Chương 33

Tổng Tài Láu Cá

YuuYasuko 07/08/2024 19:52:50

Một câu thoát ra chẳng cần biết vô tình hay hữu ý, nó cũng như biến thành quả bom nổ trên diện tích rộng oanh tạc mạnh mẽ trong tim Nhã Đường. Dòng nước ấm áp xẹt qua, cảm giác hạnh phúc lan tỏa trong cơ thể, nhắc nhở cô đây chính là một lời cầu hôn
"Kết hôn sao?"
Nhã Đường thốt lên kinh ngạc, nhìn chằm chằm Tuyệt Nghi như muốn xác định lại một lần nữa
"Em không muốn?"
Mạc tổng xịu mặt, thanh âm cũng nhỏ xíu như đứa trẻ nhận sai, nhưng ánh mắt vẫn lóe lên tia hy vọng hướng về phía Nhã Đường
"Em muốn nhưng mà…."
"Muốn là được rồi"
Tuyệt Nghi bật cười, phóng tới bên cạnh Nhã Đường bế cô lên, đôi mắt sáng lấp lánh phản chiếu niềm vui vô tận. Một lần nữa bế Nhã Đường đến bên giường, phút chốc liền thoát hết quần áo của cả hai, Tuyệt Nghi bễ nghễ đè lên trên, dịu dàng để lại vết hôn nơi cổ càng lúc càng dày đặc
\'\'Ưm…chậm..chậm đã\'\'
Thanh âm cuối cùng bị dập tắt bởi *** đầy kiều diễm thay nhau che lấp mọi thứ, kéo theo những hình ảnh tràn đầy xuân cảnh, đỏ mặt người khác
***Ta là phân cách tuyến***
*Rầm*
\'\'Không thấy là như thế nào?\'\'
Khuynh Kỳ hai tay đặt trên bàn, gương mặt rõ ràng là nộ khí nhưng lại bình tĩnh đến kinh ngạc, bàn bị cô đập mạnh khiến cho những kẻ đứng sau thầm than, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cả thân người nhưng chung thủy một khắc cũng không động đậy.
\'\'Lãnh tiểu thư, khi chúng tôi đến đây, Mạc tổng đã rời đi\'\'
Một người đàn ông trung niên, can đảm ngẩng đầu nhìn vào Khuynh Kỳ, nữ nhân này làm hắn khϊếp sợ, khí tức như La Sát tái thế, thủ đoạn tàn độc hơn cả rắn rết, nhưng hắn là thủ lĩnh, dù có sợ cũng phải đứng lên, lỗi này không phải từ nơi bọn hắn
\'\'Nói vậy, đã trách lầm các người rồi\'\'
Khuynh Kỳ, từng bước nhẹ nhàng đến bên cạnh người đàn ông, nụ cười được treo lủng lẳng trên môi, tiếu ý của ác ma. Người đàn ông có chút sợ hãi, vô thức lùi về sau, hy vọng tránh được tia uy áp mạnh mẽ kia. Sát khí trong người chuyển động, nội tâm Khuynh Kỳ đang vò thành một mớ hỗn độn, Mạc Tuyệt Nghi trốn tránh cô, tức giận của cô đã dâng đến cực điểm, Mạc Tuyệt Nghi cô không nhẫn tâm tổn thương vậy thì đem bọn hắn ra chơi đùa một lát
\'\'Mắt của các người chỉ dùng để trang trí? Các người đem nó tháo xuống\'\'
Tiếp theo, thanh âm la hét đau đớn thất thanh truyền ra, trên sàn nhà bê bết máu, nhãn cầu của từng tên rơi vãi dưới nền đất lạnh lẽo, bọn hắn từng người từng người dùng dao móc mắt mình, đau đớn xâm nhập vào xương tủy, nhưng vẫn không dám dừng tay, nữ nhân này có thể sẽ đem bọn hắn băm thành từng mạnh nhỏ. Khuynh Kỳ chán ghét, phất tay đuổi đi
\'\'Mạc Tuyệt Nghi, đừng nghĩ bản thân mình thông minh, không gì Lãnh Khuynh Kỳ em muốn mà không thể\'\'
