Lần này thật sự Ngọc Diệp đã đánh cược một lần nữa tin tưởng Gia Hào, nhưng cô sẽ không biết được, quyết định này của cô, sẽ khiến cô hối hận ngay tức khắc, khiến cô cả đời này cũng không thể quên
Tần Gia Hào từ sớm đã đi làm. Ngọc Diệp cô định làm cơm trưa mang đến cho anh, từ sáng đã đi chợ mua rất nhiều thứ để nấu cơm, cô còn nấu rất nhiều món anh thích, cô hôm nay rất vui vẻ
Ngọc Diệp rất trông ngóng đến trưa để mang cơm đến công ty cho anh. Đồng hồ vừa chỉ đúng giờ cô liền để cơm vào hộp giữ nhiệt mang đến cho anh, suốt cả đường đi cô đã rất vui vẻ, tay liên tục xoa bụng như truyền cảm giác vui vẻ cho tiểu bảo bối, cô cũng định nói với anh chuyện cô mang thai nữa
Nhân viên ở đây đều biết cô, dù tốt xấu họ đều biết, nên không báo cho Tần Gia Hào là cô đến mà để tự cô đi lên phòng làm việc của anh
Cô đi thang máy lên đến phòng anh, thấy cửa phòng anh chưa khoá vẫn còn khe hở, cô định gõ cửa thì bên trong truyền ra cuộc đối thoại giữa anh và Dư Nhất Minh khiến cô đứng hình
“ Lâu như vậy cậu thật sự không động lòng với em ấy thật sao? ” Dư Nhất Minh dù có thích Ngọc Diệp nhưng anh cũng không thể tranh vợ của bạn mình, anh chỉ muốn xác nhận lại mọi chuyện thôi
Tần Gia Hào rất bình thản nhâm nhi ly R*ợ*u vang đắc tiền của mình, chậm rãi lên tiếng
“ Cậu nghĩ tôi sẽ yêu con gái của kẻ thù Gi*t ૮ɦếƭ cha mẹ mình sao? ”
Dư Nhất Minh dù biết hết mọi chuyện nhưng anh không ngăn nổi cậu ấy lại, có khuyên nhủ Gia Hào cũng chẳng nghe, Nhất Minh cầm ly R*ợ*u lên uống hơi cạn sạch lên tiếng
“ Cậu có thể một phát S***g bắn ૮ɦếƭ cô ấy để trút giận ” có rất nhiều cách có thể trút giận. Nhưng Gia Hào lại chọn cách này
“ Tình yêu là thứ Gi*t ૮ɦếƭ con người ta nhanh nhất, một phát S***g thì quá dễ dàng rồi. Nhưng thứ tôi muốn là cô ta bị dày vò từng ngày ” Tần Gia Hào nói ra những lời cay đắng mà không biết Ngọc Diệp ở bên ngoài lại nghe rõ mồn một vào tai
Từng câu thoại của bọn họ đều văng vẳng trong đầu cô, anh còn có thể tàn nhẫn đến thế, năm lần bảy lượt đem tỉnh cảm của cô ra trêu đùa, đem tình cảm của cô ra để chà đạp, câu nói tiếp theo của Gia Hào còn khiến cô ૮ɦếƭ sững
“ Cậu không sợ một ngày nào đó em ấy biết được, rồi rời khỏi cậu sao ” Dư Nhất Minh chỉ mong không có ngày Tần Gia Hào hối hận, nếu lúc đó cậu ấy thật sự hối hận thì cũng không còn kịp nữa rồi
“ Nếu không yêu sao có đau lòng, cô ta yêu tôi nhiều đến thế, nếu bỏ được tù hôm xảy ra mọi chuyện cô ta đã buông bỏ rồi. Đằng này lại chấp nhận bên cạnh tôi ” Tần Gia Hào rất tự tin nói ra mọi chuyện, cô yêu anh đến thế không phải nói bỏ là bỏ được
