\'\'Chiều nay, bên tập đoàn RB sẽ cử đại diện qua chúng ta để bàn về hợp đồng độc quyền cung cấp vật liệu cho công trình xây dựng cầu lớn nhất đang được đấu thầu. Lúc 2h, cũng có cuộc họp với các giám đốc của những công ty con trong và ngoài nước báo cáo về tình hình tài chính, kế hoạch và hợp đồng đang nắm giữ. Vào buổi tối còn có buổi tiệc mừng thọ của Chủ tịch Khang..\'\'
Nhã Đường liếc mắt nhìn Ngạo Tịnh Hi đang thao thao bất tuyệt với tờ giấy trên tay, đưa mắt qua lại thấy Tuyệt Nghi, thần thái mười phần lạnh nhạt, tay không ngừng đưa qua đưa lại trên tờ giấy, chốc chốc lại ngước lên nhưng rất nhanh cúi xuống tiếp tục đung đưa cây Pu't trong tay.
\'\'Hợp đồng độc quyền? Vậy, cho dù có trúng thầu hay không cũng thật có lời\'\'
Tuyệt Nghi ngừng Pu't, xoay lưng về phía Nhã Đường và Tịnh Hi, thanh âm lạnh lẽo tràn ngập căn phòng
\'\'Tịnh Hi, em tìm một công ty , đứng dưới danh nghĩa ai cũng được, nhập một lượng lớn vật liệu của chúng ta , trữ ở đó. Sau khi ký xong hợp đồng với RB , thì để lộ tin cho giới báo chí, nhớ, càng rầm rộ càng tốt. Cuộc họp em cứ thay tôi chủ trì, tổng kết những thứ quan trọng báo lại cho tôi sau\'\'
Tiếng nói vẫn vang lên đều đều, lấp đầy không gian, Tịnh Hi một thoáng lại vâng dạ, từ đầu đến cuối, căn phòng có ba người nhưng người còn lại chẳng khác gì không khí. Nhã Đường tâm tình tức giận, nét mặt cũng biểu hiện vẻ khó chịu tột độ
\'\'Tiệc mừng thọ thì….\'\'
\'\'Tôi là thư ký , để tôi đi với tổng tài\'\'
Mọi thứ chợt khựng lại , Nhã Đường vẻ mặt cương quyết hướng về phía Tuyệt Nghi nói ra suy nghĩ của mình, Tịnh Hi ở bên cạnh cũng một phen bất ngờ nhưng cuối cùng lựa chọn im lặng là vàng. Con ngươi màu tím chợt lóe lên, ánh mắt lạnh lùng của Tuyệt Nghi nhìn cô làm cô bất giác rụt cổ, dũng cảm ban nãy cũng biến đâu mất
\'\'Ừ, cô và Tịnh Hi thay mặt tôi đến đó , chúc chủ tịch Khang thọ tỷ nam sơn\'\'
Tuyệt Nghi để lại một câu rồi đứng lên khỏi ghế, với tay lấy áo khoác, bước ra ngoài. Nhìn theo bóng dáng đó, Nhã Đường bị nỗi mất mát bao trùm khắp người. Cô không hiểu, con người ấy trong hồ lô là bán thuốc gì, khi thì nhiệt tình , khi thì lạnh nhạt, lúc quan tâm cô, lúc lại vô tâm xem cô như chẳng tồn tại. Tịnh Hi cầm hồ sơ đi qua phía cô, vỗ nhẹ vào vai cô tỏ vẻ thông cảm, rồi cũng bước ra khỏi phòng. Lúc này chỉ còn lại một mình Nhã Đường, xung quanh trống vắng, thật giống với tâm tư cô trống rỗng, vô vị.
*Cộp…cộp…cộp*
Trên mặt đất lạnh lẽo, những vết máu có ở khắp nơi, gần như biến mặt đất thành màu đỏ chói mắt. Tiếng giày nện vào nền tạo ra âm thanh giòn dã, trong không gian yên tĩnh, nó như tiếng gọi kêu của tử thần, nghe thật quái dị. Từng âm thanh khác nhau thay phiên vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh vốn có, tiếng xiềng xích va đập vào nhau loảng xoảng, tiếng ma sát giữa mặt đất và cái xiềng cái xích nghe đến đinh tai nhức óc, tiếng roi da chạm vào da thịt con người, mọi thứ khiến người ta tưởng như đang ở địa ngục. Một người đàn ông, hai chân bị xích , hai tay bị còng, khắp người đều là máu, bị hai tên lực lưỡng kéo lê trên đất, không khó để nhận ra ,gân chân của người đàn ông này đã bị cắt đứt. Hắn bị kéo đến trước một cái ghế, người ngồi trên ghế mặc một bộ đồ trắng toát từ đầu đến chân, đeo mặt nạ che kín nửa khuôn mặt. Người ấy đảo mắt nhìn hắn, ánh mắt mang vẻ tươi cười quỷ dị, nhìn rất bình thường, nhưng làm hắn sợ đến cả người run lẩy bẩy
\'\'Huỳnh tổng, vẫn tốt chứ?\'\'
Tuyệt Nghi mỉm cười hỏi han, hai tay đan vào nhau đặt trước ng. Huỳnh Khắc Tân mặt mày trắng bệch không còn một giọt máu, hắn chống tay , đầu đập thật mạnh xuống nền đất
\'\'Mạc tồng, tôi biết lỗi rồi, xin cô, xin cô tha cho tôi đi được không, tôi van xin cô…\'\'
Hắn vừa đập vừa van xin, thanh âm vô cùng bi thảm. Tuyệt Nghi chống tay vào thành ghế, nhướng mày xem kịch.
