\'\'Tình hình thế nào rồi?\'\'
Thanh âm lạnh đến thấu xương vang lên trong không gian yên tĩnh biến mọi thứ trở nên thật quỷ dị, nữ nhân ngồi ngay ngắn trên ghế, nét mặt ngưng trọng, ánh mắt có chút mơ hồ . Lại một nữ nhân khác đứng phía trước, dáng vẻ thập phần kính trọng, giọng nói nhẹ nhàng truyền đi
\'\'Tất cả đều đã hoàn hảo, chờ tổng tài bình phục thì chúng ta sẽ bắt đầu\'\'
Tiếng thở dài phát ra từ nữ nhân lãnh khốc, cảm giác phải làm một việc bất đắc dĩ, cái loại cảm giác giày vò bản thân, muốn buông mà không buông được muốn gánh càng không thể gánh nổi. Nữ nhân đứng lên khỏi ghế, thả cước bộ chậm rãi đến bên cửa sổ, thân thể mềm mại như rắn nước, ôn nhu cùng mạnh mẽ, một loại khí chất tan mát làm người ta kính sợ. Đến bên cửa sổ, ánh mắt nữ nhân hòa lẫn vào dòng người tấp nấp, đáy mắt lộ ra tia không đành lòng, thứ xúc cảm làm người khác không thể lý giải được.
\'\'Lý Nhu, đây là lần đầu tiên tôi lưỡng lữ\'\'
\'\'Tổng tài sẽ luôn có quyết định đúng đắn\'\'
Tuyệt Nghi nhẹ quay đầu đem tầm mắt dời lên người Lý Nhu, đôi con ngươi màu hổ phách lóe lên tia nghi vấn, khóe môi nâng lên lộ ra nụ cười nhàn nhạt
\'\'Cô quay về y như kế hoạch mà làm, Tô Dật chắc cũng sắp đến\'\'
Mái tóc nâu tung bay trong gió, thanh âm băng hàn dù khí lực yếu ớt nhưng vẫn thừa sức đông cứng không gian.
\'\'Tôi biết rồi thưa tổng tài\'\'
\'\'Ừ\'\'
Lý Nhu cúi đầu chào Tuyệt Nghi rồi ra ngoài, chỉ còn một bước kế hoạch sẽ thành công, cô nhất định sẽ giúp tổng tài lôi thủ phạm thật sự ra ánh sáng. Sau khi Lý Nhu rời khỏi, Tuyệt Nghi chậm chạp di chuyển đến bên giường, tay trái vịn lấy ng, tay phải chống vào tường, đi được vài bước lại thở khó khăn. Trong đầu cô như có một cuốn phim chiếu chậm đem từng cảnh lặp đi lặp lại, Tuyệt Nghi không thể nào loại bỏ hình ảnh ngày hôm đó, trừ Tô Dật ra, Tuyệt Nghi vẫn chưa kể sự việc ngày hôm đó cho ai, mùi hương trên người Nhã Đường hôm đó rất lạ, nó *** chất độc đang tồn tại trong máu của cô, nó như đang bức độc phát tác.
\'\'Tớ nhớ đã dặn cậu hạn chế đi lại nhiều rồi mà?\'\'
Tô Dật dựa vào cửa, nhướng máy chất vấn Mạc tổng lỳ lợm, trên tay còn có không biết bao nhiêu đồ chưa xác định hình dạng.
