Vương Tử Sâm đưa cô đến tận bệnh viện Thành Đô, vừa thấy Tần Tuyết Văn cô vui vẻ chạy đến nhào vào ôm chầm lấy cô nàng. Tuyết Văn thoáng giật mình sau đó lại kinh ngạc.
" Tiểu...Tiểu Nguyệt! cậu về khi nào vậy, sao không báo với tớ một tiếng "
Cô buông Tuyết Văn ra khẽ gãi gãi mũi, giở giọng vô tội.
" Ừm...Tớ về được một ngày rồi! trở về mà không báo với cậu, tớ đáng bị tội ૮ɦếƭ mà "
Tần Tuyết Văn khoanh tay trước ng, cô nàng đăm chiêu vào cô như vẻ giận hờn.
" Đúng vậy, cậu rất đáng bị tội ૮ɦếƭ nên trưa nay đi ăn với tớ "
" Được thôi, bây giờ tớ phải đến gặp Viện trưởng lát gặp lại cậu sau "
Tần Tuyết Văn vỗ vỗ vai cô.
" Ừm, đi đi "
...
Vương Tử Sâm đang ngồi làm việc chưa được bao lâu thì cửa phòng bật mở ra, hắn nhíu mày khó chịu ra mặt, Diệp Giai Thuỵ thấy sắc mặt hắn khó chịu thì ngược lại sắc mặt hắn ta cũng không được tốt.
" Diệp Tổng dạo này thích đến đây lắm nhỉ "
Diệp Giai Thuỵ hừ lạnh, hắn rất thản nhiên đi ghế ngồi vắt chân nhưng trông khuôn mặt hắn có vẻ là muộn phiền
" Tôi vốn không thích đến đây nhưng vì vài lý do bắt buộc đến đây "
Vương Tử Sâm rời khỏi bàn làm việc, hắn tiến đến ngồi đối diện với Diệp Giai Thuỵ, quan sát sắc mặt của Diệp Giai Thuỵ, hắn chắc chắn là có điềm chẳng lành.
" Ồ! Nói xem, chuyện gì mà khiến Diệp Tổng lại đến đây một cách trịnh trọng như vậy "
" Bác Nhã, cô ta cứ năm lượt bảy lượt đến quấy rầy cuộc sống gia đình của tôi "
Vương Tử Sâm nheo mắt lại. Bác Nhã! đó không phải là tình cũ của Diệp Giai Thuỵ hay sao? nhưng mà chuyện này cũng đâu có liên quan đến hắn.
" Đường đường là chủ tịch của Diệp Thị đứng top 2 thế giới, thế mà không biết đường giải quyết tình cũ của mình, vả lại cậu nói chuyện này với tôi làm gì "
Vẻ mặt bình tĩnh không hề tức giận không biểu hiện gì trên mặt Diệp Giai Thuỵ, hắn chỉ bình thản trả lời.
" Tôi chỉ muốn tham khảo ý kiến của cậu "
Vương Tử Sâm đột nhiên đứng bật dậy, hắn đi lại ghế làm việc, tay không quên chỉ về phía cửa.
" Tự đi mà giải quyết, tôi bận rồi! cửa bên kia không tiễn "
Diệp Giai Thuỵ chỉ có thể hậm hực, tức giận ra về. Hừ! dám đuổi ông đây, sau này cậu đừng mong cưới được vợ cho cậu độc thân đến già.
Cánh cửa chưa được đóng lâu thì Thư ký Mạc gõ cửa đi vào, anh khom người cung kính.
" Chủ tịch "
Hắn không ngước nhìn chỉ nhàn nhạt lên tiếng.
" Chuyện gì? "
" Bên Ý xảy ra một số chuyện, Vương đại thiếu gia muốn đích thân ngài đến đó một chuyến "
Vương Tử Sâm trầm ngâm, Vương Tử Thần đích thân gọi hắn đến chắc chắn là có chuyện không hay xảy ra rồi đây.
" Chừng nào xuất phát đi "
Thư ký Mạc hơi chừng chừ, Chủ tịch vừa mới làm rõ tình cảm với cô Dạ Nguyệt, nếu ngài ấy đi trong đêm nay không biết chừng nào trở về, anh biết chuyến đi này sẽ có điềm không hay.
" Khoảng 20h30 trong đêm nay "
Một lần nữa, hắn lại rơi vào trầm tư sâu nếu hắn đi ắt hẳn không biết bảo toàn tính mạng để gặp lại Dạ Nguyệt.
" Được rồi, cậu ra ngoài đi "
Đến xế chiều. Vương Tử Sâm đã đậu xe trước cổng bệnh viện, Dạ Nguyệt cùng Tần Tuyết Văn đi ra cũng vừa vặn nhìn thấy chiếc xe bóng loáng quen thuộc nhìn là biết hắn đến đón cô.
