Sáng hôm sau, Cách Cổ Lạp ở lì trong phòng không ra ăn sáng.
Đông Thần thì đã đi ra ngoài từ lâu. Có lẽ hắn không nhớ gì về việc đêm qua. Chỉ có mỗi Cách Cổ Lạp vẫn không thể nào quên được việc đó.
Nếu như Đông Thần không phải là anh của Đông Tư Hạo, có lẽ Cách Cổ Lạp sẽ xem hắn là một người chồng thật sự. Cô yêu thích bộ dạng đẹp trai của hắn ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Chắc vị Cách tiểu thư quá cố kia cũng giống cô nên mới đồng ý lấy Đông Thần.
Cô phải công nhận Đông Thần là một người quá hoàn hảo.
Điều này khiến cho cô bắt đầu thích hắn. Nếu như, Đông Tư Hạo đã tỉnh lại rồi, cô sẽ hiến giác mạc cho anh ta. Như vậy, chẳng phải sẽ bù đắp được lỗi lầm của cô sao?
Đông Thần, hắn cũng sẽ không ghét cô. Vậy thì cô sẽ mạnh dạn tỏ tình với hắn.
Nghĩ đến đây, Cách Cổ Lạp vui vẻ. Lần đầu tiên thích một người khiến cho cô cảm thấy H**g phấn lạ thường.
Cô mở cửa phòng, chạy xuống bếp định phân phó đầu bếp tối nay làm mấy món ngon mà Đông Thần thích ăn. Nhưng vừa bước vào phòng bếp, Cách Cổ Lạp cảm thấy buồn nôn, bụng cồn cào đến khó chịu.
Gương mặt cô lập tức tái xanh, chạy vào nhà vệ sinh nôn khan.
Mãi lúc lâu, Cách Cổ Lạp khó chịu lết người ra bên ngoài. Cô trở về phòng thay quần áo rồi ôm bụng tự lái xe đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ. Dù sao, cô đã trải qua sự sống và cái ૮ɦếƭ, nên phải quý trọng bản thân hơn.
_________
- Thưa cô, đây là phiếu xét nghiệm của cô. Cô xuống tầng thứ 3 theo đơn này lấy thuốc.
Cách Cổ Lạp cầm lấy phiếu xét nghiệm rồi cảm ơn bác sĩ. Cô vừa đi vừa mở tờ giấy ra xem.
Đọc dòng chữ trên tờ giấy cùng kết quả siêu âm, Cách Cổ Lạp lập tức đứng hình.
Cô... Có thai?
Sao có thể! Trong kí ức của Cách Cổ Lạp chưa từng có lên giường với người đàn ông nào cả. Làm sao mà có thai được? Chuyện này cô phải làm rõ ràng mới được!
Cô nắm chặt tờ giấy rồi nhét vào túi bỏ đi. Ai biết được, Quả Như Hinh đang đứng phía sau cô đang mỉm cười.
Hôm nay, vô tình cô ta đi khám, biết được bản thân đang mang thai. Mà ba của đứa bé này chính là của bạn trai cũ cô ta.
Vì để tiếp cận Đông Thần, Quả Như Hinh quyết định ***. Đang ngồi đợi kết quả, cô ta thấy tập giấy xét nghiệm vẫn còn giang dở của Cách Cổ Lạp. Một suy nghĩ loé lên trong đầu của Quả Như Hinh, cô ta đã tráo đổi hai kết quả cho nhau. Cô ta biết, Đông Thần và Cách Cổ Lạp chưa từng lên giường nên mới bày ra kế hoạch khiến cho hai người xảy ra xích mích.
- Nếu tôi không có được Đông Thần thì... Chị đừng hòng mà có được...
Ngồi trên chiếc ghế đá bên cạnh bờ hồ rộng lớn, Cách Cổ Lạp cảm thấy yên tĩnh đến lạ thường mặc dù xung quanh có rất nhiều người qua lại.
Cô vẫn nghi ngờ tờ xét nghiệm đó có vấn đề. Chắc mai cô sẽ đến một bệnh viện khác kiểm tra lại lần nữa cho chắc. Chưa bao giờ lên giường với đàn ông mà có thai thì đúng là chuyện lạ.
Điện thoại của Cách Cổ Lạp chợt đổ chuông. Cô chán nản mở túi xách ra lấy điện thoại nghe. Ai ngờ, phía bên kia, giọng nói của Đông Thần lạnh lẽo vang lên.
- Đang ở đâu?
- Tôi đang đi dạo hóng gió, có chuyện gì không?
- Lập tức trở về, tôi có chuyện muốn nói với cô!
- Biết rồi!
Cô định muốn làm cái gì đó để lấy lòng Đông Thần. Nghe giọng hắn nói có chút vấn đề, chắc phải tìm một ngày nào đẹp trời cô sẽ làm cho hắn một bất ngờ lớn.
Vừa bước chân vào trong đại sảnh, Đông Thần đã ngồi trên ghế lớn. Hai chân hắn vắt chéo, gương mặt u ám tới đáng sợ. Hắn đưa mắt nhìn Cách Cổ Lạp khiến cô lạnh cả sống lưng. Tuy cô không biết tại sao hắn lại nhìn cô như vậy nhưng... Chuyện hắn tức giận có lẽ liên quan đến cô?
- Còn biết đường về sao?
- Đông Thần, hiện tại đầu tôi rất đau, không muốn cùng anh nói chuyện.
Cách Cổ Lạp định bước lên bậc thang, Đông Thần đứng dậy nhanh chóng đi tới chắn trước mặt cô.
- Cô vừa đến bệnh viện khám thai?
- Tuy tôi không biết vì sao anh lại rõ chuyện đó nhưng... Không liên quan đến anh! Phiền tránh ra...
- Không liên quan? Cô là vợ hợp pháp của tôi, đương nhiên tôi có quyền biết rằng đứa con ttong bụng cô chính là nghiệt chủng!
Cách Cổ Lạp quá mệt mỏi nên cũng chẳng thèm phản bác. Cô muốn quay đi nhưng túi xách của cô bị Đông Thần nắm lại. Tất cả đồ trong túi xách đều rơi ra, bao gồm cả giấy xét nghiệm.
Đông Thần từ từ cúi xuống nhặt tờ giấy lên xem. Hắn cười lạnh, ném tờ giấy vào mặt của Cách Cổ Lạp.
- Cô... Chính là loại phụ nữ không biết xấu hổ! Cô chơi đùa cả hai anh em tôi vui lắm sao?
- Nếu tôi nói tôi không có thai, anh tin không?
- Tôi chỉ tin những gì chính mắt tôi thấy! Cô... Lập tức theo tôi đến bệnh viện phá bỏ nghiệt chủng này ngay!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.