ổn"
Đầu dây bên kia im lặng chốc lát, liền truyền đến tiếng nức nở, nhớ nhung bao ngày tích tụ trong một giây ngắn ngủi liền vỡ òa, hạnh phúc đôi khi chỉ cần người kia bình an và khỏe mạnh, thanh âm ấm áp tuy chỉ gián tiếp được nghe nhưng vẫn như cảm thụ rõ rệt ái nhân kề cận bên mình. Hai người cách nhau rất xa, nhưng tâm trí lại vì nhau mà ở cùng một chỗ, cơ hồ cũng chỉ vì một chữ yêu. Rất nhiều người hỏi yêu là gì? Có lẽ chỉ hai người chung một nhịp đập mới hiểu được điều đó.
Buổi tối, dưới sự sắp xếp của Tuyệt Nghi, Tô Dật thuận lợi đưa Tịnh Hi ra sân bay, hai người nhanh chóng bay về Paris. Trời đêm giá lạnh, bầu trời một mảng đen tối được thắp sáng với vài ngôi sao, Tuyệt Nghi đứng trên sân thượng Tập Đoàn Trụ Thiên, ánh mắt nhìn thấy một chiếc máy bay cất cánh, hòa vào màn đêm, nhớ lại khoảng khắc khi chiều, trong lòng trở nên nhẹ nhàng, bình yên. Gió thổi mạnh mẽ lướt ngang qua người, lạnh giá vẫn không thể dập tắc ngọn lửa hạnh phúc, Tuyệt Nghi đưa mắt nhìn về phía chân trời xa xăm không khỏi mủi lòng
"Đường nhi, nhanh thôi, tôi sẽ đem em quay về bên tôi!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.