\'\'Ông đã có thành ý như vậy, không lý nào Mạc Tuyệt Nghi tôi lại nhỏ nhen để tâm.\'\'
Tuyệt Nghi rời ghế, đi đến chỗ Huỳnh Khắc Tân, cô nửa ngồi, đỡ hắn ngồi ngay ngắn lại, nở một nụ cười nhìn hắn
\'\'Nhưng, trước khi ông về đoàn tụ với gia đình, có phải ông nên thành thật nói cho tôi biết, nhân vật lớn đứng phía sau ông là ai không?\'\'
Nụ cười trên mặt Tuyệt Nghi càng lúc càng rạng rỡ , nhưng ý nghĩa thật sự của nó chắc hẳn ai cũng biết. Chẳng ai lên tiếng, xung quanh trở nên im lặng, Huỳnh Khắc Tân rất lâu sau mới mở miệng
\'\'Tôi không biết Mạc tổng muốn nói gì cả, cô tha cho tôi được không, tôi thật sự không biết gì cả\'\'
Tuyệt Nghi thu hồi nụ cười, nét mặt tựa tiếu phi tiếu, đứng dậy quay lưng trờ về ghế của mình
\'\'Có vẻ, Huỳnh tổng muốn cùng một nhà bốn người dọn nhà đi nơi khác sống rồi\'\'
Thanh âm băng lãnh, ngữ khí không khác gì ác quỷ khát máu, phía sau truyền tới tiếng cầu xin của Huỳnh Khắc Tân, hắn gào thét, tiếng xích vì hắn kích động mà va đập vào nhau kêu lổn xổn. Tuyệt Nghi ngồi vào ghế, nét mặt nhàm chán, giọng nói nhàn nhạt
\'\'Phong! Thật ồn\'\'
Phong ở bên cạnh, hướng phía Tuyệt Nghi, cung kính đặt tay lên ng trái, gật đầu. Rồi rất nhanh đi xuống, vừa đi anh vừa đeo găng tay màu trắng vào . Khi Huỳnh Khắc Tân vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Phong đã ở bên cạnh hắn từ bao giờ. Hắn hoảng sợ muốn lùi về phía sau, nhưng Phong đã nắm đầu hắn cố định một chỗ, họng của hắn bị Phong P0'p chặt thành hình chữ O, chỉ thấy một lưỡi dao lóe lên. Huỳnh Khắc Tân trợn mắt thật to, cả người co giật chẳng khác gì một con cá sắp ૮ɦếƭ đuối. Khớp miệng dưới của hắn đang bị Phong cầm lưỡi dao chầm chậm cắt đi, máu nhuộm đỏ cả găng tay, máu chảy xuống mặt đất, mùi máu tanh tưởi len lỏi trong không khí. Cho đến khi, khớp miệng dưới của Huỳnh Khắc Tân rơi trên đất, xung quanh là một màu đỏ của máu, Tuyệt Nghi mới phất tay bảo Phong ngừng lại. Cả người tỏa ra hàn khí, sát khí trong mắt một tầng dày đặt, trên môi lại nồng đậm ý cười, trông cô thật quỷ dị
\'\'Bây giờ yên tĩnh hơn rồi\'\'
Huỳnh Khắc Tân đau đớn nằm trên đất lạnh, ánh mắt căm thù hướng phía Tuyệt Nghi, hận không thể đem con người ngồi trên ghế băm vằm thành trăm mảnh, vứt làm mồi cho súc vật. Hắn dùng tất cả sức tàn còn lại , chỉ tay vào mặt Tuyệt Nghi, đôi mắt càng thêm hận ý
\'\'Huỳnh tổng cứ yên tâm, vợ con của ông tôi sẽ đưa đến chỗ ông an toàn. Nguyệt! Tiễn Huỳnh tổng một đoạn\'\'
Bóng đen từ đâu lao ra, tốc độ cực nhanh, *xoẹt* một tiếng, lại thấy lớp máu vừa khô giờ được thay bằng một lớp mới, không khí sớm đã nồng nặc mùi tanh của máu. Huỳnh Khác Tân giờ đây đã trở thành một cái xác không đầu, nhưng ánh mắt vẫn chung thủy nhìn trừng trừng vào Tuyệt Nghi. Phong và Nguyệt chỉ thị người dọn dẹp mớ hỗn độn rồi cả hai cung kình nửa quỳ đợi lệnh. Nguyệt có một mái tóc màu vàng, thân hình thoạt nhìn chẳng khác gì một tiểu thư quyền quý, yếu đuối, mỏng manh, nhưng cô lại là sát thủ gϊếŧ người tay dính đầy máu, mang bên mình một cây katana, một nhát liền đem thân người chia làm hai mảnh, cô và Phong một kiếm một S***g, là trợ thủ đắc lực của Tuyệt Nghi
