Vậy là cô đã trở về nhà anh cũng hơn 1 tuần rồi, ngoài mẹ chồng suốt ngày lo lắng bảo cô nên ăn nhiều vào 1 chút vì trông cô gầy quá, người giúp việc thì luôn niềm nở tươi cười với cô thì tất cả đối với cô đều bình thường, tối ôm bảo bối ngủ được chăm sóc cho bảo bối mỗi ngày là niềm hạnh phúc lớn nhất của cô, cô cũng điện thoại cho Bảo Linh để cô ấy yên tâm. Đối với cô là vậy nhưng với ai kia thì tức giận ức chế cả người, nguyên 1 tuần nay Trọng Khôi luôn tìm mọi cách tiếp cận gần gũi cô nhưng đều bị cô thẳng thừng cự tuyệt, điều này làm cho anh rất khó chịu và trong đầu anh đang nghĩ ra 1 kế hoạch hoàn mỹ, anh cười cười lấy điện thoại gọi cho mẹ mình:" Alo mẹ có muốn ở chung với cháu nội không?"
_Muốn, mẹ muốn phát điên luôn đây này, nhưng khổ nổi thằng bé cứ bám riếc Như Lam dù cho mẹ có nói như thế nào thằng bé cũng không chịu xa mẹ nó 1 bước nữa. Bà Hằng thổ lộ nỗi lòng cho con trai nghe, bà và chồng mình càng nhìn thằng bé lại càng yêu mến, chỉ mong được chơi với cháu nội 1 ngày thôi vậy mà thằng bé không chịu làm ông bà buồn hết sức, cho nên mỗi ngày đều đến nhà con trai chơi với cháu, thôi kệ nó không chịu ở với bà thì bà đành sang ở với nó chứ biết sao bây giờ.
_Con có cách giúp mẹ..nhưng phải xem mẹ diễn như thế nào đã. Trọng Khôi cười gian bắt đầu hiến kế cho mẹ mình.
_Hả? Cách gì con mau nói xem? Bà Hằng phấn khích
_Ngày mai Mẹ cứ gọi điện thoại cho Như Lam bảo mẹ bị mệt mỏi trong người, rất muốn qua thăm Trọng Khang nhưng mà mẹ không đi nổi , bảo Như Lam đưa Trọng Khang sang chơi với mẹ 1 ngày...rồi sau đó mẹ bảo cô ấy về để cháu lại, mẹ hiểu ý con chứ. Anh cười cười, kế hoạch của anh rất hay nha.
_Trời vậy mà mẹ không nghĩ ra, mẹ biết rồi ngày mai mẹ sẽ làm liền. Bà Hằng cười không khép miệng lại được, ý của con trai bà rất hay, Như Lam thương bà như thế chắc chắn sẽ nghe lời bà thôi.
Cúp máy 2 mẹ con cùng cười lớn vì kế hoạch quá hoàn hảo. Vậy mà cái người nào đó vẫn không biết mình đang là nhân vật chính trong kế hoạch đó, vẫn vui vẻ nói cười với mọi người giúp việc, cùng họ nấu ăn. Chiều Trọng Khôi về bước vào nhà trong sự mệt mỏi thật sự thời gian này công ty anh rất bận, anh phải cật lực làm việc liên tục có khi quên cả ăn cơm trưa, nhưng anh vẫn cố gắng về đúng giờ để dùng cơm với cô và con trai, Anh muốn cho cô thấy anh đã thay đổi. Nhìn vào phòng bếp anh mỉm cười nhìn người con gái đang mang tạp dề nấu ăn, lòng anh lại dâng lên 1 cảm giác hạnh phúc. Anh rất muốn lại ôm cô từ phía sau nhưng lại sợ làm cho cô ngượng nên anh phải kiềm lòng mình mà bước lên lầu. Mở cửa phòng con trai anh mỉm cười, thằng bé đang tập viết chữ, vuốt tóc con giọng anh ôn nhu:" Bảo bối mệt không, nếu muốn thì nghỉ 1 chút rồi viết tiếp."