\'\'Chỉ là đi vài bước, đừng làm quá như vậy\'\'
\'\'Chất cymipa (tác giả: cái này là ta bịa ngen, đừng có mà hỏi bác google -_-\') trong người của cậu đang phát triển thành giai đoạn khác, tớ đã dùng thuốc kháng để áp bức nó nhưng nó lại dung hòa luôn cả thuốc kháng của tớ, quan trọng là làm tổn thương một bác sĩ tiếng tăm như tớ\'\'
Tuyệt Nghi cố gắng chấp nhận lắng nghe bài diễn thuyết nhai đi nhai lại đã không biết bao nhiêu lần của họ Tô, mắt cô từ màu tím và vàng chuyển sang màu phách hổ, nhưng thứ cô lo lắng nhất vẫn là thứ ẩn chứa đằng sau con mắt màu vàng kia. Nhìn thấy hồn phách của Tuyệt Nghi đã đi vân du cõi nào, Tô Dật không chút che giấu phơi bày sự khinh bỉ của mình đến cực hạn
\'\'Không cần lo lắng, thứ đó không những không mất còn rõ ràng hơn lúc trước\'\'
\'\'Ừ\'\'
Thở phào thì cứ thở phào, che với đậy, Tô Dật nhếch mép, ánh mắt châm chọc, nụ cười mỉa mai dùng sức bắn về phía Tuyệt Nghi. Đã 20 năm rồi, thời gian cũng trôi qua nhanh quá, người đó sẽ về chứ? Khi về sẽ ra sao? Năm đó tài lực và khả năng của người đó gấp 10 lần tập đoàn Trụ Thiên bây giờ, 20 năm trôi qua không phải sẽ phi thường bưu hãn sao? Lý do gì lại im hơi lặng tiếng như bốc hơi khỏi thế giới này?
\'\'Kết quả như thế nào?\'\'
\'\'Hử? À, cậu đoán đúng, tập đoàn Hoại Trụ người nắm cổ phần cao nhất là Du Nhã Đường, nói đúng hơn cô ấy là tổng tài của tập đoàn Hoại Trụ\'\'
\'\'Là cô ấy nói, tớ không đoán\'\'
Tô Dật liếc nhìn Tuyệt Nghi nét ngạc nhiên trên mặt vẫn chưa được giải tỏa. Qua một lúc, hai người không nói gì vẫn cứ trầm mặc, Tô Dật trong đầu sớm đã xâu chuỗi các sự việc một cách hoàn hảo, Du Nhã Đường đóng kịch hay đến vậy sao? Quá nhiều lỗ hồng rồi, cô ta muốn gϊếŧ Tuyệt Nghi, thì tại sao còn nương tay
\'\'Khi nãy, cậu có ngửi được mùi hương gì từ người Nhã Đường không?\'\'
\'\'Không? Sao vậy?\'\'
\'\'Tớ đang nghĩ đến một trường hợp. Dật, theo cậu trừ việc chất dẫn được tiêm vào người thì dùng nó dưới dạng nước hoa có được không?\'\'
\'\'Không phải không được nhưng chỉ người đó mới có chất dẫn\'\'
Tuyệt Nghi im lặng không nói chỉ khoanh tay , hướng mắt nhìn Tô Dật, ánh mắt mười phần kiên định. Tô Dật bị nhìn đến từng sợi tóc gáy dựng hết lên, cái ý nghĩ này của Mạc tổng thật khó tiếp thu
\'\'Không thể nào! Nếu cậu đã gặp thì làm sao cậu không biết…Khoan…Chẳng lẽ là Nhã Đường?\'\'
Mi tâm dính chặt lại với nhau, nụ cười cũng trở nên vô cùng khó coi, Tô Dật lắc đầu nguầy nguậy cố gắng xua tan suy nghĩ của chính mình. Tuyệt Nghi thở dài, ngã lưng nằm xuống giường, phất tay mệt mỏi, giọng nói trầm xuống mấy phần
\'\'Bỏ đi, mau lấy thuốc ra\'\'
\'\'Rồi rồi đại tổng tại\'\'
Tô Dật lôi từ trong đống đồ lỉnh kỉnh vô số lọ to nhỏ đủ màu sắc, cô H**g phấn lấy khẩu trang che lại nửa mặt, ra dáng một bác sĩ mẫu mực, cầm ống tiêm, ánh mắt lóe lên tia tiểu nhân
\'\'Mạc tổng……\'\'
Không cho Tuyệt Nghi kịp chuẩn bị, Tô Dật dùng tiêm nhanh chóng da^ʍ vào mạnh máu, động tác mau lẹ gọn gàng làm Mạc tổng hít một ngụm khí lạnh, đau đến nhe răng trợn mắt. Bác sĩ Tô nét mặt thản nhiên, dùng lực rút ống tiêm ra, gian trá nhếch mép nhả ra mấy chữ
\'\'Tự cầm máu lại nhé\'\'
Khóe môi người nào giựt giựt mấy cái, nghiến răng nghiến lợi dùng băng, dán lại nơi đang rỉ máu
\'\'Dật, cậu cho người điều tra tất cả các thủ tục xuất nhập cảnh ở sân bay, tớ không cần biết là trùng tên trùng họ hay là người giống, tớ muốn biết người đó có phải đã quay về hay không. Cho người xem toàn bộ các camera ở sân bay bắt đầu từ 1 tháng trước trở lại, cần bao nhiêu thời gian?\'\'
\'\'Không biết, sẽ báo ngay khi có. Thuốc đây cầm đi, tớ biết cậu quan trọng việc này nhưng có thể đợi đến khi cậu khỏe lại hay không? Tớ không muốn Tịnh Hi buồn\'\'
Tuyệt Nghi nhướng mày, liếc nhìn Tô Dật, đưa tay nhận lọ thuốc, nhanh chóng thu lại ánh mắt, ngửa đầu đem thuốc trên tay nuốt xuống dạ dày , cười như không cười nói
\'\'Được\'\'
***Ta là phân cách tuyến -_-***
Trên tầng cao nhất của tập đoàn Trụ Thiên, Tịnh Hi mệt mỏi ngã người tựa vào ghế, tin tức của Tuyệt Nghi dù là một tin cũng chẳng thấy, cứ như đã biến mất khỏi thế giới, điều này khiến tia hy vọng bấy lâu của Tịnh Hi dần dần bị rút sạch. Nữ nhân mấy ai không quan trọng vẻ đẹp của bản thân, Tịnh Hi vốn tư chất là mỹ nhân bây giờ vì chuyện tập đoàn mà đã bao lâu chưa đυ.ng đến gương, đến son phấn, mặc cho dung nhan ngày thêm tiều tụy đến đau lòng người.
*Cốc cốc*
\'\'Vào đi\'\'
Tịnh Hi điều chỉnh tư thế ngồi, thanh âm khàn khàn khó khăn truyền ra từ cổ họng khô rát. Nhã Đường mỉm cười tươi tắn như gió xuân, trên tay còn có túi đồ ăn
\'\'Giám đốc, bác sĩ Tô nhờ tôi đem thức ăn đến cho cô, tôi vừa mua đấy\'\'
Nhã Đường đem thức ăn đặt trên bàn, nụ cười vẫn không chút dịch chuyển, xoay người tùy tiện ngồi vào ghế đối diện với Tịnh Hi
\'\'Tô Dật sao?\'\'
Tiềm thức dấy lên một hồi chuông cảnh báo, Tịnh Hi khiêu mi nhìn Nhã Đường, người trước mặt cho cô một cảm giác lạ, như sức mạnh vô hình ghì chặt cô. Tịnh Hi đẩy thức ăn sang một bên, đưa tay cầm tách cà phê nguội lạnh nhấp một ngụm thông giọng
\'\'Tôi sẽ ăn sau\'\'
\'\'Vậy cũng được. Giám đốc tôi muốn hỏi…\'\'
Nhã Đường ngập ngừng, ánh mắt lóe lên tia đau lòng, thoáng nhìn có chút dấu vết của nước mắt. Tịnh Hi đặt tách cà phê vào vị trí cũ, hai tay đan chéo vào nhau, mi tâm nhíu chặt, đây cũng là điều hiện giờ cô không muốn nhắc đến nhất
\'\'Tổng tài hiện vẫn chưa có tin tức, tôi sẽ báo với cô ngay khi biết tin gì đó\'\'
Khóe môi ai đó chợt nâng lên rồi nhanh chóng hạ xuống.
\'\'Tuyệt Nghi chắc chắn sẽ không sao. Nhưng giám đốc, cô cũng nên cẩn thận hơn\'\'
Nhã Đường phun ra mấy chữ, rồi đứng lên, con ngươi khẽ động, đau thương ban nãy biến mất để lại ánh nhìn tàn độc, lạnh lẽo như băng. Tịnh Hi nheo mắt, từ ghế đứng dậy, hai người song song đối diện với nhau
\'\'Ý cô là gì?\'\'
\'\'Tôi chỉ bảo cô cẩn thận\'\'
\'\'Cô rốt cuộc là ai?\'\'
Nhã Đường thu tầm mắt, dời bước đến bàn, tự rót cho mình một tách cả phê, đung đưa trên không trung , hương vị đậm đà của cà phê lan tỏa trong không khí cố gắng đẩy lùi sát khí xung quanh.
\'\'À…..thì ra đã nghi ngờ từ lâu….\'\'
Thanh âm cố ý ngân dài, nghe như bất ngờ nhưng lại đầy trào phúng, Nhã Đường mỉm cười, mày liễu nâng cao, khóe miệng tạo nên một độ cong hoàn hảo
\'\'Tôi tên Du Nhã Đường , giám đốc biết mà\'\'
Tịnh Hi bật cười, trầm giọng, ánh mắt bén như giáo nhọn hướng mục tiêu lao tới
\'\'Thứ tôi muốn biết, cô sẽ nói chứ?\'\'
Hai người chọn giao chiến trong yên lặng, không ai nói một câu, nhưng tầm mắt luôn giao nhau cùng một nơi, không ngừng va chạm, hàn khí cùng sát khí hòa vào nhau biến căn phòng trở thành chiến trường xa hoa trang trí bằng màu đỏ của máu
\'\'Sẽ nói nhưng người nói với cô không phải tôi\'\'
\'\'Sao?\'\'
Nhã Đường bước từng bước nhỏ khắp căn phòng, di chuyển từ nơi này đến nơi khác, vẻ mặt tự vấn, mi tâm nhíu chặt
\'\'Ai sẽ nói cho cô biết? Ai sẽ làm điều này? Ai biết được thân phận của tôi? Là ai?\'\'
Bước chân dừng lại, Nhã Đường ngoái nhìn về sau, ý cười càng đậm, thong thả buông ra vài chữ
\'\'Tổng tài Mạc Tuyệt Nghi chẳng hạn\'\'
\'\'Cô biết Tuyệt ở đâu….\'\'
Trước mắt đột nhiên tối sầm, hình ảnh trong mắt một mảng mờ ảo, Tịnh Hi thầm rủa một tiếng, chân ngay chớp mắt liền trở nên vô lực, cả người bủn rủn khuỵu xuống
\'\'Chậc, Ngạo Tịnh Hi đáng thương cô mệt mỏi lắm rồi, cần được nghỉ ngơi đấy\'\'
\'\'Cô…làm sao….\'\'
\'\'Cà phê luôn làm cho con người ta tỉnh táo\'\'
Tịnh Hi đảo mắt nhìn tách cà phê vẫn nằm yên trên bàn, cô qua sơ suất
\'\'Đáng tiếc, cô hết phận sự rồi\'\'
Nhã Đường ngồi xổm xuống đất, nhìn Tịnh Hi từ từ ngất đi, nét mặt thay đổi bao nhiêu lần, nếu không phải mọi thứ vượt ra sự tính toán của cô, cô sẽ không đυ.ng đến cô ta. Nhã Đường chống cằm, khóe môi thủy chung lại hiện ra nụ cười mang vẻ tàn độc
\'\'Tịnh Hi nằm trong tay em rồi, tập đoàn Trụ Thiên cũng sắp sụp đổ rồi,thứ phế phẩm mang danh bảo vật thì đang sống dở ૮ɦếƭ dở mà Mạc tổng, Mạc Tuyệt Nghi còn chưa quay về sao?\'\'
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.