Dạ Nguyệt quay sang Tần Tuyết Văn, cô hơi ngượng nghịu nói với cô nàng.
" Tiểu Văn! Ừm...Tớ đi trước nhé "
Tần Tuyết Văn khó hiểu nheo mắt lại, cô nàng nhìn theo hướng ánh mắt của Dạ Nguyệt cô nàng liền há hốc mồm kinh hãi.
" Tiểu Nguyệt, cậu và Vương Tử Sâm từ khi nào mà lại thân thiết đến mức anh ta đến tận đây đón cậu vậy "
Cô ngượng ngùng muốn giải thích nhưng thời gian không thích hợp cho lắm nên cô chỉ có thể nói tóm gọn cho Tần Tuyết Văn.
" Tiểu Văn! Tử Sâm là bạn trai tớ "
Nghe một tin chấn động, Tần Tuyết Văn như muốn té ngã ngửa xuống đất. Cô còn nghe Dạ Nguyệt nói với cô rằng Vương Tử Sâm đã thầm người khác hay sao?
" Chuyện này là sao? không phải cậu nói với tớ là Vương Tử Sâm đã thích người khác sao? "
" Người anh ấy thích chính là tớ, bây giờ anh ấy đang chờ tớ chuyện này khi khác tớ sẽ giải thích cho cậu biết, vậy nhé! tớ đi trước "
Vì còn rất tò mò muốn biết ngay bây giờ, Tần Tuyết Văn còn định kéo cô lại để nói chuyện nhưng không ngờ cô đã chạy thoạt vào trong xe của Vương Tử Sâm đi mất.
Tần Tuyết Văn thở dài ngao ngán, cô đi được vài bước thì bị một bàn tay to lớn nắm tay cô lại, Tuyết Văn nhăn mặt quay lại nhìn. Vừa nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn, đẹp trai đến mức người nhưng ngược lại đối với cô thì cực kỳ rất ghét cái bản mặt này.
" Phong Nhất Lục, làm ơn ngừng bám lấy tôi có được không "
Từ lúc Tần Tuyết Văn đến sân bay đón Bác Nhã, cô đã vô tình ***ng phải Phong Nhất Lục và từ đó cô bị hắn bám riết lấy, chuyện này cô chưa nói cho Dạ Nguyệt nghe.
Phong Nhất Lục làm mặt ủ rũ, đã hai tháng từ khi hắn gặp được Tuyết Văn ở sân bay, lúc đó hắn bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cô đã khiến lòng hắn xao xuyến, cái này có gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên chăng! Và kể từ đó hắn quyết định theo đuổi Tần Tuyết Văn.
" Tuyết Văn, tôi nhớ em "
Cô thẳng thắn bát bỏ.
" Nhưng tôi lại không nhớ anh "
Phong Nhất Lục dường như rất mặt dày đối đáp lại.
" Mai mốt em sẽ nhớ tôi "
Tần Tuyết Văn chẳng đoái hoài đến hắn, chỉ bỏ lại vài câu cho hắn rồi quay gót chân đi.
" Anh mau đi ngủ đi, để còn nằm mơ "
Phong Nhất Lục nào tha cho cô, hắn vẫn chạy đuổi theo cô mặc dù bị Tuyết Văn mắng mỏ hay thậm chí từ chối thẳng thừng nhưng hắn là ai! là đại mặt dày.
....
Dạ Nguyệt thấy con đường về đến chung cư hơi lạ bèn quay sang hỏi Vương Tử Sâm.
" A Sâm! đây đâu phải về chung cư "
Hắn mỉm cười đầy ôn nhu, đưa tay vuốt ve tóc cô, thói quen vuốt tóc của hắn dường như đã hình thành.
" Ừ, không về chung cư của em mà về Vương Nguyệt của anh "
Cô nhíu mày khó hiểu nhìn hắn hỏi lại.
" Tại sao đưa em đến đó "
Đột nhiên hắn mỉm cười nhưng nụ cười lại trông rất ranh mãnh vừa làm cô sởn gai ốc vừa cảm thấy nguy hiểm dần ập đến.
" Anh có chuyện cần làm với em "
Mạc Hàn đang chuyên tâm lái xe nhưng tai rất thính anh vừa nghe Vương Tử Sâm nói, dường như anh rất không tiếp thu được lời nói của hắn. Dạ Nguyệt ngầm hiểu ý hắn, cô kinh hãi muốn lùi ra xa nhưng bị hắn kéo lại ôm chặt vào lòng.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.