***Ta là phân cách tuyến***
Nhã Đường giật mình tỉnh giấc nhìn khung cảnh lạ mà quen trước mắt , nhắc nhở chính mình đang bắt đầu một cuộc sống mới cùng người ấy như thế nào. Nhìn người bên cạnh vẫn mãi mê cùng Chu Công trò chuyện, cô cười khẽ, dịch người sát lại, tinh nghịch phác thảo gương mặt xinh đẹp trước mắt
\'\'Lúc ngủ đáng yêu ૮ɦếƭ được\'\'
Nhã Đường làm động tác nhéo mũi Tuyệt Nghi, rồi bật cười, nhận ra mình đã luôn gối đầu trên tay của ai kia suốt chừng ấy thời gian liền ngọt ngào đến tận tâm, tay đặt lên ng Tuyệt Nghi cảm nhận nhịp tim phập phồng chậm rãi yên bình, lặng người nhắm mắt tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Bên ngoài sắc trời mang một màu đỏ rực, mặt trời dần dần lui xuống dấu hiệu của ngày đã sắp bước vào đêm. Hai thân ảnh hoàn mỹ cảnh xuân, quấn lấy nhau du ngoạn trong giấc mộng, say sưa tìm kiếm mật ngọt của tình yêu. Tuyệt Nghi bị ánh sáng mờ ảo buổi chiều quấy rầy, cau mày không vui nhẹ nhàng mở mắt, con ngươi phách hổ ánh phủ lớp sương mơ hồ, vốn định trở mình nhưng lại nhận ra Nhã Đường vẫn đang ngủ, thân thể lập tức đình chỉ, tránh làm ảnh hưởng mộng đẹp của mỹ nhân. Khóe môi cong cong, rất thoải mái nhấm nháp hương vị hạnh phúc, đưa mắt ngắm nhìn dung nhan say ngủ, từ đáy mắt lộ rõ vẻ yêu thương vô bờ, vô thức liếc nhìn theo phương hướng của đường cong, hai nụ hoa trên đỉnh núi kiêu ngạo đứng thẳng trong không khí, da thịt mềm mại trắng nõn đem Tuyệt Nghi quăng vào mê cung ***, theo đó tiếp tục di chuyển xuống bên dưới, Tuyệt Nghi hít một ngụm lãnh khí cố gắng đem du͙© vọиɠ trong tâm trí kiềm nén lại. Đúng lúc, Nhã Đường rên nhẹ lên một tiếng, khí lạnh dạo quanh, khiến cô không thoải mái, liền muốn tìm kiếm một chỗ ấm áp, cô lùi sát vào người bên cạnh, hai tay ôm thắt lưng Tuyệt Nghi, thoải mái hừ ra tiếng, rúc vào trong ng Tuyệt Nghi cọ lấy cọ để. Hai đỉnh nhũ phong cứ như vậy thuận lợi áp sát vào người Tuyệt Nghi. Một quả bom chậm rãi được kích hoạt tích tắc tích tắc chuẩn bị nổ bất cứ lúc nào
\'\'Yêu tinh, em ngừng dụ dỗ tôi có được không?\'\'
Tuyệt Nghi phả lên tai Nhã Đường từng đợt hơi nóng bỏng, hít thở có chút khó khăn vì kiềm nén. Vậy mà tiểu yêu bên cạnh chẳng hề kiêng kị một bước lại một bước tiến sát đến biên giới nguy hiểm
"Là em ép tôi đấy"
Nhã Đường mơ hồ cảm thấy, hai chân bị mở rộng, khí lạnh ma sát hạ thân, khắp người như bị vật nặng đè lên thậm chí còn ảo giác ng đang bị ai đó nhào nặn. Khuôn mặt dần dần chuyển sắc đỏ, thanh âm than thở nhẹ nhàng khẽ truyền ra khỏi cánh môi anh đào đang hé mở. Tuyệt Nghi thu hết biểu cảm ấy vào trong mắt, hài lòng nhếch môi, ngậm lấy nụ phấn hồng mυ"ŧ mạnh
"Ô…ưm…không muốn…mệt…!.."
