Hoắc Duẫn Hạo chạy mà không cảm giác được gì khác, không thấy mệt, khi anh đưa gậy tiếp sức cho Lập Trì cùng Diệp Liên, cánh tay của anh siết chặt lấy vai Phương Ngọc làm cô đau đến nỗi kêu lên:
“A! Duẫn Hạo, cậu làm tôi đau!”
Tiếng kêu ấy kéo về chút lý trí cho anh, anh buông tay ra, nói:
“Xin lỗi, tôi không cố ý.”
“Không sao…” Phương Ngọc cười gượng nhìn khuôn mặt băng lãnh của anh, đột nhiên thấy bản thân thật vô dụng. Cô vô dụng khi chừng ấy thời gian vẫn không thể cảm hóa được trái tim quá đỗi lạnh giá của người con trai này. Cho dù biết lớp băng bao bọc quanh anh sẽ khiến mình đau đớn, cô vẫn cố gắng vươn tay chạm vào, bất kể Hoắc Duẫn Hạo chỉ luôn hướng mắt về Diệp Liên.
Nhóm bốn người bọn họ vượt qua được vòng một, vòng hai, và cả chung kết để giành giải nhất. Lập Trì ôm chầm lấy Diệp Liên để ăn mừng, còn Phương Ngọc thì ôm cánh tay của Hoắc Duẫn Hạo lắc lắc:
“Chúng ta được giải nhất rồi, không biết phần thưởng là gì nhỉ?”
Người nào đó căn bản chẳng quan tâm đến cuộc thi, nói gì đến phần thưởng.
Mọi người chơi vui vẻ rồi thì đốt lửa trại ngồi quanh đó trò chuyện, hát hò.
Nhìn ánh lửa tí tách trước mặt, Hoắc Duẫn Hạo thẫn thờ một chút. Anh nghĩ đi Bali cùng Diệp Liên thì có thể tìm cơ hội để cô biết được lòng mình, nhưng đâu biết được chuyến đi này lại như tạo điều kiện cho Lập Trì tiến tới với cô.
Một ngày cứ như vậy trôi qua mà Hoắc Duẫn Hạo không làm được gì, ngoài việc đi lòng vòng một cách vô định vào buổi trưa và tham gia trò chơi nhàm chán vào buổi chiều. Tối đó trở về khách sạn thì ai cũng mệt nên lăn ra giường là ngủ ngay.
Sáng hôm sau, cũng là ngày cuối cùng ở đảo Bali.
So với hai ngày trước thì hôm nay còn chán hơn, bởi vì bọn họ đã tham quan khắp nơi rồi nên giờ chỉ có thể đi chùa ngắm cảnh và cầu nguyện.
Hoắc Duẫn Hạo trực tiếp không ra ngoài, ở nhà mở điện thoại lên xử lý công việc bị tồn đọng hai ngày nay. Chuyện này khiến Diệp Liên rất tiếc nuối:
“Tôi vốn muốn cùng anh Duẫn Hạo đi dạo mà…”
Ngày cuối cùng thật ra lại là ngày tự do nhất, hơn nữa bọn họ cũng đã quen với địa hình ở đây, có thể thỏa sức chạy nhảy, nhưng sáng ra anh đã thẳng thừng nói:
“Không có tâm trạng.”
Sau đó thì chẳng thèm để ý đến cô nữa.
Thấy cô bĩu môi, Lập Trì có hơi tò mò:
“Mối quan hệ của hai người là…”
“Vì cậu là bạn thân của tôi nên cho cậu biết nhé, bọn tôi là anh em.” Diệp Liên hếch mũi khoe khoang. “Hội trưởng hội học sinh là anh trai của tôi đó. Ngầu không?”
“Anh trai?” Lập Trì không cho là vậy.
Theo như những gì hắn biết thì bọn họ không thể là anh em được, Hoắc gia không có con gái, Hoắc Duẫn Hạo là đích tôn của Hoắc gia.
Diệp Liên thấy hắn không hiểu thì giải thích:
“Mặc dù không có quan hệ huyết thống nhưng từ nhỏ đã sống chung rồi.” Nếu không tính đến chuyện họ đã tách ra một thời gian…
“Vậy sao?”
Lập Trì lẩm bẩm nhìn về phía Diệp Liên, trong mắt của hắn thoáng qua chút không đành lòng, rồi lại kiên quyết hơn.
Ba ngày ở đảo Bali đối với các học sinh khác là quá tuyệt vời, nhưng riêng Hoắc Duẫn Hạo và Phương Ngọc thì cảm thấy ba ngày này giống như đi chịu khổ. Không có tiến triển gì với người họ thích cả!
Theo như vị trí cũ khi bay đến Bali thì Diệp Liên sẽ phải ngồi với Lập Trì, nhưng cô nhớ mình có hẹn ngồi cạnh Duẫn Hạo, vì vậy khi mọi người check in xong ở sân bay, cô kéo vali xách tay chạy đến chỗ anh.
“Anh!”
Hoắc Duẫn Hạo không trả lời mà chỉ nhìn cô một cái, làm cô thấy hơi kỳ lạ:
“Anh không vui à? Em có nói khi về em ngồi cùng anh, anh còn nhớ không đó?”
Hiện tại tâm trạng của anh khá tệ, nhưng khi nghe cô nói đến đó thì lập tức gật đầu:
“Còn.”
“Em tưởng anh quên rồi chứ, cả chuyến đi anh cứ không vui, em cũng không dám làm phiền anh.”
Diệp Liên lần này chịu khó quấn lấy anh nói chuyện, cô thấy rất tiếc vì ngày cuối cùng không được ra ngoài với anh.
Trên máy bay, Diệp Liên một lần nữa thiếp đi và nghiêng đầu sang bên cạnh. Hoắc Duẫn Hạo hơi nhích người điều chỉnh tư thế, sau đó để cô tựa đầu vào vai mình, động tác nhẹ nhàng như sợ một tiếng động nhỏ phát ra cũng sẽ khiến cô tỉnh giấc.
Đây là cảm giác khi được người mình thích dựa dẫm sao? Trong lòng Hoắc Duẫn Hạo như có một sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, nhồn nhột khó nhịn nhưng cũng rất thoải mái. Anh muốn giận Diệp Liên lắm, nhưng chỉ cần nhìn khuôn mặt tươi cười và giọng nói đáng yêu của cô liền lập tức mềm lòng.
Sau khi trở về Hoắc gia, anh phải nói chuyện rõ ràng với Diệp Liên về mối quan hệ của họ. Anh không thể dùng hành động để cho cô tự nhận ra được, cô ngốc như thế, đến bao giờ mới biết được lòng anh chứ?
“Trước em, thậm chí là sau em, chắc cũng không có ai có thể làm anh phải khổ sở như vậy đâu. Liên Liên ngốc, một ngày nào đó anh sẽ bắt em chịu trách nhiệm vì đã khiến anh biến thành một tên nắng mưa thất thường thế này.”
Anh sờ sờ gò má có chút phúng phính của cô, thiên thần trong anh bay lên bên trái vai anh và lên tiếng khuyên nhủ:
“Đừng làm vậy, chạm vào sẽ nghiện mất, cậu không thể như vậy với người luôn xem cậu là anh trai được!”
Ác quỷ bên phải cũng hiện ra, độc ác nói:
“Nghiện thì có sao? Không nhanh chân lên thì sẽ bị tên khốn kia ςướק mất, do dự nữa sẽ để lỡ hạnh phúc.”
Hoắc Duẫn Hạo tất nhiên sẽ nghe lời ác quỷ, bởi vì anh đã sa đọa rồi...
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.