Lâm Ngọc Diệp thật sự nhận ra bản thân ngu ngốc đến mức nào rồi, cũng thật sự nhận ra thế nào là bị lừa dối thật sự rồi. Hoá ra vì anh biết cô yêu anh, không nỡ rời xa anh nên anh mới đem tình cảm của cô ra để ђàภђ ђạ cô. Nếu hôm nay không đến có lẽ mãi mãi cô cũng không biết được anh lại đem tình cảm của cô ra để trả thù cô, xem tình cảm cô dành cho anh còn không đáng một đồng. Nhưng lạ thật đấy tại sao cô lại không thấy đau thế này, hay do mọi chuyện đến bất ngờ quá không thể tiếp nhận kịp, nên cũng chẳng nhận ra bản thân đã thật sự tổn thương đến tận cùng nên không còn nhận ra nổi đau của bản thân
Một chút lý trí còn sót lại mách bảo cô rằng nếu còn đâm đầu vào nhất định cô phải chịu đau đớn hơn nữa, chưa bao giờ cô muốn rời khỏi nơi chất chứa đầy đau khổ này như bây giờ, nếu lúc đó cô đồng ý cùng Hạo Nhiên rời khỏi nơi này có phải tốt hơn không? Cô đứng ૮ɦếƭ trân tại đó, không biết bao lâu rồi. Bàn tay để bên người nắm chặt lộ cả gân xanh. Cô hối hận rồi, thật sự hối hận rồi, tại sao lại nghĩ anh sẽ trở thành anh trai nhỏ lúc trước của cô được chứ. Xem ra lần cá cược này cô thua rồi, thật sự thua một cách thảm hại
Ngọc Diệp lùi lại mấy bước, cô thất thần nhìn mọi thứ xung quanh mỉm cười đầy chua sót, cô quay đầu rời đi, lần này cô không còn khóc, cũng chẳng hiểu tại sao bản thân lại như vậy. Bước ra khỏi thang máy cô chạm mặt Trần Khiêm. Trần Khiêm có nhìn cô gật đầu chào một cái, nhưng Ngọc Diệp bây giờ rất hoảng cô không biết nên làm gì nữa, cô vội chạy ra khỏi công ty đến Trần Khiêm cũng không hiểu rõ tại sao
Ngọc Diệp chạy ra khỏi đó, cô không bắt xe về nhà, cô muốn ra biển, cô không biết tại sao lại muốn ra đó. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Mạc Tư Thần
Mạc Tư Thần thấy cô gọi anh liền nhấc máy lên nghe
“ Anh Tư Thần! Em...em không muốn ở lại nơi đau khổ này nữa, em muốn rời khỏi đây, em sắp không chịu nổi nữa rồi ” Giọng của Ngọc Diệp bên kia nghe rất mơ hồ, khiến Mạc Tư Thần không hiểu cô đang nói gì
“ Em đang ở đâu ” Câu nói của Mạc Tư Thần vang lên thì bên kia đã cúp máy. Mạc Tư Thần không biết cô có chuyện gì, chỉ sợ cô xảy ra chuyện anh liền bảo trợ lí tra ra vị trí số điện thoại của cô, còn anh lái xe đi tìm Ngọc Diệp
Ngọc Diệp đứng trước bãi biển rộng lớn không một bóng người, cô đứng đó nhìn từng đợt sóng biển đánh vào bờ, ánh mắt vô hồn không một cảm xúc. Anh còn có thể tàn nhẫn đến thế, cô còn nhớ mấy hôm trước anh hỏi cô còn thích anh không, đáng lẽ lúc đó cô nên nhận ra vấn đề, nhưng không cô lại đem toàn bộ tình cảm của cô một lần nữa tin tưởng, một lần nữa trao trọn cho anh, để bây giờ muốn hối hận cũng không còn kịp nữa rồi
Đột nhiên Ngọc Diệp nhìn thấy Bà và Mẹ cô đang đứng phía xa vẫy tay gọi cô, cô mờ hồ không định hướng được, cứ đi theo họ cô dần dần đi ra ngoài biển, nhưng sao cô càng đến gần họ càng đi ra xa vậy, cô cứ với tay đi ra theo họ
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.