Nhã Đường trong vô thức, phản xạ đẩy đẩy cái đầu làm loạn trên ng mình, môi ngâm nga lời phản đối. Kẻ trước ng như đang nếm mỹ vị, chẳng những không buông ra, còn đưa lưỡi, đảo quanh nụ hoa hồng, răng cắn nhẹ vào day dưa điên cuồng ***.
"Ngô….A….ưm…"
"Con heo mê ngủ"
Tuyệt Nghi đưa tay, theo da thịt trườn xuống mảnh đất ẩm ướt bên dưới, hai ngón tay ma sát hạt đậu nhỏ trên hang động. Đem hạt đậu vì kí©ɧ ŧìиɧ mà sưng tấy, hang động ẩn phía sau lại thêm ướt đẫm. Ngón tay men theo dịch thủy, thuận lợi tiến sâu vào trong, Tuyệt Nghi hít thở không thông, cảm nhận từng khối thịt nóng bỏng bao vây lấy ngón tay cô.
"Vẫn còn khít chặt như vậy, em đúng là yêu nghiệt"
Tuyệt Nghi hôn lên trán Nhã Đường, sau lại vùi đầu vào hõm cổ nhấm nháp xương quai xanh, thả từng quả dâu nhỏ làm ấn ký riêng. Ngón tay bên dưới bắt đầu luân động nhịp nhàng, chậm rãi đâm vào nơi sâu nhất. Từ một ngón chuyển thành hai ngón cùng nhau khuấy động mạnh mẽ, nhịp điệu cũng tăng chóng mặt, *** dịch mật tuôn ra càng lúc càng nhiều, quấn chặt hai ngón tay của Tuyệt Nghi như lời gọi mời đầy ma mị. Tuyệt Nghi thả viên ngọc phấn đã vểnh cao, theo làn da mềm mại trượt dần xuống, đối diện với hang động ướt đẫm dịch nhờn, Tuyệt Nghi mỉm cười gian tà, tay cử động nhanh hơn tần suất ra vào liên tục không đếm được, và đưa môi hôn lên hạt đậu nhỏ, dùng lưỡi khẽ liếʍ như vờn chuột. Cảm thấy dịch nhờn dưới tay đã ướt một mảng lớn, Tuyệt Nghi mυ"ŧ chặt hạt đậu đang sưng tấy, và đưa tay đâm vào nơi sâu nhất. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực lớn đánh thức Nhã Đường từ giấc ngủ tỉnh dậy, hạ thể tràn ra dịch nóng cả người theo đó cũng run rẩy
"Á!"
Nhã Đường mơ hồ tỉnh giấc, cảm thấy thân thể như vừa trải qua một trận vận động kịch liệt, mệt mỏi bủa vây lấy cả người, hạ thể ẩn ẩn đau, kèm theo chút không thích hợp, mắt vừa thích ứng với ánh sáng, gương mặt phóng đại của Tuyệt Nghi lại hiện ngay trước mắt, nụ cười sặc mùi da^ʍ tà
"Chào buổi tối, bà xã"
"Cái gì….?…á..!"
Nhã Đường vừa muốn ngồi dậy, liền nhìn thấy hai ngón tay của Tuyệt Nghi vẫn đang đặt trong hạ thể mình, một màu đỏ ửng nhuốm đỏ gương mặt cô, thật sự rất muốn tìm cái hố nào đó nhảy xuống cho rồi
"Nghi….làm cái trò…gì vậy?!"
"Yêu thương vợ tôi"
"Vợ…vợ gì chứ?"
"Em muốn chối sao?"