\'\'Tà chủ , người đứng phía sau hắn , ta vẫn chưa biết\'\'
\'\'Ừ\'\'
Tuyệt Nghi nhắm mắt dưỡng thần, buông ra một chữ, Huỳnh Khắc Tân, con người này chỉ là một tên thấp kém, có bản lĩnh điều tra được cô là chủ nhân của Tà Các hay sao? Có bản lĩnh đưa người vào làm nội gián trong Tà Các? Hắn vốn chỉ là một con chốt thế thân, nhất định phải có kẻ giật dây phía sau. Nhưng điều làm Tuyệt Nghi không hiểu được tại sao tất cả kết quả điều tra mà cô nhận được lại liên quan đến một người, Du Nhã Đường. Cô hận nhất là bị người khác lừa dối, nếu tất cả đều là do người sắp xếp ra ,khóe môi khẽ cong, tạo thành một nụ cười nửa miệng, cô nhất định biến nơi này thành địa ngục thứ hai.
Nhã Đường và Tịnh Hi theo lệnh của Tuyệt Nghi đến dự tịch mừng thọ của chủ tịch Khang. Cả hai cùng nhau sánh bước đi vào hội trường gây ra không ít náo nhiệt. Tịnh Hi dáng người bốc lửa, mặc trên người bộ váy dạ hội màu đen, đường rãnh ở ng sâu như đáy vực nhưng không ít kẻ tình nguyện nhảy vào. Gương mặt tô điểm chút son phấn, đôi môi quyến rũ mang màu đỏ rực làm người ta thèm khát cắn nuốt, mỗi một cử chỉ đều toát ra nét phong tình vạn chủng. Nhã Đường bên cạnh lại chọn bộ váy dạ hội màu trắng, kín không kín nhưng hở cũng không hở. Mái tóc uốn xoăn bồng bềnh thả tuỳ ý, môi mang màu son hồng nhạt, cô như một thiên sứ không nhiễm bụi trần. Hai màu đen trắng đối nghịch nhau, hai vẻ đẹp ma mị cùng trong sáng bù trừ cho nhau, sự kết hợp hài hoà khiến mọi người không thể rời mắt.
"Chủ tịch Khang, tôi cùng thư ký Du được tổng tài cử đến đây để chúc ông phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn"
"Khách sáo, khách sáo rồi!"
Trước mặt hai người là một ông lão tầm 70, nét mặt điềm tĩnh, tóc trên đầu đã pha lẫn hai màu đen bạc. Khang Chính đưa tay ra, nheo nheo con mắt để nhìn rõ
"Người do Mạc tổng lựa chọn, ai cũng là nhân tài cả"
"Ông quá lời rồi"
Tịnh Hi đón lấy tay của Khang Chính, hai cánh tay đung đưa trong không trung một lát rồi buông ra. Nhã Đường tâm tình sớm đã bay tới nơi khác, cô không quen đến những buổi tiệc như vầy. Cô bị Tịnh Hi huých nhẹ vào người mới sực tỉnh, thấy Khang Chính tay đang lơ lửng trên không trung hướng về phía cô, vội đưa tay bắt lấy tay của Khang Chính. Khang Triết, con trai thứ của Khang Chính, đứng bên cạnh cất giọng ngạo mạn, ánh mắt đầy khinh bỉ.
"Mạc Tuyệt Nghi chẳng qua chỉ là chó ngáp phải ruồi, có gì ghê gớm?"
Trong mắt hắn, đàn bà thì chỉ nên ở nhà, lo liệu việc nhà, an phận nội trợ, lấy tư cách gì chen chân vào thương trường, nơi cánh đàn ông là bá chủ, cha hắn làm sao phải coi trọng mấy người đàn bà này. Tịnh Hi và Nhã Đường chưa kịp đáp trả, đằng sau đã truyền tới thanh âm mang hơi lạnh quen thuộc
"Mọi người đang bàn luận về tôi sao?"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.