_Con không mệt ạ, con muốn viết cho xong. Trọng Khang quyết tâm
_Ừ con trai ba ngoan lắm.
Rồi anh về phòng mình tắm, xong xuôi anh bước xuống lầu đã có 2 mẹ con chờ anh ở bàn ăn, có người chờ ăn cơm thật hạnh phúc, anh thích cảm giác này. Bữa cơm gia đình vui vẻ diễn ra, ăn xong anh về phòng làm việc còn cô và con trai thì lên phòng nằm, và tất nhiên là phòng của Trọng Khang rồi. Một buổi tối êm đềm lại trôi qua với 2 mẹ con, nhưng với ai kia là cả 1 cực hình Trọng Khôi ôm gối tức tối lăn qua rồi lăn lại nhưng không sao chợp mắt được, tại sao cô không vào phòng anh dù chỉ 1 lần. Nhưng nghĩ tới kế hoạch ngày mai anh lại cười đến là sáng lạng, tưởng tượng tới lúc anh được ôm cô vào lòng anh cảm thấy rất hạnh phúc, rồi từ từ cũng chìm vào giấc ngủ.
Và đúng như kế hoạch Như Lam bị lừa không thương tiếc, cô nghe mẹ chồng không khỏe thì vội nấu những món ăn tốt cho sức khỏe mang qua cho bà, lại còn bảo con trai ở lại với nội phải ngoan ngoãn nữa. Bà Hằng trong lòng như có muôn đóa hoa đang nở, bà biết gạt con dâu như thế là không được, nhìn cô lo lắng cho mình bà cũng cảm thấy có lỗi lắm, nhưng vì được ở chung với cháu nội thôi thì bà đành để cô chịu thiệt vậy.
Tối Trọng Khôi về nếu không phải vì bận tiếp khách hàng thì anh đã về với cô từ sớm rồi, nhìn quanh anh giả vờ hỏi :" Bảo bối đâu rồi?"
_Mẹ không khỏe nhưng vì thương bảo bối nên bảo tôi đưa sang chơi với bà 1 ngày. Cô lạnh nhạt trả lời.
Anh gật đầu xem như đã biết nhưng vừa quay đi khóe môi đã cong lên xem ra mẹ anh diễn rất đạt nha. Sau khi ăn cơm xong vẫn như thường lệ cô vào phòng bảo bối nằm, khi cô vừa mơ màng vào giấc ngủ thì cánh cửa lại được mở ra, 1 dáng người cao to đi đến bên giường khẽ vút khuôn mặt xinh đẹp của cô, cảm nhận có người chạm vào mình cô khẽ "ưm" 1 tiếng rồi lại ngủ tiếp. Trọng Khôi cười gian :"Bảo bối, em đang quyến rũ anh sao?"
Anh ôn nhu hôn vào môi cô nụ hôn vừa dịu dàng nhưng lại vừa bá đạo. Cô cảm giác môi mình như có gì đó chạm vào theo quáng tính đưa lưỡi ra liếm quanh miệng, chớp ngay thời cơ anh ngậm lấy Chiếc l*** thơm tho của cô trong mắt tràn đầy ý cười. Cảm giác khó thở khiến cô lờ mờ mở mắt, đập vào mắt cô là khuôn mặt phóng đại của anh, giật mình cô vội đẩy anh ra, quát lên:" Vũ Trọng Khôi, anh đang làm gì vậy hả?"
_Anh hôn vợ của mình không được sao? Anh vẫn thản nhiên không có vẻ gì là vừa bị bắt làm chuyện gian cả
_Vợ? Tôi không phải là vợ của anh? Cô tức giận trả lời, vì tiếng Vợ này cô đã phải ra đi vậy mà bây giờ anh ta còn muốn nói Cô là vợ của anh ta sao, thật là tức cười mà.
_Em là vợ anh. Anh vẫn dịu dàng trả lời cô.
_Đúng tôi từng là vợ anh? Nhưng đó chỉ là đã từng, còn bây giờ tôi và anh không có quan hệ gì, chúng ta ly hôn rồi. Cô gằng giọng trả lời anh.
_Ai bảo chúng ta ly hôn, giấy ly hôn ngày đó anh không ký và cũng đã xé rồi, cho nên chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp. Anh từ tốn trả lời cô.
_Xé rồi? Tại sao chứ? Chẳng phải lúc đó anh đã đồng ý rồi sao? Cô bất ngờ khi nghe anh nói.
_Anh nói là 1 chuyện, còn làm hay không lại là 1 chuyện khác, em bây giờ vẫn còn là vợ anh.
_Tôi không tin, anh đang nói dối tôi phải không? Lúc đó trước mặt cô ta anh không những không hề tỏ ra mình là người có lỗi, mà còn nhanh chóng đồng ý đề nghị ly hôn của tôi, sao bây giờ anh lại nói như vậy? Anh cho là tôi sẽ giống 5 năm trước ngu ngốc mà tin lời anh nói nữa sao. Cô bật khóc liên tục lắc đầu, tại sao anh ta luôn khi dễ cô như thế chứ.
Thấy cô khóc Trọng Khôi đau lòng anh đưa tay lau nước mắt, định ôm cô như cô đã kịp né tránh vòng tay của anh. Anh thở dài, thì ra cô vẫn cứ cho là anh lừa gạt cô, giọng anh đầy yêu thương nói:" Em đừng nghĩ như vậy, với anh em mãi là vợ và chỉ có 1 mình em là vợ anh mà thôi."
_Nếu anh xem tôi là vợ, vậy tại sao còn tìm bạn giường bên ngoài? Chỉ vì tôi là vợ hợp pháp trên giấy tờ của anh nhưng người anh cần là bạn giường chứ không phải tôi, đúng không? Cô uất ức khóc, bấy lâu nay cô kiềm nén đã đủ rồi.
_Anh cần em, ngoan đừng khóc nữa có được không? Anh lau nước mắt cho cô, nhìn cô khóc tuy anh rất đau lòng nhưng mà sao lúc cô khóc lại đáng yêu đến thế, cứ như là cô đang làm nũng với anh vậy.
_Tôi không tin, Anh gạt tôi. Cô lắc đầu phủ nhận.
_Anh sẽ làm cho em tin.
Rồi anh nhanh chóng hôn vào môi cô, nụ hôn nóng bỏng làm cho cô choáng ngợp mất đi ý thức, và bị cuốn vào nụ hôn đó. Tay anh không yên phận bắt đầu luồng vào váy của cô, cô giật mình định đẩy anh ra nhưng anh đã kịp kiềm được tay cô lại áp trụ trên phía đỉnh đầu cuả cô.
Lẽ ra mọi việc đã diễn theo ý muốn của anh, nếu không phải vì 1 lý do hết sức tế nhị là:giừơng của bảo bối quá nhỏ không thể vừa với thân hình cao to của anh. Trong lòng anh thầm mắng ông quản gia, tại sao lại chọn chiếc giường nhỏ như thế này chứ, nhất định ngày mai anh sẽ trừ lương ông ấy mới được. Anh bỗng dừng lại đứng lên chỉnh lại váy cho cô, cô vui mừng ngỡ là anh bỏ qua cho mình nhưng 1 giây sau cả người đã bị ai đó nhấc bỗng lên, cô hét lên:" Nè anh điên à, bỏ tôi xuống, anh định mang tôi đi đâu?"
_Về phòng của 2 chúng ta. Giọng anh khàn khàn vì *** dâng cao.
_Cái...cái gì...phòng..của chúng ta...? Không tôi không muốn...thả tôi xuống....
Mặc cho cô la hét cào cấu anh thế nào, tay anh vẫn như gọng sắt ghì chặt lấy cô, anh nhất định đêm nay sẽ ăn cô, ăn bù cho 5 năm xa cô.
Có ông quản gia nào đó đang ngủ đột nhiên rùng mình 1 cái, ông nghĩ chắc do ông mở máy lạnh quá cao rồi, lấy remote ông chỉnh lại nhiệt độ rồi tiếp tục vùi mình vào chăn ngủ 1 giấc tới sáng, mà không biết ngày mai ông sẽ khóc không ra nước mắt.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.