Tuyệt Nghi tiếp tục di chuyển tay, trên mặt hiện rõ nét nguy hiểm, mỗi lần đâm vào đều nhắm đến nơi sâu nhất. Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, lúc đang cao hứng nhất lại bị phá đám, bất cứ ai cũng có thể nộ khí huống chi là Mạc tổng. Tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi, từng hồi giục giã biểu hiện cho thái độ đang gấp gáp cực độ của người bên ngoài. Nhã Đường nhân cơ hội, đẩy Tuyệt Nghi ra, quấn mình trong chiếc chăn bông, hé cái đầu nhỏ ra, nhỏ giọng nói
"Có người tìm chúng ta"
"Tôi ra xem ngay"
Tuyệt Nghi hậm hực không ít, đưa tay lấy áo choàng trên ghế khoác lên người, che đậy thân thể mỹ miều, trước khi đi vẫn luyến tiếc nhìn ngắm Nhã Đường, trong lòng lại điên tiết đem liệt đại tổ tông của nhân vật lớn đứng ngoài cửa hỏi thăm một lượt. Bước đến cửa, Tuyệt Nghi nảy sinh chút thắc mắc, tại sao lại có người biết đến nơi này, tâm trạng liền trùng xuống bất an dâng cao, nhưng vẫn từ tốn mở cửa, lo lắng giấu kín sâu trong lòng
"Ai?"
"Là em"
Khuôn mặt cao ngạo, nụ cười bá vương hiện lên phía sau cạn cửa, Tuyệt Nghi có chút ngây người, bất giác tim lại như bị ai P0'p chặt đến không thở nổi
"Lãnh Khuynh Kỳ?"
"Sao thế? Theo Mạc tổng, ngoài em ra sẽ còn ai tìm được nơi này?"
"Cô muốn gì?"
Tuyệt Nghi nắm chặt bàn tay, tự trách bản thân quá sơ suất, nhìn Lãnh Khuynh Kỳ ngang nhiên bước vào trong, cao thấp đem nơi này ra đánh giá, lời nói vào tai phi thường khó nghe
"Trốn tránh em để đến nơi tồi tàn này? Hai người yêu nhau vậy sao? Đừng quên mạng của Du Nhã Đường vẫn nằm trong tay em"
Khuynh Kỳ ngồi lên ghế, tay chống lấy gương mặt ngước nhìn Tuyệt Nghi vẫn ngây ngốc ở một chỗ, liền bật cười sảng khoái
"Đừng nghĩ họ Tô kia sẽ có thể nghiên cứu ra được thuốc giải, trình độ giữa em và cô ta là trời cao so vực thẳm"
"Tôi tin Tô Dật"
"Tin sao? Vậy được, đợi đến lúc Du Nhã Đường nằm vào quan tài rồi hãy dùng câu này nói với em lần nữa"
"Cô đừng quá đáng!"
Tuyệt Nghi nắm lấy khẩu S***g được giấu kỹ trong hộp tủ, lên đạn chĩa vào đầu Khuynh Kỳ, ánh mắt lóe lên tia sát ý nồng đậm
"Cho dù Nhã Đường có mất mạng. Tôi cũng bắt cô đồng quy vu tận"
Hai người giữ tư thế một lúc lâu, không ai động đậy, dường như chỉ một chút dịch chuyển cũng đem chuyện này tồi tệ đến cực điểm. Bất ngờ, Nhã Đường từ trong phòng bước xuống, vô ý bị Khuynh Kỳ nhìn thấy trước một chút, khóe môi cong cong hình bán nguyệt, khẩu S***g bạc bóng loáng từ túi của Khuynh Kỳ được rút ra, hướng Nhã Đường P0'p cò, thanh âm đạn ra khỏi S***g giòn giã, xé gió mà lao đi trong chớp mắt bay về phía Nhã Đường
"Để em tiễn Du Nhã Đường một đoạn về Tây Thiên"

Novel79, 07/08/2024 19:52:50

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện